Chương 5 Phép mầu trong màn sương mù thời gian-Cảnh 1: Sát thủ vô hình
Sáng sớm thứ Sáu ngày 13, tôi xuống tàu tại ga Tsunashima. Vạn vật yên ắng trong màn sương sớm, mặc dù cũng khu vực này vào ban đêm lại rất nhộn nhịp và sáng rực với những tấm biển đèn nê-ông của các khách sạn. Đêm qua tôi ngủ không được ngon. Càng nghĩ về Taeko thì tôi càng thấy rối. Kiyoshi tiết lộ rất ít và tôi vẫn thấy bí. Giờ tôi nhận ra rằng khả năng lập luận của mình không hơn mức bình thường là bao nhiêu. Tôi ăn sáng tại một quán cà phê và cố gắng dự đoán trước tình hình trong ngày. Nó sẽ là một ngày đáng nhớ.
Tuy nhiên, khi tôi đến văn phòng của Kiyoshi, cậu vẫn đang ngủ. Tôi đánh rửa mấy cốc cà phê bỏ lại trong bồn và chuẩn bị chỗ cho hai vị khách sắp đến. Sau đó bật nhạc vừa đủ nghe và nằm xuống trường kỷ, tôi mơ màng chợp mắt. Cuối cùng, Kiyoshi cũng chui ra từ phòng ngủ, ngáp và gãi đầu. Cậu đã thay quần áo và cạo râu sạch sẽ, trông Kiyoshi thực sự rất bảnh bao.
“Anh ngủ ngon không?” Tôi hỏi.
“Cũng tàm tạm,” cậu trả lời. “Anh đến sớm thế. Tôi cá là đêm qua anh cóc ngủ được, phải không?”
“Vì hôm nay là một ngày lịch sử.”
“Lịch sử à? Tại sao?”
“Chậc, hôm nay là ngày bí ẩn lớn lao cuối cùng cũng sáng tỏ. Anh là người sẽ công bố sự thật, cho nên anh phải phấn khích như tôi chứ.”
“Công bố sự thật cho cái con đười ươi Takegoshi Con ấy à? Tôi chẳng thích tí nào. Khoảnh khắc lịch sử đã đến và qua rồi, nhưng tôi sẵn sàng giải thích vụ việc cho anh nghe.”
“Thế nhưng cuộc gặp hôm nay mới là chính thức, đâu phải chỉ cho mình tôi.”
“Chính thức dọn sạch mớ hỗn độn chứ gì?” Kiyoshi đáp lại.
“Thế nào chẳng được. Hôm nay chỉ có vài thính giả thôi, nhưng chắc chắn câu chuyện sẽ được lan truyền rộng rãi.”
“Ờ, đúng, hồi hộp đấy,” Kiyoshi khụt khịt. “Tôi đi đánh răng đã.”
Kiyoshi không phấn khích hay sốt ruột tí nào. Nếu có, thì đó là sự miễn cưỡng.
“Kiyoshi, hôm nay anh là một người hùng!” Tôi nói để khích lệ cậu ấy quay lại.
“Tôi không quan tâm đến việc trở thành anh hùng hay được đối xử đại loại như vậy. Tôi giải quyết bí ẩn, thế thôi. Tôi không muốn được tán dương thêm! Chán chết! Những bức vẽ đẹp không cần đóng khung, anh biết mà… Cứ nghĩ rằng tôi sẽ giúp lão cớm côn đồ ấy là tôi lại bực mình. Nếu không vì cha lão thì tôi chẳng thèm nói với lão chuyện gì hết, hừ!”
Quá trưa, bà Iida gọi điện thông báo rằng sẽ cùng anh trai tới trong vòng một tiếng nữa. Trong lúc chờ đợi, Kiyoshi vẽ vài biểu đồ lên cuốn sổ tay.
Cuối cùng cũng có tiếng gõ cửa.
“Xin chào, mời vào.” Kiyoshi nói. Trông cậu có vẻ bối rối khi bà Iida bước vào với một người đàn ông khác không phải anh trai bà ấy. “Ồ, ông Fumihiko đâu ạ? Ông ấy không đến sao?”
“Hôm nay anh ấy không đến được, cho nên chồng tôi đi cùng tôi. Đây là ông Iida.”
Ông Iida cúi chào chúng tôi hai lần. Ông có vẻ ngoài khiêm nhường, giống với ngưới quản lý một cửa hàng kimono hơn là một thám tử.
“Ông ấy cũng làm ở sở cảnh sát nên không có vấn đề gì đáng ngại,” bà Iida tiếp tục. “Tôi cũng muốn xin lỗi về thái độ khiếm nhã của anh trai tôi khi anh ấy tới gặp ông, ông Mitarai. Tôi rất tiếc về chuyện đó.”
“Chà, tôi cũng rất tiếc ông ấy không thể đến đây,” Kiyoshi trả lời, cố gắng kiềm chế giọng điệu châm biếm của mình. “Tôi tự hỏi liệu ông ấy có vắng mặt không nếu như tôi không giải quyết được vụ việc này. Chậc, chúng ta phải hiểu rằng một người đàn ông ở vị thế cao luôn bận rộn. Ishioka, anh không pha cà phê cho chúng ta à?”
Tôi vội vã chạy vào bếp.
Khi mọi người đã ổn định vị trí và cà phê đã sẵn sàng, Kiyoshi tiến lên, đứng trước một tấm bảng đen nhỏ.
“Tôi mời các vị tới đây hôm nay,” cậu bắt đầu, “bởi vì tôi muốn giải thích về vụ án hoàng đạo Tokyo, các vị có mang theo cuốn sổ ghi chép của cha mình không đấy?... Tốt quá. Làm ơn cho tôi mượn được không?”
Di vật của ông Bunjiro Takegoshi rất quan trọng với Kiyoshi. Viên cảnh sát đã phải chịu đựng suốt cả một đời mình và Kiyoshi làm việc miệt mài để giành lại danh dự cho ông ấy. Khi cậu nhận cuốn sổ từ bà Iida, tôi nhận thấy các mạch máu trên mu bàn tay cậu nổi hẳn lên.
“Không khó để nói với các vị tên của hung thủ. Giờ bà ấy mang tên Taeko Sudo, điều hành một cửa hàng nhỏ chuyên kinh doanh túi gần Đền Seiryoji ở Sagano tại Kyoto. Tên cửa hàng đó là Megumi. Ở Sagano không còn cửa hàng nào khác mang tên Megumi cả, cho nên các vị sẽ dễ dàng tìm thấy nó. Tôi kết thúc cuộc gặp mặt này ở đây được chứ? Các vị sẽ biết toàn bộ câu chuyện khi các vị hỏi bà ấy mọi tình tiết – trừ phi các vị muốn tôi tiếp tục? Tôi tiếp tục ư? Được thôi, vậy thì để tôi nói tiếp. Sẽ là một câu chuyện rất dài...”
Phần giải thích của Kiyoshi rất rõ ràng, chặt chẽ và trôi chảy như thể đang trình bày cho cả ngàn thính giả trong cái văn phòng nhỏ bé đó.
“Thật sự thì vụ án rất đơn giản. Một mình Taeko Sudo đã sát hại toàn bộ gia đình Umezawa. Vậy thì có lẽ chúng ta sẽ đặt câu hỏi tại sao một tội ác đơn giản như vậy lại không có lời giải trong suốt bốn mươi năm trời? Đó là vì Taeko Sudo, kẻ giết người hàng loạt, đã làm cho mình trở nên vô hình. Như anh Ishioka đây từng phỏng đoán, đó chính là sản phẩm của trò ảo thuật. Nhưng không phải là trò ảo thuật do ông Heikichi Umezawa thực hiện hay như anh ấy tưởng tượng, thầy phù thủy ở đây chính là Taeko. Kế hoạch của bà ấy thành công là nhờ nền tảng chiêm tinh của ông Umezawa. Cho nên có lẽ gọi nó là màn ảo thuật chiêm tinh học thì đúng hơn. Nhưng tôi sẽ nói đến đoạn đó sau.”
