CHƯƠNG 43
Tầm ảnh hưởng của Phó Giám đốc Công an tỉnh Cao trong hệ thống trinh sát hình sự vượt quá sức tưởng tượng của Trương Nhất Ngang, buổi chiều, chi đội trinh sát hình sự của thành phố cấp trên là Ninh Ba và thành phố Hàng Châu thủ phủ tỉnh, mỗi đội cử gần một trăm cảnh sát hình sự nhanh chóng đến Tam Giang Khẩu, đội trưởng chi đội hai nơi đích thân gọi điện thoại cho anh ta, xưng hô thân mật, bày tỏ quan điểm rằng bắt hai tên tội phạm trộm cướp gây nổ khủng bố là nhiệm vụ vô cùng quan trọng, anh ta toàn quyền chỉ huy lính cấp dưới được cử đến Tam Giang Khẩu, thậm chí toàn bộ chi phí ăn ở đi lại đều do cơ quan họ chi trả, không cần anh ta phải làm theo quy trình cơ quan ở Tam Giang Khẩu.
Anh ta tập hợp hai đội quân mới được bổ sung vào phòng hội nghị lớn, tuyên truyền với họ rằng hai tên này là hung thủ đã gây ra các vụ nổ khủng bố rồi thừa cơ trộm cướp. Vì camera giám sát không quay rõ được khuôn mặt bọn chúng, cho nên anh ta gửi cho từng người đoạn clip camera giám sát ghi được hình của bọn chúng, để mọi người ghi nhớ đặc điểm ngoại hình, dáng đi của chúng, nhanh chóng động viên một hồi, rồi cử họ đến các điểm trọng yếu ở Tam Giang Khẩu.
Sau khi buổi họp động viên kết thúc, mọi người chia nhau hành động, cảnh sát ở các bộ phận khác của Công an thành phố thấy nguồn lực của Phó trưởng công an Trương mạnh như vậy, không ngờ điều động cả người của chi đội trinh sát hình sự của thành phố cấp trên và thành phố thủ phủ đến, nghĩ bụng đến cả Tề Chấn Hưng cũng không thể điều động được bấy nhiêu người của cơ quan cấp trên, không khỏi mắt chữ A miệng chữ O.
Lúc này, chánh văn phòng Triệu đi tới gọi Phó trưởng công an Trương: “Phó trưởng công an Trương, đây là cảnh sát ở đơn vị nào?”
“Chi đội trinh sát hình sự thành phố Ninh Ba và Hàng Châu.”
“Của chi đội trinh sát hình sự…” Chánh văn phòng Triệu cũng không khỏi kinh ngạc, “Anh muốn điều tra vụ án gì à?”
“Đại án!” Sáng nay, Phó Giám đốc Công an tỉnh Cao đã nói về chuyện Tề Chấn Hưng tố anh ta với Chu Vệ Đông, giờ thấy Chánh văn phòng Triệu, anh ta cũng ghét lây.
“Đại án gì?” Chánh văn phòng Triệu không đọc được sự bực bội qua nét mặt của anh ta.
“Đại án của tỉnh, bí mật.”
Chánh văn phòng Triệu bất mãn nói: “Phó trưởng công an Trương, anh đột ngột điều động mượn về bấy nhiêu người, cũng không xin cơ quan duyệt trước, phải lo liệu cho bấy nhiêu người, kinh phí điều tra cho bấy nhiêu người…”
“Cơ quan của họ tự giải quyết.”
“Việc…” Chánh văn phòng Triệu dừng lại giây lát, nói khẽ: “Phó trưởng công an Trương, tôi có một đề nghị, việc lớn thế này, cho dù là cơ quan họ tự lo liệu kinh phí điều tra án ở địa phương khác, tôi thấy anh cũng nên bàn bạc với Trưởng Công an Tề. Anh ấy là trưởng Công an, việc lớn thế này mà không trao đổi với anh ấy, sẽ ảnh hưởng đến sự đoàn kết trong cơ quan.”
“Sự đoàn kết trong cơ quan?” Trương Nhất Ngang cười nhạt, “Ít nhất tôi cũng không vu khống.”
