← Quay lại trang sách

Chương 12

“Nó nhỏ tí thua mọi thứ hạt giống, nhưng khi nó đã lớn lên thì nó to hơn rau cỏ mà thành một cây đến đổi chim trời đến nương náu trên cành nó.”

Mt. 13. 22.

Hai tuần lễ trôi qua như một chớp mắt. Mười bốn ngày tôi không ra khỏi nhà. Mười bốn ngày, chàng cũng chỉ ra khỏi nhà trong những lúc thật cần thiết. Thức ăn được dự trữ. Văn phòng giao cho người khác. Trước cửa nhà, chúng tôi treo tấm bảng “đi vắng”. Mỗi một ngày đi qua, tôi một bước gần hơn tới chiếc mộ huyệt chôn sống đời mình. Mỗi một ngày đi qua, Cảo không ngớt rót vào tai tôi “nếu thực sự thương anh, Thiện nên lấy Phong.” Hay chàng bảo “Lấy Phong, là Thiện yêu anh vậy.” Tôi nghĩ chàng không sung sướng khi nói câu này. Tôi biết chàng phải vận dụng tất cả sự cao thượng, hy sinh để trước sau chỉ nói với tôi, một câu như vậy. Tôi hiểu mình phải quyết định, Quyết định để cứu nhau. Quyết định để còn chàng, còn tôi nữa, trong tình yêu của chàng.

Trở về Seattle, tôi đồng ý đề nghị làm đám cưới thật gấp của Phong. Ba tôi điện thoại thông báo mọi chuyện với Cảo. Gia đình tôi muốn chàng hiện diện trong ngày cử hành hôn lễ. Tôi cũng vậy. Tôi bảo “đến với Thiện, lần cuối”. Cảo không hứa. Chàng nói, chàng chỉ xin lúc Cha làm thủ tục hỏi có phải tôi tự ý bằng lòng lấy Phong hay không thì tôi sẽ nhìn xuống cuối nhà thờ. “Có thể Thiện sẽ tìm thấy anh nơi sát cửa.”

Đêm cuối cùng nằm trong vòng tay chàng. Cảo đọc cho tôi nghe một bài thơ của ai đó. Giọng chàng có chỗ loãng đi, có chỗ không nghe rõ:

này, yêu dấu, em nhớ gì không nhỉ

những mùi cây cỏ mọc rã bên đường

đêm thơm ngát với chùm hoa dạ lý

nụ hôn nào đã ướp lá hương sen?

này, yêu dấu, những mùa trăng quê cũ

những đêm nồng, chăn gối có hơi nhau

những mơ mòng nói nhỏ với... mai sau

những không thể..., nói riêng cùng cây cỏ

ta thất chí đứng bên này bờ biển

ngóng chút tình còn sót lại bên kia

hồn tan vỡ từng miểng chai phụ rẫy

cắm lên tường kỷ niệm đã bong khô

đời trôi dạt còn chút tình cố quốc

chết đem theo cho bớt tủi linh hồn.

em cũng thế có vì cơm với áo

mai chia tay cố giữ lại cho mình

mai chia tay cố giữ lại chút tình

chút rực rỡ của dòng sông quê cũ

chút kiêu hãnh của một thời thiếu nữ

chút êm đềm của những sáng trong... mơ

chút mơ màng của những tối mưa, xưa

chút đau khổ vu vơ thời mới lớn

chút ngây dại của tình yêu vừa chớm

những con đường xanh mát lá me non

những bâng khuâng sánh bước với... u buồn

đến lớp học và ngồi chung một... góc

những e ấp ngủ chung cùng mộng đẹp

những gọi thầm xấu hổ với... môi thơm

những rộn ràng dấu nhẹm dưới... chăn đơm

những tha thiết hiện thân thành cuống quýt

...

em cố giữ chút hồn con gái Việt

mai chia tay, ta gửi nốt cho người

mai chia tay, ta bước xuống cuộc đời

với tan nát từ đây: ngày... tháng... ấy. *

(*) “Di chúc cho một chia tan”, trong Thơ Tình, Du Tử Lê.

Hôm sau lên máy bay, mở ví kiếm thỏi son, tôi bắt gặp bài thơ mà Cảo đã đọc cho tôi nghe. Chữ chàng xiêu đổ. Bài thơ không ghi tên tác giả. Cuối trang giấy Cảo viết “quà cưới của Thiện”.