“Trước hết, chúng ta hãy cùng xem xét bí ẩn cái chết của Heikichi Umezawa trong xưởng vẽ khóa trái. Chắc các vị còn nhớ, tất cả các cửa sổ đều có chấn song sắt, không hề có lối thoát bí mật, cửa chính được đảm bảo bằng một then cửa và ổ khóa. Hơn nữa, do hôm đó tuyết rơi dày nên khách khứa tới xưởng vẽ không thể đến hoặc đi mà không để lại vết chân.”
“Ông Heikichi đã uống một ít thuốc ngủ trước khi bị sát hại. Râu ông ấy bị cắt ngắn, nhưng không có kéo hay dao cạo ở hiện trường vụ án. Có hai vệt dấu giày để lại trên tuyết. Một là giày nam còn vệt kia là giày phụ nữ. Có vẻ như người mang giày nam rời khỏi xưởng vẽ sau người mang giày nữ. Trời ngừng tuyết lúc 11 giờ rưỡi đêm, và vì thế thời điểm cái chết của ông Heikichi được cho là giữa 11 giờ đêm và 1 giờ sáng. Người ta cho rằng tối hôm đó có một người mẫu ngồi cho ông Heikichi vẽ nhưng không bao giờ tìm ra được người đó cả.”
“Như vậy chúng ta có thể nghĩ ra được bao nhiêu kịch bản khả dĩ? Chà, tôi đã nghĩ ra được sáu kịch bản: 1. Vụ án mạng xảy ra sau 11 giờ đêm và hung thủ bỏ đi ngay lập tức. Tuyết phủ kín dấu giày của hắn. Hai vệt giày là của hai người khác; 2. Ông Heikichi bị giết bởi chính người mẫu của mình; 3. Người đi giày nam đã giết ông Heikichi; 4. Hai người đó đã phối hợp cùng nhau; 5. Người mẫu cố ý tạo ra hai loại dấu giày; 6. Người đi giày nam cố gắng đánh lừa chúng ta bằng một đôi giày nữ.”
“Một số người phán đoán rằng giường của ông Heikichi được kéo lên tận trần nhà rồi thả xuống. Tuy nhiên giả thuyết này không khả thi với tôi, cho nên chúng ta bỏ qua luôn.”
“Vấn đề dấu giày rất thú vị. Nhưng dù tiếp cận nó một cách hợp lý đến thế nào đi nữa thì các manh mối cũng chẳng đưa chúng ta tới đâu cả. Đây là một phần lý do giải thích tại sao vụ việc lại không có lời giải lâu đến vậy. Tuy nhiên, việc không tìm được câu trả lời thực tế lại chính là một chìa khóa tuyệt vời cho bí ẩn này. Các vị biết đấy, chính các khoảng lặng giữa những nốt nhạc mới tạo nên âm nhạc!”
Sau câu nói đầy kịch tính, Kiyoshi ngừng lại nhấp một ngụm cà phê.
“Nào, chúng ta hãy cùng nhìn lại sáu kịch bản này. Kịch bản thứ nhất cũng hơi hợp lý, tôi thừa nhận như vậy. Nhưng nếu có hai người chứng kiến hiện trường vụ án sau khi hung thủ bỏ đi, họ sẽ không bao giờ để lộ mình. Tại sao ư? Nếu họ muốn che giấu lý do tới thăm xưởng vẽ của Heikichi, họ có thể gửi một bức thư nặc danh cho cảnh sát. Và nếu họ là những kẻ tình nghi giết người, họ sẽ muốn khẳng định sự vô tội của mình. Nhưng không có ai xuất hiện cả.”
“Kịch bản thứ hai không thực tế. Căn cứ vào thời gian tuyết rơi, người đi giày nam và người đi giày nữ chắc chắn phải gặp nhau bên trong xưởng vẽ. Nếu người mẫu giết hại Heikichi thì người đi giày nam chắc chắn phải chứng kiến sự việc. Nhưng không hề có dấu hiệu cho thấy tình huống đó xảy ra.”
“Tương tự, kịch bản thứ ba cũng không thực tế. Nếu người đi giày nam giết nạn nhân thì người đi giày nữ chắc chắn chứng kiến sự việc. Một lần nữa, cũng không hề có dấu hiện cho thấy chuyện đó xảy ra.”
“Kịch bản thứ tư khả dĩ hơn, nhưng có chắc ông Heikichi uống thuốc ngủ khi có sự hiện diện của hai vị khách không? Dĩ nhiên, có thể ông ấy bị đe dọa và ép phải uống. Và có phải chính là hai hung thủ này dính đến cái chết của Kazue và các vụ án mạng Azoth không? Không một chi tiết nào chứng tỏ hai hung thủ liên can đến những vụ việc kia. Hai người cùng giữ kín một bí mật chết người là rất khó. Và nếu có hai sát thủ thì chắc chắn họ sẽ không cần ông Takegoshi làm công việc chôn giấu xác chết. Tất cả những điều này gợi ý rằng các vụ án mạng chỉ do một người duy nhất tổ chức – một người với bộ óc và trái tim lạnh lùng.”
“Kịch bản thứ năm cũng không chắc chắn. Người mẫu vào xưởng vẽ sau 2 giờ chiều ngày 25. Lúc đó, tuyết chưa rơi nên cô ấy sẽ không nghĩ đến chuyện mang theo giày nam tạo bằng chứng giả về sau. Chắc chắn cô ấy phải dùng giày của Heikichi. Trong xưởng vẽ của ông ấy có hai đôi giày trước và sau vụ án mạng. Tuy nhiên, dấu giày cho thấy cô người mẫu không hề trả lại giày sau khi đã bỏ đi. Vậy khả năng là cô người mẫu bước ra khỏi xưởng vẽ bằng giày của mình, và sau đó quay trở lại bằng đầu ngón chân với kiểu sải bước rộng như nam giới; sau đó cô ta đi đôi giày của Heikichi và giẫm lên những vết mũi bàn chân của mình. Nhưng nếu như vậy, cô ta sẽ không thể trả lại giày vào trong xưởng vẽ. Và tại sao cô ta để lại dấu giày lần đầu đi ra, mặc dù cô ta có thể che giấu được tất cả những dấu giày của mình? Có lẽ mục đích của cô ta là làm cho các điều tra viên bị rối, khiến cho họ nghĩ rằng có nhiều hung thủ đã kéo chiếc giường lên trần nhà – hoặc là tội ác do một người đàn ông gây ra.”
“Kịch bản thứ sáu mới nhìn qua có vẻ khả dĩ nhất. Một người đàn ông đến xưởng vẽ một mình sau khi trời có tuyết. Hắn ta mang theo đôi giày của nữ giới, và tạo ra dấu giày nữ trong khi bỏ đi bằng chính giày của mình. Nhưng nếu như vậy, cảnh sát sẽ nghĩ rằng các dấu giày nữ là của cô người mẫu và kết luận rằng hung thủ là một nam giới. Hơn nữa, Heikichi không có nhiều bạn bè nam thân thiết, và rất ít khả năng là ông ấy uống thuốc rồi đi ngủ khi có sự hiện diện của một người đàn ông. Do đó, kịch bản này cũng rơi vào bế tắc.”
“Nhưng không có cách nào cả thì buộc chúng ta phải xem xét lại cả sáu kịch bản. Như tôi đã nói, chúng ta hoàn toàn có thể gạch bỏ kịch bản thứ nhất và thứ tư. Cả hai kịch bản đều không thể. Kịch bản thứ hai và thứ ba cũng không vững vàng. Cho nên chúng ta còn lại kịch bản thứ năm và thứ sáu. Một người đàn ông để lại dấu giày phụ nữ thực sự cũng rất khó tin. Cho nên tôi thấy rằng chúng ta chỉ còn lại kịch bản thứ năm.”
