CHƯƠNG 18
“Đại Lưu, cậu về chuyến này rốt cuộc là vì việc gì?”
Nhà Trịnh Dũng Binh ở tầng 16, một căn hộ nguyên tầng, trang trí nội thất xa hoa.
Trên chiếc bàn đá hoa cương ở phòng khách, bảy tám món ăn hầu hết là đồ mua sẵn, ngoài ra còn có hai bát mì. Người đàn ông để đầu trọc gần năm mươi tuổi, ăn mặc rất giống trọc phú, ngồi bên tay trái chính là Trịnh Dũng Binh. Người ở bên tay phải gọi là “đại Lưu”, chừng ba mươi tuổi, ăn mặc đơn giản, dáng người gầy gò.
Nhưng thái độ của Trịnh Dũng Binh đối với đại Lưu rất kính trọng, thoáng có vẻ sợ hãi. Ngược lại, đại Lưu ngồi bỗ bã thoải mái như chủ nhà, chăm chăm gắp thức ăn và uống rượu, không hề khách khí.
“Mấy hôm nay được đại ca Trịnh chăm sóc, em nói thật với anh. Lần này là có người tìm em về làm một vụ lớn.”
“Vụ lớn?” Trịnh Dũng Binh tò mò ghé sát lại.
Đại Lưu khẽ cười, hở ra cả hai hàng lợi: “Vụ làm ăn của người giàu nhất Tam Giang Khẩu, anh bảo có to không?”
“Lại mua đồ cổ?”
Nghe thấy chữ “lại”, đại Lưu cau mày: “Hắn cũng gặp anh để mua hàng rồi hả?”
Trịnh Dũng Binh châm một điếu thuốc lá, bực bội nói: “Thôi đừng nhắc đến nữa, thời gian trước, một tay họ Hồ trong công ty hắn đến gặp tôi để mua một bức chữ của Vu Hữu Nhiệm…”
“Anh có chữ của Vu Hữu Nhiệm?”
“Hàng giá năm trăm tệ.”
Đại Lưu lẩm bẩm một câu: “Mẹ, thế thì giả đến mức nào!”
“Đúng thế đấy, là thật hay giả mà còn không biết, cái thằng họ Hồ đấy còn bảo tôi nói với bên ngoài là mua năm trăm nghìn tệ, nói là mua cho sếp của nó.”
“Mẹ kiếp, tiền chênh lệch thật quá thể đáng.”
“Chuyện đấy thì kệ nó thôi, nhưng hôm trước thằng chết tiệt đó còn đem bức chữ đến trả, bảo là hàng giả, phải trả lại tiền, nó không cần năm trăm tệ nữa, nhưng bảo tôi phải nói với bên ngoài là tôi đã trả lại cho nó năm trăm nghìn tệ.”
“Lại còn có kiểu làm ăn như thế hả, người trong giới mà biết, lại tưởng là anh bán đồ giả với giá năm trăm nghìn tệ, mất hết uy tín còn gì!” Đại Lưu cũng bức xúc thay cho ông ta.
“Đúng thế, chỗ tôi mở cửa hàng kinh doanh quanh năm, luật trong giới chúng ta, những thứ trong tầm khoảng mười nghìn tệ, tùy vào con mắt soi hàng của anh, nhưng món đồ cả mấy trăm nghìn tệ mà là giả, thì sau này ai còn dám mua bán với anh nữa! Mà này, lần này họ tìm anh để mua gì thế?”
Đại Lưu nheo mắt, cảnh giác nói khẽ: “Đồ khai quật.”
“Chuông đồng?”
Đại Lưu ngạc nhiên: “Sao anh biết?”
“Thằng họ Hồ đó có đến tìm tôi, nói với tôi là muốn mua một bộ chuông đồng, tôi nói với nó là chuông đồng quá đắt, tôi lấy đâu ra bấy nhiêu tiền để kiếm chuông đồng, hơn nữa, chuông đồng là cổ vật khai quật, bị kiểm tra rất ngặt, có tiền cũng khó có thể mua được. Tôi bảo nó đi hỏi người khác xem, tôi có giới thiệu là anh có thể có mối, nhưng tôi cũng không có số điện thoại của anh, sau đó chắc là họ đã tìm được anh.”