Chánh văn phòng Triệu thầm giật mình, hỏi: “Phó trưởng công an Trương, anh nói thế nghĩa là sao?”
“Trong cơ quan, có người tố giác lên trên tỉnh là tôi dùng nhục hình ép cung,” Trương Nhất Ngang nói to, “Chánh văn phòng Triệu, anh nói như vậy có phải là bịa đặt không?”
Thành viên của đội cảnh sát hình sự ở phía xa nghe thấy câu nói đó, lập tức ào tới, gần đây họ ngày đêm sát cánh với Phó trưởng công an Trương điều tra phá án, tình cảm chiến hữu rất thắm thiết, đều lên tiếng bảo vệ lãnh đạo: “Làm gì có chuyện Phó trưởng công an Trương dùng hình ép cung, sếp Trương mới đến chưa được bao lâu, ai nói lung tung như vậy! Tôi sẽ vả vỡ mồm người đấy!”
“Các anh…” Chánh văn phòng Triệu thấy dáng vẻ của đội ăn to nói lớn này, vốn định nói “định làm phản”, đành đổi giọng, “Chắc chắn là chuyện bịa đặt, tôi sẽ điều tra đến nơi đến chốn xem.” Dứt lời, mặt mũi ủ dột quay người đi luôn.
Trương Nhất Ngang đứng yên tại chỗ, cau mày, vụ xung đột mềm hôm nay coi như đã lật rõ mặt nhau.
Chánh văn phòng Triệu về hẳn sẽ tố tội với Tề Chấn Hưng, sau này Tề Chấn Hưng thế nào cũng tìm cách gây khó dễ cho anh ta. Cách phòng ngự tốt nhất là làm cho mình đủ mạnh. Nếu có thể nhanh chóng giải quyết cả mấy vụ án này, với thế mạnh và uy lực đó, anh ta sẽ không sợ bị người khác gây khó dễ. Vấn đề mấu chốt là phải bắt được hai tên tội phạm trộm cướp này!
•••
Đêm xuống, Tống Tinh dẫn hai cảnh sát mặc thường phục đến một nhà nghỉ nhỏ. Chủ nhà nghỉ là hai vợ chồng ở độ tuổi trung niên, hai vợ chồng và bố mẹ của một trong hai người nữa, tất cả bốn người, không có nhân viên phụ giúp nào khác.
Để bắt được hai tên tội phạm trộm cướp này, cảnh sát đã gửi thông báo phối hợp điều tra đến toàn bộ những nơi cho thuê trọ và trung tâm vui chơi giải trí trong phạm vi toàn thành phố, kèm theo ảnh hình dáng của hai tên tội phạm ghi lại được qua camera giám sát.
Bà chủ nhà nghỉ nhỏ này phát hiện thấy vóc dáng của hai người đàn ông sáng nay vào thuê phòng giống với bức ảnh trên thông báo phối hợp điều tra, hơn nữa chỉ có một trong hai người đăng kí lấy phòng, một người vào trước, một người vào sau, cách nhau khá lâu, hành tung rất đáng ngờ, liền bàn với chồng, lén thông báo cho đồn công an khu vực, đồn công an lập tức báo cáo với đại đội cảnh sát hình sự.
“Họ vào không cùng lúc?”
Tống Tinh và hai cảnh sát đứng ở sau quầy lễ tân, xem đoạn băng ghi hình trong máy vi tính trích xuất từ camera giám sát ở quầy lễ tân.
“Vâng, lúc đầu chỉ có người này cầm vali đến đăng ký, sau đó vợ tôi nhìn thấy còn một người nữa cũng đi theo.”
Tống Tinh cầm lấy chuột máy tính, dừng hình ảnh lại, camera giám sát của nhà nghỉ tương đối kém, chất lượng hình ảnh rất kém, mặc dù vậy, nhìn vào hai người đàn ông lần lượt đi qua trong đó, nhất là đặc điểm của chiếc vali trong tay người thứ nhất giống như lời kể của Lý Tây, không còn nghi ngờ gì nữa, đúng là hai tên này.