“Hãy cùng xem xét cẩn thẩn lần nữa: cô người mẫu cố ý tạo ra hai kiểu dấu giày. Thực tế rằng hung thủ không thể trả lại giày về xưởng vẽ và rằng dấu giày phụ nữ bị để lại trở nên rất quan trọng với bí ẩn này. Nhưng một câu hỏi vẫn còn đó. Người đi giày nữ có đúng là người mẫu của Heikichi không? Giả sử rằng câu trả lời là đúng và rằng cô ta chính là người sát hại Heikichi thì liệu cô ấy có xuất hiện để làm chứng điều gì không? Dĩ nhiên là không!”
“Vậy cô người mẫu này là ai? Cô ta phải đủ thân cận với Heikichi để có thể trả giày của ông ấy về xưởng vẽ. Chúng ta hãy tập trung vào một người duy nhất, Taeko Sudo.”
“Taeko đã lên kế hoạch cho các vụ giết người này suốt một thời gian dài. Cô ta quyết tâm giăng bẫy Masako và các con gái bà ấy. Cô ta quyết định đêm 25 sẽ giết Heikichi. Cô ta đã đập vỡ kính cửa trời của xưởng vẽ rồi thay lại. Nhưng mọi việc không hoàn toàn đúng như kế hoạch, bởi vì trời có tuyết lúc cô ta ngồi làm mẫu cho Heikichi. Khi tuyết tích tụ, chắc chắn cô ta càng lúc càng thấy hoang mang. Nhưng cô ta đủ khôn ngoan để nghĩ ra một mẹo mới. Tạo dấu giày của một người đàn ông sẽ làm cho cảnh sát nghĩ hung thủ là nam giới. Chắc chắn cô ta cũng đã có kế hoạch chính xác đến từng chi tiết để giết Kazue, cho nên sẽ rất khớp nếu như vụ án của Heikichi cũng do một người đàn ông ra tay. Cô ta chắc chắn đã có một vũ khí giết người trong đầu – chẳng hạn một cái chảo rán – cho nên ngay cả khi tuyết trở thành một trở ngại bất ngờ thì cô ta cũng không cần phải thay đổi kế hoạch của mình.”
“Sau khi đập Heikichi tới chết, Taeko rắc một ít bụi lên tóc ông ấy để hàm ý rằng Heikichi bị ngã khỏi giường và đập đầu xuống sàn. Sau đó cô ta dùng kéo cắt râu của ông. Tại sao hung thủ làm như vậy? Có lẽ để đánh lạc hướng cảnh sát, vì Heikichi và em trai trông rất giống nhau. Tuy nhiên, Taeko làm rắc rối mọi chuyện một cách không cần thiết. Đây là lần đầu giết người nên chắc chắn cô ta rất hoảng hốt – phương pháp của cô ta còn nghiệp dư. Cô ta không cần phải tạo ra hai dấu giày. Chỉ cần một dấu giày nam giới thôi cũng đủ để các điều tra viên mất thời gian đi tìm một hung thủ nam – và không dành thời gian cố gắng tìm người mẫu. Tương tự, nếu cảnh sát nghĩ rằng vị khách của Heikichi là nam giới thì biết đâu họ có thể suy đoán rằng nhóm phụ nữ nhà Umezawa trèo lên nóc nhà một khi vị khách nam giới kia đã ra về. Tuy nhiên, vì Taeko để lại dấu giày của phụ nữ nên tôi có thể loại trừ nghi vấn về sự can dự của đám phụ nữ nhà Umezawa.”
“Nhưng làm thế nào Taeko trả lại giày của Heikichi khi mà xưởng vẽ đã bị khóa từ bên trong? Thực tế, để khóa xưởng từ bên ngoài không phải là khó. Các vị nhớ rằng dấu giày bị chồng chéo gần cửa sổ phía trên bồn rửa. Cô ta đứng ở đó, ném một sợi dây vào trong, móc trúng cái then cửa và đưa khóa vào vị trí.”
“Đó chính là phương pháp thực hiện vụ sát hại Heikichi Umezawa.”
Kiyoshi ngừng nói để nhấp thêm một ngụm cà phê, và tất cả chúng tôi cũng làm như vậy.
“Giờ chúng ta chuyển sang vụ án mạng của Kazue. Tôi rất xin lỗi, nhưng kể rành rẽ mọi chi tiết khá mệt, nên cho phép tôi nói cho quý vị kết luận trước. Ông Bunjiro Takegoshi vào nhà Kazue khoảng 7 giờ 30 phút tối và ra về lúc gần 8 giờ 50 phút tối. Thời gian giả định lúc Kazue chết là từ 7 giờ đến 9 giờ tối. Khả năng này như thế nào? Câu trả lời rất đơn giản: Kazue đã chết khi ông Takegoshi vào nhà cô ấy. Nếu mở cửa sang phòng kế bên, ông sẽ nhìn thấy xác cô ấy trần truồng nằm trên sàn. Người phụ nữ dụ dỗ ông ấy không phải là Kazue mà chính là Taeko. Kế hoạch của cô ta là giăng bẫy ông rồi đe dọa để buộc ông phải xử lý xác của các cô gái. Sau khi làm tình với Takegoshi, cô ta lấy một ít tinh dịch của ông trong người mình đưa vào âm đạo Kazue. Điều đó giải thích sự khác biệt giữa lời thú nhận của ông ấy với kết luận điều tra cho thấy quá trình giao hợp thực hiện sau khi nạn nhân chết.”
“Nhưng,” tôi ngắt lời Kiyoshi, “nếu Taeko muốn tất cả các vụ giết người đều giống như do một hung thủ nam thực hiện thì tại sao cô ta lại mất thời gian lục tung căn nhà của Kazue?”
“Cô ta muốn làm cho vụ việc trông không liên quan gì đến vụ án mạng của Heikichi,” Kiyoshi đáp. “Cô ta cần mọi thứ trông như thể đã xảy ra một vụ trộm cắp và một vụ hãm hiếp. Nếu không, cảnh sát sẽ lục soát khắp căn nhà và tìm thấy thi thể các cô gái trong nhà kho. Tuy nhiên, cô ta lại phạm phải một sai lầm rất nghiệp dư: cô ta để Kazue ăn mặc quá gọn gàng trong bộ kimono mặc dù nạn nhân được cho là bị cưỡng bức. Điều đó từng khiến tôi tò mò. Thêm nữa, kế hoạch cơ bản của Taeko là kéo Masako vào các vụ án mạng Azoth, một người đàn ông sát hại Kazue sẽ là tình huống mở đường cho việc Masako bị kết án giết hại sáu cô gái nhà Umezawa.”
“Nhưng giữ xác các cô gái trong nhà Kazue là một hành động đầy rủi ro. Do đó, Taeko phải ép ông Takegoshi xử lý những cái xác ngay lập tức. Cô ta đã rất may mắn, bởi vì các cuộc điều tra của cảnh sát vùng quê thời đó thường chậm và không tinh vi. Âm mưu của cô ta ở thời nay sẽ không có tác dụng, vì điều tra hình sự đã tiên tiến và chính xác hơn nhiều. Báo chí cũng trong tình trạng như vậy. Hình in ấn ảnh Kazue xấu đến mức ông Takegoshi không dám khẳng định liệu đó có phải là người phụ nữ đã ngủ với mình hay không.”
“Nào, máu của Kazue được lau sạch khỏi cái bình hung khí. Sau đó Taeko đặt cái bình vào một chỗ để ông Takegoshi chắc chắn sẽ nhìn thấy và ghi nhớ trong đầu, để ông nghĩ rằng vụ án mạng xảy ra sau khi ông ghé tới. Việc biết rằng chiếc bình chính là hung khí giết người cũng sẽ làm tăng mức độ sợ hãi của ông ấy.”