Đại Lưu nói một câu đại khái: “Cũng là bạn của bạn giới thiệu, loằng ngoằng mấy vòng cuối cùng liên hệ đến tôi.”
Trịnh Dũng Binh cười nhẹ: “Lúc đó tôi cũng chỉ nói với cái thằng họ Hồ như vậy cho xong chuyện, tôi cứ tưởng mấy năm nay anh không làm ngành này nữa.”
Đại Lưu thở dài một tiếng: “Đúng là lâu lắm không làm rồi.”
Mắt Trịnh Dũng Binh sáng lên: “Thế mà anh vẫn kiếm được một bộ chuông đồng à?”
Đại Lưu xòe hai bàn tay: “Tất nhiên là không, có điều tôi biết một người đang có một bộ, cho nên lần này tôi làm trung gian, giúp bắc cầu kết nối, xong việc cho tôi mấy chục nghìn tệ tiền công.”
Trịnh Dũng Binh bật cười: “Đại Lưu này, tôi bảo nhé, anh quay lại Tam Giang Khẩu vì mấy chục nghìn tệ, với mức rủi ro phải gánh như vậy thì không hợp lý.”
Đại Lưu uống một hớp rượu, thở dài một tiếng: “Mấy năm nay tôi thực sự thiếu tiền, nếu không cũng chẳng liều mạng vì mấy chục nghìn tệ. Chỉ tại hồi đó khi chạy trốn, tôi làm chết một cảnh sát, có tên trong lệnh truy nã của công an, tôi thay đổi danh tính, rồi lại làm phẫu thuật thẩm mỹ, lẩn trốn hết chỗ này sang chỗ khác ở trong nước bấy nhiêu năm nay, tiền tích lũy tiêu hết sạch từ lâu rồi, cuộc sống khó khăn quá. Lần này về Tam Giang Khẩu, tôi sợ bị nhận ra, không dám ở khách sạn, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn cách tìm anh, bây giờ cái mạng chó của tôi hoàn toàn nằm trong tay anh đấy.”
Đại Lưu nhìn Trịnh Dũng Binh đầy ẩn ý, Trịnh Dũng Binh vội cười giả lả: “Đại Lưu, anh cứ yên tâm tuyệt đối, mấy hôm nay khi đi ra ngoài tôi đều quan sát kĩ, tuyệt đối không có ai bám theo! Chỉ cần tôi không nói ra, không ai biết chuyện anh về Tam Giang Khẩu, không ai đến tìm anh…”
“Reng reng”, vừa dứt lời, chuông cửa reo lên.
Đại Lưu chằm chằm nhìn Trịnh Dũng Binh.
“Đừng căng thẳng, tôi ra xem thế nào.” Trịnh Dũng Binh nhẹ nhàng nói rồi định đi ra xem.
“Anh ở yên đấy.” Đại Lưu đứng dậy, đưa mắt ra hiệu cho ông ta ngồi xuống, Trịnh Dũng Binh nhìn đại Lưu một giây, ngồi về chỗ.
Đại Lưu bước đến sau cánh cửa, nhìn vào mắt soi cửa, trưởng ban quản lý tòa nhà và một nữ nhân viên đứng ngoài cửa, trưởng ban quản lý tòa nhà bấm chuông một hồi, rồi quay người nói gì đó với cô nhân viên ở phía sau. Đại Lưu áp tai lên cánh cửa, nghe thấy cô nhân viên nói: “Cứ bấm tiếp đi, trong nhà có người.”
Trưởng ban quản lý tòa nhà răm rắp nghe theo lời cô ta, lại đưa tay lên bấm chuông cửa, cùng lúc đó, cô nhân viên đột nhiên ghé sát lại nhìn vào con mắt soi cửa, đại Lưu vội nấp sang một bên theo phản xạ bản năng, hắn trọn mắt nhìn Trịnh Dũng Binh, lạnh lùng hỏi: “Người bên ngoài là ai?”
Đại Lưu chằm chằm nhìn khiến Trịnh Dũng Binh phát hoảng, ông ta rón rén đến chỗ mắt soi cửa, nhìn ra ngoài, quay đầu lại khẽ nói với cậu ta: “Là quản lý tòa nhà.”