Ba người không khỏi phấn chấn, đây là mục tiêu bắt giữ của toàn bộ cảnh sát Tam Giang Khẩu, nhất là Tống Tinh, lần trước bắt Lưu Bị, ông ta bị gắn biệt danh “Tống Tinh ngốc”, lần này nhất định phải phục thù! Có điều, ông ta biết thân thủ của hai tên này không phải dạng vừa, trong tay có súng, chỉ có ba người đến bắt thì rủi ro rất lớn, sau khi bình tĩnh cân nhắc, ông ta gọi điện thoại về Công an thành phố, bố trí lực lượng hùng hậu bao vây nhà nghỉ để bắt rùa trong chum.
Đúng lúc này, chủ nhà nghỉ khẽ nói một câu: “Hắn xuống đấy.”
Tống Tinh ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang, Phương Siêu đang đi về phía cửa, bốn mắt nhìn nhau, Tống Tinh và mấy người vội cúi đầu xuống, giả vờ là nhân viên thuế vụ: “Khoản tiền thuế này của anh rõ ràng là không đúng, chúng tôi đã kiểm tra rồi, tờ hóa đơn này là giả, hóa đơn giả chúng tôi sẽ phạt gấp đôi.”
Phương Siêu quay đầu lại, đi đến cửa, lấy điện thoại di động ra, miệng nói: “Được rồi, tôi quên cầm, anh đợi một tí.” Hắn vừa nói vừa lại quay đầu đi lên tầng.
Đợi đối phương đi lên khỏi cầu thang, ánh mắt Tống Tinh lóe sáng, theo phán đoán nghề nghiệp của một cảnh sát hình sự có tuổi, đối phương rất có khả năng đã cảm giác được, ông ta lập tức khẽ dặn hai người còn lại chuẩn bị, sẵn sàng để bắt người.
Phương Siêu lên tầng, phóng như tên về phòng, vừa vào phòng, không đợi Lưu Trực lên tiếng liền nói: “Cảnh sát đến rồi.”
“Cái gì!”
“Dưới tầng có ba cảnh sát mặc thường phục đang hỏi han ở quầy lễ tân, tôi vừa đi qua, họ cố tình giả vờ là cục Thuế đến kiểm tra chứng từ. Hừm, cái nhà nghỉ bé bằng cái lỗ mũi mà cũng có cục Thuế vụ đến kiểm tra, con mẹ nó, top năm trăm doanh nghiệp mạnh nhất thế giới chắc!”
“Anh Siêu, giờ làm thế nào?”
Phương Siêu nghiến răng, khẽ kéo một góc rèm cửa sổ nhìn ra ngoài quan sát, bên dưới tối đen như mực, không biết có cảnh sát mai phục trong ngóc ngách nào đó không.
Tình hình này, chỉ còn cách mạo hiểm liều một phen!
•••
Tống Tinh chằm chằm nhìn về lối lên cầu thang, vừa hỏi chủ nhà nghỉ tỉ mỉ về bố cục nhà nghỉ, tình hình xung quanh. Cảnh sát cấp dưới đã báo về Công an thành phố, trong vòng mười phút Phó trưởng công an Trương sẽ đích thân dẫn theo một trăm cảnh sát ập đến đây, chỉ cần giữ vững tình hình yên ổn trong vòng mười phút, hai tên tội phạm trộm cướp đó sẽ không còn lối thoát.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy một tiếng động lớn, mấy tấm kính ở phía sau nhà nghỉ rơi xuống đất.
Tống Tinh lập tức nhảy dựng lên: “Tội phạm định nhảy qua cửa sổ!” Ông ta lập tức lệnh cho hai cảnh sát chạy ra con đường nhỏ phía sau nhà nghỉ canh chừng, còn mình rút luôn khẩu súng ngắn chạy lên tầng. Ông ta chạy một mạch đến phòng của hai tên tội phạm ở tầng 3, lấy thẻ ra quẹt, cửa phòng mở ra, đang định đẩy cửa xông vào, thì phát hiện thấy bên trong đã ngoắc sợi xích sắt.