“Kazue bị giết trong khi đang ngồi soi gương. Cô ấy không hề tìm cách bỏ chạy và cũng không cố gắng vật lộn, điều đó cho thấy nạn nhân quen hung thủ. Sau khi đánh Kazue tới chết, Taeko cũng cẩn thận lau sạch vết máu trên gương và đưa xác Kazue sang phòng bên cạnh. Tại sao Taeko giết Kazue tại nhà cô ấy thì chưa rõ, nhưng phụ nữ khi đang soi gương thường mất cảnh giác. Hoặc Taeko đã lên kế hoạch như thế hoặc có chuyện gì đó đã xảy ra giữa cô ta và Kazue để tạo ra xung đột. Tôi là đàn ông, cho nên tôi chỉ có thể hình dung được những gì nảy ra trong đầu Taeko vào thời khắc ấy. Một trong những động cơ của cô ta có thể là sự đố kỵ đã ăn sâu bén rễ đối với Kazue, nhưng chúng ta sẽ xem xét động cơ sau. “
“Nói về vụ sát hại các thiếu nữ nhà Umezawa, tôi nghĩ Taeko giết họ khi tất cả đều đang có mặt ở nhà Kazue. Nơi đó hẻo lánh và thuận tiện, cô ta có thể đầu độc họ cùng một lúc, giấu các xác chết và chặt họ ra. Xét trong bức tranh rộng hơn thì vụ sát hại Kazue chỉ là bước đệm cho Azoth mà thôi.”
Kiyoshi ngừng lại, nhấp thêm một ít cà phê.
“Nào, giờ đến vụ án mạng Azoth. Vụ giết người hàng loạt đã làm cả nước kinh hoàng và sững sờ như thể một màn trình diễn ảo thuật ngoạn mục. Lần đầu tiên nghe nói đến vụ án, tôi có cảm nhận rằng mấy chốt là phép thuật, nhưng tôi không hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của vụ việc và vì thế tôi thường bỏ qua mất cái cốt lõi của bí mật. Nhưng ngày hôm qua, tình cờ nhớ lại một trò ảo thuật, tôi nhanh chóng giải quyết được vụ án và chỉ hai giờ sau, tôi đã có thể gặp được thủ phạm.”
“Bản thân bí quyết đơn giản đến mức không ai nghĩ rằng nó lại đước sử dụng trong vụ án. Tôi tin chắc rằng cành sát sẽ không xa lạ gì với điều này. Đó là một tiểu xảo để gian lận những tờ tiền 10.000 yên được sử dụng chủ yếu tại vùng Kansai vài năm trước. Có lần đang dùng bữa tại một nhà hàng, tình cờ tôi có thấy chương trình thời sự trên truyền hình nhắc đến đại loại như thế này: ‘Hôm nay, người ta phát hiện được một tờ tiền 10.000 yên có một phần bị mất nhưng được che đi bằng băng dính mờ. Tờ tiền được cắt và dán lại với nhau, không dài như một tờ 10.000 yên bình thường, số xê-ri trên mặt phải và mặt trái cũng không khớp nhau. Các điều tra viên nghi ngờ có sự gian lận. Đây là vụ gian lận đầu tiên sử dụng tiểu xảo này bị phơi bày ở Tokyo.’ Có lẽ để ngăn chặn tình trạng gian lận ăn theo, bản tin không giải thích thêm nữa. Thực tế, mấy thanh niên ngồi ở bàn bên cạnh tôi trong nhà hàng lập tức bàn bạc ngay về cách tạo ra tiền bằng việc cắt các tờ tiền thật! Vì các vị có thể không biết chắc cách thực hiện mẹo này nên cho phép tôi chứng minh.”
Kiyoshi quay sang bảng đen và vẽ một loạt hình chữ nhật.
“Đây là hai mươi tờ tiền. Mười tờ cũng đã làm được, nhưng nguy cơ bị phát hiện quá cao do kích thước của phần bị mất. Cách an toàn nhất là dùng ba mươi tờ tiền, nhưng như thế có ảnh hưởng đến lợi nhuận! Hai mươi tờ là ổn. Nào, trên mỗi tờ tiền chúng ta vẽ một đường kẻ, như thế này này. Bắt đầu với tờ tiền đầu tiên, khoảng cách của đường kẻ tính từ mép trái tăng dần lên. Khi chúng ta đến tờ tiền cuối cùng, đường kẻ gần như trùng với mép phải. Sau đó, với một cây kéo, chúng ta cắt từng tờ tiền theo đúng đường kẻ. Giờ chúng ta có hai mươi tờ tiền bị cắt thành bốn mươi mảnh.
“Như vậy cách làm đã rõ ràng, tôi sẽ ghi tên từng mảnh theo cách này, với chữ cái T nghĩa là bên trái của tời tiền còn P là bên phải: như thế này, 1T, 1P, 2T, 2P và vân vân... Đây chính là lúc bắt đầu trò ảo thuật – hoặc gian lận, tùy quan điểm của quý vị.”
“Tất cả hai mươi tờ tiền được cắt như thế này – và như tôi đã nói, thì phần bên trái tờ tiền sẽ rộng dần cho tới khi gần như trùng khớp với mép bên phải. Từ tờ tiền 1, chúng ta để riêng mảnh 1P, phần bên phải đã bị cắt ngắn một ít của tờ tiền. Sau đó chúng ta lấy miếng bên trái, 1T, ghép với 2P, mảnh bên phải của tờ tiền 2, bằng băng dính mờ... Chúng ta lại lấy mảnh bên trái của tờ tiền 2, ký hiệu là 2T, và gắn với mảnh 3P của tờ tiền 3... và cứ thế. Cuối cùng, chúng ta ghép mảnh 19T với mảnh 20P, và giữ lại mảnh 20T là tờ tiền hơi nhỏ một chút, giống như mảnh 1P. Như các vị thấy, chúng ta có được khoảng 21 tờ tiền 10.000 yên! Tờ đầu tiên và tờ cuối cùng trông rất bình thường, nhưng nếu nhân viên thu ngân không kiểm tra kỹ thì chúng ta thành công rồi. Chúng ta tạo ra một tờ tiền mới bằng băng kéo và băng dính, phải là băng dính mờ để che những gì đã làm.”
“Tiểu xảo gian lận này cho tôi chìa khóa giải đáp bí ẩn. Tôi nhận ra rằng hung thủ đã áp dụng đúng tiểu xảo đó với các xác chết. Chúng ta tin rằng có sáu nạn nhân trong Azoth và chúng ta chưa bao giờ nghi ngờ con số. Nhìn bề ngoài, trông có vẻ như là sáu mạng người, nhưng trên thực tế chỉ có năm mà thôi!”
Cảnh 2: Điểm ảo
Tôi bật kêu lên kinh ngạc.
Vậy hóa ra chỉ là ảo giác! Azoth chưa bao giờ tồn tại cả. Cô ta chỉ là một ảo ảnh.
Tôi choáng váng đến không còn nghĩ được. Tôi phải cố gắng lắm mới giữ mình ngồi vững. Tôi đã bị đánh lừa.
Bà Iida và ông chồng thám tử của bà cũng rất ngạc nhiên. Cả ba chúng tôi đăm đăm nhìn Kiyoshi, háo hức được nghe phần giải thích tiếp theo.