“Con bé đằng sau là ai?”
Trịnh Dũng Binh quan sát mấy giây, nói vẻ bất an: “Cô này… cô này tôi chưa gặp bao giờ.”
“Anh có chắc không?”
“Tôi… tôi chắc.”
Chuông cửa tiếp tục kêu, như thể nếu không mở cửa thì người bên ngoài sẽ cứ thế tiếp tục bấm.
Đại Lưu nghiến răng, rút một con dao đạn đạo, mép dao kề vào vị trí thận phía sau lưng của Trịnh Dũng Binh, nói khẽ: “Anh Trịnh, xin lỗi nhé, nếu đúng là cảnh sát, tôi đành lôi anh đi cùng. Nếu nhầm, huynh đệ sẽ dập đầu tạ tội. Ra mở cửa đi, tự nhiên một tí.”
Trịnh Dũng Binh bị hắn kề dao vào eo lưng, sợ tái mặt, do dự một giây, hít sâu một hơi, bước đến bên cửa, ho một tiếng hắng giọng, vừa mở cửa vừa nói to: “Bấm cái gì chứ, bấm một lần là được rồi, còn cứ bấm mãi, muốn bọn này điếc chết hả!”
Trưởng ban quản lý tòa nhà liên mồm xin lỗi ông ta, giải thích là nhà ở tầng dưới phản ánh tường ngoài nhà họ bị rò nước, nghi là nhà vệ sinh ở chỗ này có vấn đề, nên qua xem thế nào.
Nghe thế, mặt Trịnh Dũng Binh lập tức biến sắc, ông ta hiểu về trang trí nội thất, trước đây khi nhà ông ta hoàn thiện, ông ta đã nhìn thấy đường ống dẫn của nhà vệ sinh cách tường ngoài hàng ki-lô-mét, làm gì có chuyện tường ngoài bị rò nước mà lại nghi ngờ là do nhà vệ sinh nhà ông ta.
Trịnh Dũng Binh lập tức nói luôn: “Không thể nào, nhà vệ sinh nhà tôi không có vấn đề gì, tầng dưới rò nước chỗ nào, tôi cùng anh xuống xem!” Vừa nói vừa làm bộ định đi ra ngoài.
Đại Lưu ấn con dao đạn đạo vào thắt lưng ông ta, nói: “Anh Trịnh, chúng ta uống rượu tiếp, xuống dưới đấy làm gì?”
“Vâng, vâng, anh nói phải.” Trịnh Dũng Binh không dám động đậy, hoảng sợ lắp bắp.
Trưởng ban quản lý tòa nhà cũng không biết phải xử trí thế nào.
Lý Tây nhận thấy có điều bất thường giữa Trịnh Dũng Binh và người đàn ông lạ mặt phía sau lưng ông ta, cô nàng lên tiếng: “Đây là bạn của đại ca Trịnh phải không ạ, sao chưa gặp bao giờ nhỉ?”
Đại Lưu cười cười: “Cô biết đại ca Trịnh à?”
“Tất nhiên rồi, các chủ nhà ở đây tôi đều biết cả.” Lý Tây làm bộ nhiệt tình như một nhân viên thuộc ban quản lý.
Cô nàng vừa dứt lời, mặt Đại Lưu lập tức biến sắc. Lão Trịnh nói là chưa từng gặp cô ta, mà cô ta lại nói là biết lão Trịnh, không phải là cảnh sát thì còn ai vào đây nữa!
“Đại ca Trịnh ơi là đại ca Trịnh.” Đại Lưu cười nhạt, “Con mẹ ông!” Đại Lưu rút luôn con dao đạn đạo ra, đâm một nhát vào thận của Trịnh Dũng Binh, giây tiếp theo trưởng ban quản lý tòa nhà bị đá lăn quay ra đất, con dao đạn đạo đâm tới tấp vào bụng và đùi ông ta.
Lý Tây nghe thấy tiếng kêu thê thảm của lão Trịnh, còn chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo nhìn thấy trưởng ban quản lý tòa nhà bị đâm gục ra đất, cô nàng vội túm lấy một cái lọ cắm hoa trang trí ở bức tường trang trí gần cửa, giáng vào đầu Đại Lưu.