“Đừng có chạy, cảnh sát đây!” Tống Tinh quát to một tiếng trấn áp đối phương trước, lùi ra sau mấy bước, đạp mạnh một nhát vào cửa phòng, chất lượng cửa phòng của nhà nghỉ hết sức tồi tệ, chỉ một cú đạp mạnh của ông ta, ốc trên tường đã bung ra, cả cánh cửa đổ sập xuống.
Tống Tinh xông vào trong phòng, thấy trong phòng không có người, cửa kính đã bị bọn chúng dùng ghế gỗ đập vỡ, trống hơ trống hoác, ông ta vội lao đến chỗ cửa sổ nhìn xuống, ở đây là tầng 3, cách mặt đất khoảng bảy tám mét, nhảy xuống dưới cũng rất cần có dũng khí, hai cảnh sát canh chừng ở phía dưới thấy Tống Tinh ở cửa sổ, đều hướng về phía ông ta lắc đầu ra hiệu chưa thấy tội phạm đi xuống.
Tống Tinh nghi hoặc không hiểu, trong phòng đã khóa trái, cho thấy hai tên tội phạm ở trong phòng, nhưng bọn chúng lại không chạy xuống dưới tầng, thế thì chạy đi đâu?
Trừ phi chúng vẫn còn ở trong phòng!
Ông ta vừa nghĩ ra, thì hai bóng người từ nhà vệ sinh phóng ra, hai tên mỗi tên cầm một cái chăn nhảy lên đè Tống Tinh xuống đất, vừa bịt đầu Tống Tinh, vừa lấy gạt tàn thuốc lá đập mạnh, cánh tay cầm súng của Tống Tinh bị bọn chúng đè chặt dưới chăn, bắn bừa một phát, viên đạn bắn ra xuyên qua chăn, ruột chăn làm bằng bông chất lượng kém, vừa dày vừa cứng, viên đạn chỉ làm rách chăn, không trúng vào tội phạm, tiếng súng bị bịt trong chăn, âm thanh không lớn. Hai tên tội phạm đè chặt cánh tay ông ta, cướp lấy khẩu súng.
Một chọi hai, ông ta bị bọn chúng dùng chăn bọc chặt, lại bị đập túi bụi, chẳng mấy chốc Tống Tinh đã cạn sức không còn giãy giũa được nữa.
Hai tên cuộn Tống Tinh vào hai cái chăn, nhanh chóng lấy dây thừng buộc lại, đóng gói thành một xác ướp Ai Cập, bê cái “xác ướp Ai Cập” lên đẩy ra ngoài cửa sổ.
Hai cảnh sát ở phía dưới vẫn ở yên tại chỗ canh chừng, quan sát ô cửa sổ trống hoác ở tầng 3, nghĩ bụng cao như vậy nếu nhảy xuống không chết cũng sẽ bị thương nặng, đột nhiên thấy ô cửa sổ xuất hiện cái chăn cuộn lại như hình người, lập tức nghĩ ra bọn tội phạm này cũng có tí thông minh, vứt cái chăn làm đệm để nhảy xuống.
Mấy giây sau, cái chăn rơi phịch xuống đất, hai cảnh sát vội lao tới, rút súng ra quát không được động đậy, để phòng hai tên tội phạm phản kháng, hai người đánh đập túi bụi vào người trong chăn, sau đó nhanh chóng mở chăn ra, kinh ngạc nhìn thấy Tống Tinh đã lờ đờ vì bị ném từ trên cao xuống.
“Các anh… các anh đánh tôi làm gì?” Xương cốt Tống Tinh rắn chắc, bị ném như vậy nhưng có chăn đệm nên không chết, có điều toàn thân ông ta đau nhức nhối, lúc này không sao động đậy được, nằm trên mặt đất đưa tay run lẩy bẩy chỉ lên trên: “Vẫn ở trên tầng, nhanh lên!”
Tình thế gấp gáp, hai cảnh sát không kịp xin lỗi ông ta, quay đầu vội lao về nhà nghỉ.
Hai cảnh sát vừa chạy đi, Tống Tinh nằm đờ trên mặt đất thở hổn hển, đột nhiên nhìn thấy phía trên đầu ông ta xuất hiện một chiếc vali to, một giây sau, chiếc vali rơi tự do giáng thẳng xuống đầu ông ta.