“Nào, dĩ nhiên, các phần cơ thể không thể ghép lại với nhau bằng băng dính mờ,” Kiyoshi tiếp tục với giọng tỉnh bơ. “Do đó, Taeko cần một thứ khác có tác dụng như keo dính. Khái niệm về Azoth kỳ quái đến mức ý nghĩ lắp ghép các phần cơ thể của các cô gái khác nhau cũng chẳng bao giờ được chấp nhận trong suy nghĩ của bất kỳ ai. Tất cả mọi người đều cho rằng cái đầu bị mất đã được dùng để tạo ra Azoth, người phụ nữ hoàn hảo với vẻ đẹp tối thượng. Hình ảnh nụ cười bí ẩn của cô ta đã trói buộc mọi người suốt bốn mươi năm, cứ như thể nghệ thuật của một họa sĩ thời Phục Hưng là một mẹo lừa vậy. Trong trường hợp này, hung thủ sử dụng luật phối cảnh để vẽ ra bức tranh hoàn hảo của các vụ án mạng. Nhưng Azoth thì chỉ thực sự tồn tại ở điểm ảo mà thôi. Không ai từng tính đến khả năng là cô gái bị mất đầu có thể vẫn còn sống. Đúng thế - Azoth chưa bao giờ được tạo ra, kể cả trong tâm trí của hung thủ; hơn nữa, chưa bao giờ Azoth có ý định tồn tại.”
“Chà, tôi tin chắc các vị sẽ tự gỡ rối được phần còn lại của bí ẩn này. Xin cảm ơn các vị đã lắng nghe.”
Cả ba chúng tôi ngồi đờ đẫn mất một lúc.
Sau đó tôi kêu lên, “Đợi đã! Anh không thể dừng lại vào lúc này được!”
Tôi có nhiều câu hỏi hơn mức tôi tự giải đáp được. Kiyoshi, lúc này đang vờ tỏ ra chán ngán, chỉ cười cười và tranh thủ thời gian nhâm nhi cà phê.
Tôi vẫn hoàn toàn rối trí. Tôi cảm thấy như thể mình đang đứng trước một khu rừng xung quanh có hàng trăm gốc cây hình dấu hỏi. Cảm xúc của tôi tạo ra một cơn bão làm cây cối lung lay. Những câu hỏi ào ào tuôn ra.
“Nhưng thủ phạm là ai? Tại sao mấy cái xác lại được chôn chỗ sâu chỗ nông? Vị trí chôn các xác chết có thật sự liên quan gì đến chiêm tinh không? Các vị trí được lựa chọn như thế nào? Kinh tuyến 138o 48’ Đông có ý nghĩa gì? Thứ tự phát hiện ra các xác chết có quan trọng không? Động cơ chính của hung thủ là gì? Cô ta đã lẩn trốn ở đâu? Ghi chép của Heikichi thật sự mang ý nghĩa gì?...”
“Chà, Ishioka, tôi ngạc nhiên là anh lại quan tâm đến những chi tiết như vậy!” Kiyoshi nói và mỉm cười. “Thường anh chẳng chịu nghe khi tôi nói những điều quan trọng. Giờ có vẻ như tôi đang ca tụng hung thủ - và thực tế tôi đang nghĩ rằng đúng là như vậy. Taeko Sudo thực hiện các vụ án cực kỳ xuất sắc, cô ta xứng đáng nhận được sự bái phục của chúng ta. Nếu tôi là hung thủ, tôi dám chắc mình cũng sẽ làm y như vậy. Tiếc là chúng ta không thể nghe cô ấy trực tiếp giải thích. Nhưng các vị có thực sự muốn tôi tiếp tục không?”
Ông Iida và tôi đều gật đầu còn bà Iida mở to mắt, thúc giục cậu tiếp tục.
Kiyoshi mở cuốn sổ tay mà cậu đã vẽ vời lúc trước.
“Được rồi, thưa các vị, đây là hình minh họa về sáu cái xác theo thứ tự tìm được, bắt đầu với phần xác được xác định là của Tomoko ở bên trái. Các vị có thể thấy tôi đã đưa tất cả thông tin cá nhân của họ và cũng ghi rõ phần cơ thể nào bị mất. Tuy nhiên, chỉ mới nhìn vào đây, không dễ biết trò lừa kia như thế nào, mà dĩ nhiên, đó mới là toàn bộ vấn đề! Nhưng nếu chúng ta sắp xếp sáu cái xác theo một trật tự khác, các vị sẽ thấy một bố cục rất mạch lạc.” Kiyoshi tiến tới bảng đen và vẽ sáu cái xác lần nữa trong khi vẫn giải thích.
“Trước hết, ở bên trái, chúng ta có Tokiko, cung Bạch Dương, bị mất đầu; sau đó đến Yukiko, cung Cự Giải, mất phần ngực; rồi tới người thứ ba, Reiko, cung xử nữ, bị mất bụng...
“Giờ xin hãy xem lại hình minh họa đầu tiên của tôi cho thấy thứ tự tìm thấy các xác chết. Vào thời điểm phát hiện ra những cái xác này, các vị nhớ chứ, xác thứ tư, thứ năm và thứ sáu đều đã ở trong quá trình phân hủy. Gương mặt của họ không thể nhận diện được. Tuy nhiên, cái xác thứ nhất, thứ hai và thứ ba vẫn còn khá nguyên vẹn để nhận diện. Xin hãy nhớ rõ ràng ghi chép của ông Umezawa được dùng như một chỉ dẫn.”
“Tiếp tục, tôi sẽ ghi tên của từng phần cơ thể được tìm thấy – để cho thấy thực tế phần cơ thể nào thuộc về ai...”
“Như các vị có thể thấy ở đây, ngoại trừ trường hợp đầu tiên, mỗi ‘cơ thể’ thực tế đều gồm các phần cơ thể của hai người phụ nữ khác nhau. Trong từng trường hợp, việc kết hợp những phần cơ thể này đều được xác định – hoặc xác định nhầm – thành một người.”
“Giờ để tôi cho các vị thấy cũng chính tiểu xảo này đã được sử dụng như thế nào, giống như trò gian lận với những tờ 10.000 yên...”
“Hung thủ cắt năm xác chết như thế này. Sau đó phần dưới của mỗi xác được chôn cùng với phần trên của xác bên cạnh. Cuối cùng, các vị sẽ có ảo giác là có đến sáu xác chết.
“Khi chứng kiến bản chất kinh khủng của vụ việc và sức lực ghê gớm phải bỏ ra, các vị có thể sẽ rất ngạc nhiên khi biết rằng vụ này do một người phụ nữ thực hiện. Chà, cho đến giờ, ai cũng nghĩ rằng hung thủ phải cưa sáu xác người đến mười lần – hai lần với bốn xác và một lần với hai xác. Thực tế, chỉ có một nửa công việc bởi vì cô ta chỉ cưa có năm xác chết thành mười phần. Sau đó cô ta phải ghép nối các phần theo cách tôi chỉ ra ở đây và đem chôn. Dĩ nhiên, việc thay đổi quần áo cho họ cũng khá vất vả, nhưng hung thủ rõ ràng đã hoàn thành công việc.”
“Nào, thế còn vị trí chôn cất xác chết thì sao? Chà, rõ ràng là nếu cả sáu xác chết được chôn cất ở cùng một vị trí thì thủ đoạn của hung thủ sẽ dễ dàng bị các điều tra viên nhận ra một khi người ta tìm thấy các xác chết. Để tránh được điều này, cô ta chọn sáu vị trí khác nhau. Vâng, đúng như vậy, cô ta chọn các vị trí chứ không phải Heikichi! Hung thủ chính là người đã viết phần ghi chép của ông ấy. Tôi không nghĩ cô ả tin vào kiến thức chiêm tinh mà cô ta đưa vào phần ghi chép, bởi vì, như các vị thấy, phần trên và phần dưới của mỗi xác phụ nữ thực tế được chôn tách biệt ở phía tây và đông Nhật Bản. Nhưng thực tế đây là một thủ đoạn rất xuất sắc.”
“Giờ thì đã rất rõ, Taeko Sudo chính là một trong sáu cô gái. Và giờ tôi có thể tiết lộ đó là ai. Cảnh sát bị dẫn dắt đến chỗ cho rằng cô ta đã chết cùng với những người khác và rằng cái xác không đầu chính là cô ả. Đúng, người không tìm thấy đầu chính là... Tokiko. Cho nên chắc chắn cô ả là hung thủ.”