Đại Lưu bị giáng trúng đầu, máu me be bét, liền quay ra xông vào Lý Tây, Lý Tây đứng thẳng người, nhìn xuống, đá một nhát, Đại Lưu vung dao khua loạn xạ, trúng vào đầu gối Lý Tây. Lý Tây không thể nào ngờ được, chuyến điều tra tìm hiểu thông tin lại xảy ra biến cố như vậy, cô nàng chưa từng trực tiếp đối kháng với tội phạm bao giờ, rối trí không biết làm thế nào, thấy Đại Lưu mắt đỏ ngầu xông đến, cô nàng vội quay người bỏ chạy theo bản năng, cô nàng xô bật cánh cửa lối ra cầu thang bộ, đang định lao xuống thì bị Đại Lưu đạp mạnh một cú từ sau lưng, lăn xuống cầu thang.
Đại Lưu đang định lao xuống theo đâm chết Lý Tây, thì nghe thấy tiếng bước chân chạy vội vã từ phía dưới cầu thang vọng tới, đồng thời giọng nói rắn rỏi của một người đàn ông vang lên: “Cảnh sát đây! Cảnh sát đây!”
Giọng nói đó tất nhiên là của Tống Tinh, vì Lý Tây lần đầu tiên tham gia điều tra, mặc dù là nhiệm vụ đơn giản nhất, nhưng ông ta sợ Lý Tây làm hỏng việc, nên bảo Lý Tây giữ liên lạc liên tục. Do có lúc tín hiệu của máy bộ đàm có vấn đề, phát ra những tiếng ồn chói tai, dễ bị phát hiện, nên ông bảo Lý Tây dùng điện thoại di động gọi vào máy của ông, điện thoại di động để trong túi áo, giữ nguyên trạng thái kết nối.
Sau khi dặn dò trưởng ban quản lý tòa nhà, Tống Tinh liền ở tầng 1 chờ họ đi xuống, khoảnh khắc vừa nghe thấy tiếng kêu thất thanh thảm thiết của lão Trịnh từ điện thoại di động vọng ra, người cảnh sát già biết ngay là đã xảy ra chuyện, vội chạy lên lầu, thì thấy thang máy vẫn dừng ở tầng 16 khi nãy, mỗi căn hộ có một thang máy riêng, một cái thang máy nữa ở đầu kia tòa nhà, ông không kịp nghĩ nhiều, chạy luôn lên trên tầng theo lối cầu thang bộ ở bên cạnh, mới chạy được ba tầng đã nghe thấy Lý Tây kêu cứu ở trên tầng! Ông đành hét to “cảnh sát đây” để trì hoãn thời gian của địch trước.
Đại Lưu nghe thấy dưới tầng đúng là có cảnh sát, hắn không kịp đâm chết Lý Tây, quay người chạy ra, lao đến cửa thang máy, thang máy vẫn đang dừng ở tầng 16, hắn cũng không còn quan tâm được dưới lầu liệu có cảnh sát không, đành bấm thang máy đi xuống.
Khi Tống Tinh hổn hển chạy lên đến tầng 15 rưỡi thì gặp Lý Tây bị đạp lăn xuống đất không dậy được, vội hỏi xem tình hình cô nàng thế nào, biết là cô nàng chỉ bị thương phần mềm bên ngoài, bên trên vẫn còn hai người bị thương nặng.
Tống Tinh vừa mở máy bộ đàm gọi tiểu Cao đang ở trong xe ô tô mau chạy vào trong khu dân cư, chặn kẻ đang tháo chạy xuống dưới lại, vừa vội lao lên trên tầng, sau khi kéo mở cánh cửa căn hộ đang khép hờ ra, cả người sững sờ. Trưởng ban quản lý tòa nhà bị đâm nhiều nhát, đầu óc vẫn còn tỉnh táo, đang yếu ớt kêu rên. Trịnh Dũng Binh đã đau đến mức bất tỉnh không biết gì nữa.
Tống Tinh cố hết sức sơ cứu, lại gọi điện thoại về cơ quan, báo đã xảy ra chuyện lớn!