“A… a… a!” Tống Tinh há mồm hoảng sợ kêu lên, nhưng phát hiện ra toàn thân đã tê dại vì cú rơi khi nãy, không sao cử động được, vào thời khắc sinh tử, ông ta cố hết sức già lăn sang bên cạnh, một cái vali to đùng rơi xuống cạnh đầu ông ta, suýt nữa thì bẹp đầu.
Một giây sau, hai tên tội phạm mỗi tên cầm một tấm ga giường làm thành cái dù hạ cánh, lần lượt nhảy ra khỏi cửa sổ, nhảy xuống cái chăn trên mặt đất, hoàn toàn không hề hấn gì, Phương Siêu xách cái vali to dưới đất lên, hai tên co cẳng chạy luôn.
“Đứng lại, không được chạy!”
Tống Tinh vẫn muốn ngăn lại, vừa chống được nửa người dậy, lại bị Phương Siêu đá lăn quay ra đất, đau quá kêu ầm lên.
Cả quá trình sự việc xảy ra, rất ầm ĩ, nhưng phía sau nhà nghỉ chỉ là một con ngõ nhỏ, cạnh đó cá biệt có người chạy ra xem, nhưng thấy hai tên tội phạm chạy tới, liền quay đầu vào nhà, không dám lên tiếng chặn lại.
•••
Mấy phút sau, Trương Nhất Ngang và lực lượng cảnh sát chi viện từ khắp mọi nơi đến hiện trường.
Tống Tinh hết bị bọn tội phạm trùm đầu đánh, rồi lại bị ném từ tầng 3 xuống, tiếp đó bị hai cảnh sát cấp dưới nện, còn bị Phương Siêu đá một cú lăn quay ra đất, ông ta đúng là phúc lớn, trong tình trạng như vậy mà vẫn gắng gượng đứng dậy, vội qua báo cáo tình hình bọn tội phạm với lãnh đạo.
“Báo cáo sếp, hai thằng đó kéo một cái vali to chạy về phía đông rồi.”
Trương Nhất Ngang vừa nghe nói tội phạm đã chạy mất, lập tức nổi giận: “Vừa nãy tôi đã bảo ba người các anh đừng manh động, đợi đại quân đến vây bắt, tại sao anh lại tự ý hành động!”
Vương Thụy Quân ở bên cạnh bĩu môi, chỉ vào Tống Tinh lắc đầu nguây nguẩy: “Ông Tống à, thời điểm then chốt ông đừng chăm chăm nghĩ đến chuyện ăn bánh một mình, công lao vơ cả, kết quả thấy chưa, ông vẫn để tội phạm chạy mất.”
“Tôi… vừa nãy tình hình khẩn cấp, bọn tội phạm nhận ra chúng tôi là cảnh sát, định tháo chạy, chúng tôi đành phải ra tay trước.”
“Bọn tội phạm nhận ra?” Vương Thụy Quân khinh khinh hứ một tiếng, “Ông nói với chúng nó ông là cảnh sát à?”
“Không.”
Vương Thụy Quân nhướn mày: “Thế thì đúng rồi, trên mặt ông có đề hai chữ cảnh sát đâu, một cảnh sát lão luyện như ông mà để lộ được, công tác cải trang kém quá nhỉ. Tham công mạo hiểm, không nên!”
“Tôi…” Tống Tinh vốn đang chóng mặt, lúc này cũng không biết nói thế nào.
“Được rồi, được rồi,” Trương Nhất Ngang bực bội cắt ngang, bảo những người khác mau đuổi theo, rồi quay đầu hỏi Tống Tinh, “hai đội viên của anh đâu?”
“Họ đuổi theo tội phạm rồi.”
“Thế anh ở đây làm gì?”
“Tôi ngồi thở một tí, đợi các anh…”
“Thời điểm then chốt, mọi người đều lăn xả vào việc, anh hay thật, một mình ngồi thở? Anh làm cảnh sát có tí thảnh thơi nhỉ, Tống Tinh!” Trương Nhất Ngang gườm gườm nhìn ông ta.