Cả phòng lặng phắc. Tất cả chúng tôi đều không nói lên lời một lúc lâu.
“Như vậy,” tôi lên tiếng. “Ý anh là thực ra Taeko Sudo là...”
“Tokiko Umezawa.”
Một lần nữa, không khí lại im phắc khi chúng tôi cố gắng tiếp nhận lời tiết lộ này.
Kiyoshi để chúng tôi ngừng lại một lúc lâu rồi mới nói một cách hờ hững, “Chà, thưa quý vị, các vị còn có câu hỏi gì không?”
Cả ông và bà Iida rõ ràng đều không nghĩ đến vụ việc nhiều như tôi; họ cũng không biết rõ về Kiyoshi như tôi. Cho nên tôi đành nhận lấy vai trò thủ lĩnh của một nhóm thính giả đầy bối rối.
“Trước hết, nói về độ sâu chôn những cái xác...” tôi bắt đầu. “Các xác chết được tin là của Yukiko, Nobuyo và Reiko được tìm thấy muộn hơn ba cái xác đầu bởi vì họ được chôn sâu hơn. Như thế cũng là có chủ ý phải không?”
“Đúng như vậy,” Kiyoshi đáp. “Đó chính là mấu chốt của việc chôn sâu hơn: nhằm trì hoãn thời gian bị phát hiện. Ở đây chúng ta có thể thấy sự cao tay của Tokiko. Cô ả dàn xếp để ba xác chết đầu tiên được tìm thấy vào mùa xuân; mùa hè ấm áp đang đến gần, vì vậy các xác chết sẽ nhanh chóng được đem hỏa táng. Cho nên khi tìm ra ba xác chết còn lại, cảnh sát sẽ không còn ba cái xác đầu tiên để so sánh nữa. Nếu họ vẫn còn đủ cả sáu xác thì họ có thể so sánh tiết diện vết cắt và phát hiện ra sự kết hợp mặc dù quần áo có thể làm ảnh hưởng đến phán đoán của họ. Tất nhiên, thủ đoạn này sẽ không có tác dụng ở các nước dùng biện pháp mai táng thay vì hỏa táng.”
“Tokiko chọn để cho xác của Tomoko bị phát hiện đầu tiên, bởi vì đó thật sự đúng là Tomoko, mặc dù cô ấy bị mất đôi chân. Cái xác được xác định là Tomoko ngay lập tức. Đó là lý do vì sao xác được bỏ lại trên mặt đất – để dễ phát hiện. Mặt khác, cái xác được xác định là Tokiko trên thực tế lại là Yukiko – không có đầu. Tokiko biết rằng một cái xác mất đầu sẽ được kiểm tra rất kỹ càng, cho nên cô ta sắp xếp để cho nó bị phát hiện sau – nhưng không phải cuối cùng. Nếu Tomoko được phát hiện đầu tiên, Akiko và Tokiko có thể được phát hiện kế tiếp, tiếp đến là Yukiko, Nobuyo và Reiko. Đó là trình tự mong muốn bởi vì theo thời gian phát hiện ba cái xác cuối cùng, các phần cơ thể bị cưa ra đã phân hủy và ít nhiều biến thành khung xương.”
“Việc cắt khúc các xác chết và trình tự phát hiện sẽ rất có hiệu quả, bởi vì phần cơ thể bên trên hoặc bên dưới của mỗi nạn nhân đều sẽ được đem hỏa táng trước khi phần cơ thể còn lại được tìm thấy. Và bên điều tra sẽ không thể nhận ra kết hợp giữa hai phần cơ thể là hoàn toàn sai, thậm chí nếu ba cái xác tìm thấy đầu tiên được để cùng một chỗ với nhau.”
“Xác của Yukiko – bị nhận diện nhầm là Tokiko – không được chôn sâu lắm. Nhưng các phần cơ thể được xác định là Yukiko thì lại được chôn rất sâu. Đó chính là mẹo thực hiện trò gian lận này.”
“Làm cách nào Tokiko bảo đảm được rằng xác của Tokiko sẽ bị nhận diện nhầm thành xác cô ta?” Tôi hỏi.
“Chậc, hai chân của Yukiko bị biến đổi do nhiều năm múa ba lê, đó là một trong những những đặc điểm nhận diện, nhưng chưa phải là đủ. Cho nên Tokiko đã khôn khéo chuẩn bị những bằng chứng giả. Trong ghi chép của Heikichi, Tokiko được mô tả là có một vết bớt. Thực tế, chính Yukiko mới là người có vết bớt bên sườn phải. Tokiko cố ý tạo ra một vết tương tự trên người mình và để lộ cho mẹ mình thấy để sau này bà ấy có thể nhận diện cô ta. Xác Yukiko chôn không sâu để có thể được phát hiện khi vẫn còn nhận ra được vết bớt và xương bàn chân bị biến đổi; và chắc chắn là Tae đã nhận nhầm cái xác thành xác của con gái bà ấy.”
“Có rủi ro từ phía mẹ của Yukiko, bà Masako, người đương nhiên cũng biết rõ vết bớt của Yukiko. Do đó, điều quan trọng là bà Masako phải không có cơ hội tới nhận diện xác có vết bớt lẫn xác được chôn cùng với đầu của Yukiko – thực ra là của Reiko. Bà Masako sẽ lập tức phát hiện ra chi tiết dối trá. Cho nên xác của Yukiko phải được chôn thật sâu.”
“Thời gian Yukiko, Nobuyo và Reiko được tìm thấy trong quá trình phân hủy thì bà Masako đã bị giam như một nghi phạm. Trong tù, chắc chắn bà ấy sẽ trở nên loạn trí. Cảnh sát sẽ không xem xét những lời oán hận của bà ấy một cách nghiêm túc. Họ sẽ không để cho bà ấy xem cái xác được tìm thấy cùng với đầu của Yukiko để nhận diện, chắc chắn là không khi nó đã bị phân hủy khá nhiều. Cơ thể thật của Yukiko được thiêu hủy và người ta coi đó là Tokiko mà không cần cho bà Masako nhận diện.”
“Nhưng bà Ayako Umezawa cũng là một vấn đề. Reiko và Nobuyo đều là các con gái yêu của bà ấy và Tokiko biết bà ấy sẽ tới bất kỳ đâu để nhận diện họ; bà ấy sẽ kiểm tra xác họ thật kỹ càng, cho dù trông họ có kinh khủng đến thế nào. Và nếu dường như có gì đó không ổn, chắc chắn bà ấy sẽ nói ra. Hơn nữa, do được loại trừ khỏi danh sách nghi can nên có thể cảnh sát sẽ tin những gì bà ấy nói – hoặc ít nhất cũng lắng nghe bà ấy. Do đó, các phần cơ thể được xác định là các con gái của bà ấy phải chôn sâu nhất.”
“Tôi xin nói rằng trở ngại lớn nhất Tokiko gặp phải khi tiến hành kế hoạch của mình không phải là quá trình điều tra của cảnh sát mà là mẹ của các nạn nhân, bởi vì trực giác của một người mẹ rất mạnh mẽ.”
“Điều cũng rất quan trọng là cái xác đầu tiên – bị mất hai chân – được tìm thấy không lâu sau khi các cô gái biến mất sao cho cảnh sát có thể liên hệ các vụ án mạng với kế hoạch sáng tạo Azoth của ông Heikichi. Nếu tất cả các xác chết đều được chôn thật sâu thì chúng sẽ phân hủy, làm hỏng mất những bằng chứng quan trọng – vết bớt và các xương ngón chân bị biến đổi của các vũ công ba lê. Bên cạnh đó, một số xác có thể không bao giờ được tìm thấy; Tokiko cần người ta phát hiện ra tất cả sáu nơi chôn xác trước khi cô ả có thể cảm thấy an toàn.”