Mọi người xung quanh cũng đồng loạt mỉa mai, lần trước bắt Lưu Bị thì không bấm thang máy, để cho Lưu Bị chạy thoát, lần này thì cả mấy trăm người bảo ông ta đợi đại quân, ông ta không nghe, hành động theo ý mình định bắt tội phạm để tranh công, kết quả để tội phạm chạy thoát, cấp dưới đuổi bắt, còn ông ta một mình ngồi nghỉ ngơi. Lúc này chó nghiệp vụ còn biết đuổi theo tội phạm, ông thật không ra thể thống gì.
Tống Tinh hoa mắt chóng mặt, ông ta suýt nữa mất mạng, nhưng toàn bị tổn thương bên trong, trên người không có vết máu nào, làm sao người khác tin được? Ông ta cố gắng hết sức sắp xếp câu từ để giải thích, mọi người cuối cùng cũng hiểu ra là sau khi ông ta xông vào trong phòng thì bị bọn tội phạm đột ngột tấn công, sau đó bị quấn chăn ném xuống, thế nên phân tích nguyên nhân, suy cho cùng vẫn là “Tống Tinh ngốc”, biết rõ là phía dưới có cảnh sát canh phòng, lao vào trong phòng không lục soát tìm kiếm tội phạm ngay, lại chạy ra chỗ cửa sổ ngớ ra nhìn rõ lâu, thế mới bị bọn tội phạm tấn công đột ngột. Một cảnh sát lão luyện có súng trong tay, không động được đến lỗ chân lông hai thằng tội phạm, lại bị cướp mất súng rồi bị ném xuống dưới tầng, để Lý Tây đi bắt tội phạm chắc cũng không đến nông nỗi đó.
Bị mọi người chỉ trích, Tống Tinh vô cùng ấm ức, nghiến răng: “Bây giờ tôi đi đuổi bắt tội phạm luôn, tôi nhất định sẽ bắt hai thằng đó về!” Kết quả ông ta vừa chạy được mấy bước, chân đã đau nhức dữ dội, ngã lăn ra đất, nhưng không ngờ chẳng thấy người nào qua đỡ, đội cảnh sát hình sự còn cười nhạo kiểu “đội trưởng Tống còn sử dụng cả khổ nhục kế trước mặt sếp.”
Nửa tiếng sau, hai cảnh sát cấp dưới của Tống Tinh và những cảnh sát hình sự khác lục tục quay lại nhà nghỉ, họ kéo về một cái vali to.
“Báo cáo sếp, bọn tội phạm chạy quá nhanh, loáng một cái đã không thấy tăm hơi đâu, các đội khác vẫn đang giăng lưới tìm bắt, chúng tôi tìm thấy cái vali này bị bọn tội phạm bỏ lại cạnh một cái thùng rác.”
Cái vali rất nặng, mọi người đặt vali xuống, kéo mở nắp, ngay lập tức tất cả mọi người đều ngây người ra tại chỗ, định thần nhìn kĩ, một số người liền nhận ra: “Đây không phải xác Lưu Bị sao? Bọn chúng là kẻ đã giết Lưu Bị!”
•••
Sau khi hai tên tội phạm chạy thoát, cảnh sát một mặt bố trí một lực lượng lớn lấy hướng chạy trốn của bọn chúng làm trung tâm giăng lưới tìm bắt, mặt khác, mọi con đường ở Tam Giang Khẩu đều đặt barie kiểm soát, tối nay toàn bộ ô tô ra khỏi Tam Giang Khẩu đều bị lục soát, tất nhiên khu vực gần bến xe càng không phải nói.
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, mặc dù hai tên tội phạm chưa sa lưới, nhưng thông tin cá nhân đã điều tra rõ.