“Nhưng chẳng lẽ quá trình xét nghiệm nhóm máu lại không lật tẩy được gì sao?” Tôi hỏi.
“Cả năm cô gái đều có nhóm máu A. Đúng là một sự trùng hợp, đặc biệt là họ đều có cung chiêm tinh khác nhau. Thực tế này đã hỗ trợ cho Tokiko. Nhưng anh nói đúng, Ishioka ạ - tình thế ngày nay sẽ rất khó khăn. Nếu việc xét nghiệm nhóm máu được thực hiện vào bây giờ thì chắc chắn người ta sẽ phát hiện ra điều gì đó. Tôi tin chắc ông Iida cũng biết rõ, xét nghiệm ABO thông thường có vài cách phân loại khác nhau, chẳng hạn MN, Q và Rh. Nghĩa là hiện nay máu có thể được phân loại thành hàng nghìn nhóm khác nhau. Hơn nữa, pháp y bây giờ có thể kiểm tra được nhiễm sắc thể, mô xương và nhiều thứ khác của nạn nhân để nhận diện. Có thể tiếp nhận thông tin từ máu, nước bọt, tinh dịch, da, xương, và vân vân. Thậm chí một xác chết đã bị đốt cháy hoặc phân hủy cũng cung cấp những bằng chứng nhiễm sắc thể. Các vụ án mạng Azoth thực hiện thành công vào năm 1936; còn bây giờ thì không thể thành công được. Tóm lại, khoa học giúp ngăn chặn tội ác trong xã hội của chúng ta, bởi vì có rất nhiều cách để bắt giữ tội phạm.”
“Nhưng còn các đồn cảnh sát ở các khu làng hẻo lánh thì sao?” Tôi hỏi. “Liệu họ có khả năng làm được tất cả các xét nghiệm đó không?”
“Làm tốt, Nhật Bản là một nước tương đối nhỏ với một hệ thống giao thông thuận tiện. Từ bất kỳ đâu, chỉ trong vòng ba hoặc bốn tiếng, bằng chứng sẽ được gửi tới các trung tâm sử dụng những phương pháp pháp y hiện đại. Tuy nhiên, theo như tôi biết, cách phân loại MN và Q được phát hiện rất nhiều năm sau khi chiến tranh kết thúc. Ông có biết chi tiết này không, ông Iida?”
“Đúng như vậy,” ông Iida đáp. “Quay lại năm 1936, chỉ có mỗi cách phân loại ABO thôi.”
Kiyoshi gật đầu. “Có còn câu hỏi nào nữa không ạ?”
“Có,” tôi nói ngay. “Giờ tôi hiểu vì sao kế hoạch của Tokiko lại thành công và bằng cách nào. Chẳng trách anh hết ầm lên ở Kyoto lúc anh bất chợt nghĩ ra sự thật! Nhưng làm thế nào anh biết rằng Taeko Sudo – tức Tokiko – có mặt ở Kyoto?”
“Ồ, rất dễ! Hãy nghĩ đến động cơ của bà ấy, Ishioka thân mến.”
“Nhưng tôi vẫn rất mù mờ. Tại sao bà ấy lại làm chuyện này?”
“Chà, anh có quyển Tokyo hoàng đạo án ở đây chứ? Anh làm ơn mở tới trang có phả hệ gia đình được không?... Đúng, nó đấy. Giờ hãy nghĩ về hoàn cảnh của gia đình Umezawa xem. Tokiko là con duy nhất của Tae, vợ đầu của Heikichi. Trong cả gia đình, Tae là người duy nhất không xuất thân giàu có và là người duy nhất không sống một cách phong lưu.”
“Tôi hình dung bức tranh thế này: Heikichi, vốn là người phong tình, hắt hủi Tae không khác gì một đứa trẻ vứt bỏ một món đồ chơi khi nó đã chán. Ông ta ly hôn bà ấy và cưới Masako. Khi Masako và ba cô con gái của bà ta chuyển vào ngôi nhà của gia đình Umezawa, cuộc sống của Tokiko thay đổi, nhưng chắc chắn theo chiều hướng xấu hơn. Một đứa trẻ rất nhạy cảm với những chuyện như vậy. Sau này, các cháu họ của Heikichi, Reiko và Nobuyo, cũng gia nhập với họ. Yukiko và Tokiko có chung dòng máu với Heikichi, người đã phản bội mẹ của Tokiko. Chắc chắn Tokiko có cảm giác bị ghét bỏ. Tôi hình dung ra sự cô đơn và oán giận của bà ấy lớn dần mỗi ngày, và cuối cùng biến thành một cơn cuồng nộ dữ dội trút lên những thành viên khác trong gia đình. Ngày hôm qua tôi đã không hề hỏi bà ấy về chuyện đó, bởi vì đơn giản là chúng ta không có đủ thời gian. Có lẽ bà ấy sẽ phải mất rất nhiều thời gian để giải thích. Chỉ cần biết rằng, bà ấy phạm một tội ác kinh khủng như vậy vì chính bà ấy lẫn vì mẹ đẻ của mình.”
“Tae gặp rất nhiều khó khăn kể từ khi công việc kinh doanh của cha mẹ bà thua lỗ. Số phận hẩm hiu của bà lẽ ra kết thúc khi bà ấy cưới Heikichi Umezawa, một người đàn ông giàu có; nhưng ông ta có người tình và ly hôn bà ấy. Phụ nữ thời nay mạnh mẽ và thông minh – họ sẽ làm bất cứ điều gì để giữ gìn cuộc sống hôn nhân của mình nhằm tránh khó khăn về tài chính hay sự coi thường về mặt xã hội – nhưng bà Tae là một phụ nữ rất truyền thống, khiêm nhường và cam chịu. Bà ấy không bao giờ than vãn; có lẽ bà ấy không biết mình có thể làm được gì khác. Tokiko luôn phải chứng kiến mẹ mình cô độc, nghèo khó và khổ sở trong khi những phụ nữ nhà Umezawa có cuộc sống phè phỡn. Bằng việc sát hại họ, Tokiko đã trả thù cho mẹ mình và cũng giúp đỡ bà ấy về tài chính.”
“Tôi cho rằng nếu những tội ác của Tokiko xuất phát từ động cơ là tình yêu thương và cảm thông của bà ấy dành cho bà Tae thì bà ấy sẽ lánh về một nơi: Sagano, ở Kyoto. Mơ ước của bà Tae là mở một cửa hàng ở đó, bởi vì đó chính là nơi duy nhất bà ấy có những kỷ niệm dịu ngọt. Nhưng bà Tae qua đời ở Hoya mà không thực hiện được giấc mơ của mình. Tôi cảm thấy Tokiko sẽ muốn biến giấc mơ của mẹ mình thành hiện thực.”
“Tôi lập tức đến Sagano và tới đồn cảnh sát. Tôi đã hỏi liệu có cửa hàng nào quanh đó bán những chiếc túi nhỏ và mang tên gì đó đại loại là Tae không; hoàn toàn hợp lý khi suy luận bà ấy sẽ lấy tên mẹ mình đặt cho cửa hàng. Người ta bảo tôi có một cửa hàng túi tên Megumi. Tôi đã tới để kiểm tra, và chắc chắn là bốn mươi ba năm sau các vụ án mạng, Tokiko vẫn ở đó. Bà ấy đã đổi tên thành Taeko Sudo.”
“Thế anh có nghĩ bà ấy chính là người mẫu có mặt bên Heikichi ngày 25 tháng Hai không?”
“Có, tôi tin chắc điều đó.”
“Thế còn bí ẩn về xưởng vẽ khóa trái?”