Trước đây khi gây án, bọn chúng chưa bao giờ bị phát hiện ra danh tính, chủ yếu là vì khả năng phản điều tra trinh sát cao siêu, mấy lần hoạt động đều không để lại dấu vết có tính định hướng, hơn nữa hai tên này không có tiền án tiền sự, nên tất nhiên không thể điều tra ra bọn chúng bằng cách đối chiếu thông tin cá nhân ở bộ phận lưu trữ thông tin phạm nhân đã mãn hạn tù. Nhưng lần này là khách sạn, trong phòng chỗ nào cũng có vân tay của chúng, sau khi cảnh sát trinh sát kỹ thuật lấy vân tay đưa vào máy vi tính đối chiếu với ngân hàng thông tin cá nhân của công dân, lập tức có kết quả rõ ràng.
Tên cầm đầu tên Phương Siêu, người một địa phương thuộc Giang Tô, năm nay 28 tuổi, sau khi tốt nghiệp phổ thông trung học từng ra nước ngoài học tại một trường đại học trá hình. Tên kia là Lưu Trực, là đồng hương của Phương Siêu, nhỏ hơn hắn một tuổi, hai tên chơi với nhau từ nhỏ. Lưu Trực từng là lính trinh sát, sau khi giải ngũ trở về chưa làm việc gì ổn định, sau này gặp Phương Siêu từ nước ngoài về, đại để hai tên đều không muốn làm việc tử tế, từ đó bắt đầu bắt tay nhau phạm tội.
Ngoài ra, Trương Nhất Ngang cho lục soát toàn bộ đồ đạc của hai tên tội phạm, tìm thấy chiếc xe việt dã của Lâm Khải ở bãi đỗ xe phía sau nhà nghỉ, định vị GPS đã bị tháo, xe cũng đã được sơn màu khác, chắc là sau khi cướp xe, bọn chúng tìm một gara ô tô nhỏ thay hình đổi dạng cho chiếc xe. Trong chiếc vali để lại ở hiện trường phát hiện thấy xác của Lưu Bị, về chuyện tại sao Phương Siêu va Lưu Trực lại giết hại Lưu Bị, mỗi người suy đoán một kiểu. Có người đoán vì ân oán giang hồ, có người đoán là ý đồ tức thời, còn có người đoán không biết có liên quan đến vụ Diệp Kiếm hay không, không biết ai đúng. Nhưng điều đáng thất vọng nhất là không tìm thấy cái USB của Chu Vinh ở nhà nghỉ, như vậy cái USB đã bị chúng mang theo. Cho dù là xác Lưu Bị hay là tung tích cái USB, đáp án của toàn bộ những chuyện này đều phụ thuộc vào việc bắt được hai tên này quy án.
•••
“Toi rồi, giờ thì toi hẳn rồi, còn trở thành tội phạm truy nã.”
Màn đêm đen đặc, Phương Siêu và Lưu Trực nằm thảm hại trên một bãi cỏ bên đê sông, mồm Lưu Trực ngậm một cọng cỏ, hai chân hai tay duỗi ra thõng thượt, cũng chẳng để ý xem có bị phát hiện không. Bọn chúng chạy thoát khỏi tay cảnh sát, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì. Toàn bộ tiền của ở nhà nghỉ đều mất hết, xác chết trong vali bị cảnh sát phát hiện, chắc chắn cũng sẽ tính gộp vào tội của bọn chúng, mọi chỗ trong nhà nghỉ đều có thông tin nhận dạng ví dụ như dấu vân tay, cảnh sát sớm muộn gì cũng điều tra ra danh tính của chúng.
Phương Siêu liên tục hút thuốc lá hết điếu này sang điếu khác, nhìn xuống mặt sông, suy nghĩ gì đó.
“Anh Siêu, bây giờ tình hình thế này, đằng nào cũng chết. Chúng ta cướp đại mấy người, cướp được bao nhiêu thì được, kiếm được tiền rồi chạy sang Myanmar, chạy ra nước ngoài, ôi trời, không bao giờ về quê được nữa rồi!”
“Bình tĩnh!” Phương Siêu rít sâu một hơi thuốc lá, dừng lại giây lát, “Còn chưa đến nước đấy.”
“Còn chưa đến nước đấy!” Lưu Trực nhếch mép hờ hững, câu nói đó như thể lời giải thích với cảnh sát của tội phạm án tử vào phút cuối cùng trước khi xử tử, cán bộ cảnh sát ạ, anh xem, tôi có chứng nhận mắc bệnh thần kinh, không cần bắn đâu nhỉ.
Phương Siêu bỗng đột ngồi ngồi thẳng dậy, sờ lấy cái USB trong túi áo trong: “Cái này!” Hắn lại bỏ cái USB vào, lông mày dựng lên vẻ giận dữ, “Anh có biết hôm nay cảnh sát tại sao lại tìm chúng ta không?”
Lưu Trực gằn giọng: “Chắc chắn là thằng chủ nhà nghỉ chó chết nói với cảnh sát, trước khi chạy, chúng ta phải cho nó chết!”
“Giết nó thì có tác dụng gì, nó có quen biết gì chúng ta đâu, chắc chắn là cảnh sát có được thông tin về chúng ta, sau đó hỏi tình hình tất cả các nhà nghỉ, chúng ta mới bị phát hiện.”
“Tại sao cảnh sát lại tìm chúng ta? Không lẽ là… Chu Vinh báo cảnh sát?”
“Chứ còn gì!”
“Nhưng cái USB của hắn ở trong tay chúng ta, thế mà hắn còn dám báo cảnh sát!”
Phương Siêu thở dài: “Tôi tính thiếu một bước, Chu Vinh là người giàu nhất Tam Giang Khẩu, hắn nuôi cảnh sát, cái USB rơi vào tay cảnh sát cũng như là rơi vào tay hắn, cho nên đương nhiên là hắn dám báo cảnh sát! Sớm biết thế, chẳng thà tối hôm đó giết hắn luôn.”
Lưu Trực đấm một nhát xuống bãi cỏ: “Món thù này nhất định phải trả!”
“Anh nói đúng, món thù này nhất định phải trả. Chúng ta dùng cái USB này đòi Chu Vinh một khoản tiền chuộc trước đã, nhưng không trả cho hắn cái USB. Trước khi chạy, chúng ta đưa nội dung trong USB lên mạng, thêm cái tiêu đề phim cấp ba, để mọi người tải về, để những thứ trong USB bị lộ ra trên mạng.”
Nói là làm, Phương Siêu tìm mấy sim điện thoại di động trong túi áo ra, lấy một cái cắm vào điện thoại di động, gọi vào số điện thoại mà Chu Vinh cho bọn chúng, giây lát sau có tiếng Chu Vinh vọng tới: “A lô?”
“Có phải là ông chủ Chu không?”
“Ai thế?”
Phương Siêu cười nhạt: “Ông chủ Chu, quên chúng tôi nhanh thế, cái USB cũng không cần nữa phải không?”
Chu Vinh lập tức cảnh giác: “Cái USB trả cho tôi, các anh muốn bao nhiêu?”
“Mười triệu tệ.”
“Mười triệu tệ?”
“Đúng giá ấy, đồng ý thì ok, không đồng ý chúng tôi sẽ tung lên mạng, sau khi cúp điện thoại, chúng tôi sẽ tháo sim điện thoại, anh cũng không thể liên hệ được với chúng tôi.” Phương Siêu rất tự tin.
“Tôi…” Giọng đối phương hoàn toàn không cho Chu Vinh cơ hội mặc cả, sau khi suy nghĩ vài giây nghĩ rằng nếu sau đó không liên hệ được với bọn chúng, một khi cái USB bị công khai, anh ta sẽ không còn chỗ dung thân, mười triệu tệ mặc dù là con số không nhỏ, nhưng dù sao cũng là tổn thất chấp nhận được, anh ta liền lập tức đồng ý, “Tôi đồng ý mười triệu tệ, giao dịch thế nào, làm thế nào để đảm bảo đồ sẽ được trả lại cho tôi?”
“Ngày mai chuẩn bị sẵn tiền, còn giao dịch thế nào, tôi sẽ thông báo cho anh.”
“Ngày mai? Nhiều tiền mặt như vậy không thể rút ra ngay được đâu.”
“Anh là ông chủ lớn, nếu anh không có cách thì không phải nói chuyện nữa.”
“Tôi… tôi đồng ý.”