“À, chuyện đó rất đơn giản. Các vị cần nhớ rằng vào cái đêm xảy ra án mạng, trời bắt đầu có tuyết rơi trong khi Tokiko đang làm mẫu cho cha mình. Tuyết giúp bà ấy nảy ra ý tưởng tạo các dấu giày đánh lạc hướng. Ông Heikichi chắc chắn không ngần ngại gì khi uống hai viên thuốc ngủ trước mặt con gái. Có lẽ, bà ấy vờ như sắp ra về để khi ông bố quay lưng lại, bà ấy đánh vào đầu ông bằng một vật dẹt, làm ông ấy chết. Bà cắt râu, dịch chuyển giường và cái xác. Bà bố trí cho một chân ông ấy ở dưới giường để trông như thể ông ấy ngã khi được kéo tít lên tận trần nhà bằng dây. Sau đó ra khỏi cửa, đi giày của mình và mang theo giày của cha, tới bên cửa sổ đã được bà ấy mở sẵn từ trước và dùng một đoạn dây choàng vào then cửa, kéo nó vào vị trí. Bà ấy không thành công với cái khóa – bà ấy không thể khóa được nó từ bên ngoài.”
“Sau đó khi mang giày của mình đi hết lớp tuyết đến đường phố, Tokiko sải chân quay lại cửa xưởng vẽ, nhưng lần này đi bằng mũi chân. Tokiko xỏ giày của cha mình và cẩn thận giẫm lên đúng những dấu mũi chân của mình để quay ra phố lần nữa.”
“Chắc chắn Tokiko đã ở ngoài trời cả đêm; bà ấy có thể trở về nhà mẹ đẻ của mình nhưng đã quá muộn nên không bắt được tàu hay xe buýt. Đón một chiếc taxi là không thể được vì lái xe sẽ nhớ mặt bà ấy. Chắc chắn bà ấy phải đi lang thanh đâu đó trú tạm vào cái đêm tuyết lạnh lẽo đó. Bà ấy cũng phải tìm một nơi để chôn giấu hung khí.”
“Sáng hôm sau, Tokiko quay lại nhà Umezawa. Chắc chắn Tokiko phải mang theo giày của cha mình trong một cái túi. Bà ấy nấu bữa sáng cho cha như thường lệ, mang đồ ăn tới xưởng vẽ, nhìn vào cửa sổ, sau đó kêu ầm ĩ và chạy đi tìm người cứu giúp. Có thể bà ấy đã ném đôi giày vào tiền sảnh qua cửa sổ. Đám phụ nữ nhà Umezawa chạy tới xưởng vẽ và hợp lực tìm cách phá cửa. Họ không chú ý đến đôi giày. Trong tình trạng hỗn loạn đó, tôi đoán Tokiko đã bấm khóa khi dọn dẹp những mảnh vỡ quanh cửa.”
“Tôi hiểu rồi,” tôi nói. “Vậy là khi cảnh sát hỏi bà ấy, bà ấy nói rằng cửa đã khóa.”
“Đúng thế.”
“Và mẹ bà ấy cũng nói dối giúp bà ấy?”
“Chính xác. Bà mẹ khai rằng Tokiko đã ở suốt đêm tại nhà mình.”
“Sau đó Tokiko giết Kazue và giăng bẫy ông Takegoshi phải không?”
“Đúng, đó là phần ghê tởm nhất của câu chuyện. Không như gia đình Umezawa, ông Takegoshi không có lý do gì để phải chịu nạn. Giờ thì có thể đã quá muộn, nhưng cuối cùng chúng ta đã biết sự thật và có thể cầu nguyện cho ông ấy. Ishioka, làm ơn mang giúp tôi chai dầu hỏa ở phòng bên được không?”
Tôi đi ra và tìm thấy chai dầu chúng tôi dùng để nhóm lò sửa vào mùa đông. Khi tôi quay lại, Kiyoshi đang đứng bên bồn rửa. Cậu ấy thả cuốn sổ của Takegoshi vào và đổ một ít dầu hỏa lên trên.
“Mời mọi người lại gần đây,” cậu ấy nói. “Bà có mang theo diêm hay bật lửa không, bà Iida?... À, tốt quá. Cho tôi mượn được chứ?”
Tôi lên tiếng nói rằng mình có mang theo.
“Cám ơn anh Ishioka, nhưng tôi nghĩ tốt hơn nên dùng của bà Iida.” Cậu gỡ lấy một que diêm của bà Iida, quẹt lửa và ném vào bồn. Cuốn sổ cháy bùng lên ngay lập tức.
Cả bốn chúng tôi đứng quanh bồn như đang ở chỗ đốt lửa trại. Kiyoshi dùng một cái que chọc vào cuốn sổ đang cháy và những đám tro đen bay lên không trung.
“Cuối cùng mọi chuyện cũng qua,” bà Iida nói bằng một giọng rất nhỏ.
Cảnh 3: Cấu trúc cơ bản
Sau khi vợ chồng Iida ra về, Kiyoshi lập tức quay lại với nhịp sống thường nhật. Tôi trở về nhà mình mà vẫn còn lâng lâng thích thú. Thực tế, với tôi, vụ việc chưa khép lại – chưa cho tới khi nào tôi thấy những thành tích của Kiyoshi được công chúng nhìn nhận. Tôi đang mong ngóng đến lúc đó.
Và tôi vẫn không hiểu hết được toàn bộ câu chuyện. Trong đầu tôi đầy rẫy các câu hỏi:
Bằng cách nào Tokiko có được chất độc?
Tokiko trốn tránh ở đâu và bằng cách nào trong suốt bốn mươi năm qua dưới tên gọi Taeko Sudo?
Làm thế nào bà ấy lại có gan làm người mẫu khỏa thân cho cha mình?
Phải chăng bà Tae có dính dáng đến âm mưu này ngay từ đầu?
Làm thế nào Shusai Yoshida biết được rẳng ông Heikichi thuận tay trái?
Tôi quyết định rằng câu hỏi cuối cùng là câu tôi có thể tự mình trả lời được. Tôi gọi cho Yoshida và hỏi ông ấy. Câu trả lời của ông rất đơn giản: Tamio Yasukawa đã nói cho ông ấy biết!
Sáng hôm sau, tôi mở báo ra đọc, hồi hộp nghĩ rằng sự kiện chính được đưa tin sẽ là việc các vụ án hoàng đạo ở Tokyo cuối cùng cũng đã được giải đáp bởi thám tử bậc thầy Kiyoshi Mitarai. Nhưng chẳng có gì cả.
Tuy nhiên, tôi thấy một mẩu tin chấn động, một phụ nữ ở Kyoto có tên Taeko Sudo đã tự tử. Người ta tìm thấy bà ấy chết vào đêm thứ Sáu ngày 13 ở căn phòng phía sau cửa hàng của mình tại Sagano. Có lẽ cảnh sát đã đến đó sau khi ông Iida báo cáo sự việc về văn phòng. Bà tự tử bằng thạch tín, để lại một bức thư tuyệt mệnh ngắn, một ít tiền và một lời xin lỗi gửi tới hai nữ nhân viên của mình. Mối liên hệ của bà ấy với các vụ án mạng hoàng đạo có được nhắc đến nhưng không được giải thích.
Tôi vớ lấy tờ báo và chạy ngay đi gặp Kiyoshi. Đầu óc tôi quay mòng mòng với thêm nhiều câu hỏi:
Phải chăng bà Taeko vẫn giữ một ít thạch tín đã dùng với những phụ nữ nhà Umezawa?
Chắc chắn bà đã sống một cuộc sống rất đơn độc suốt hơn bốn mươi năm. Liệu bà ấy có tính đến việc tự sát trong thời gian đó không?
Nhưng nếu bà ấy chờ đợi lâu như vậy thì tại sao bà ấy phải chết mà không nói rõ sự thật cho công chúng biết?
Rõ ràng, tờ báo gửi cho tôi là một bản đầu ngày, bởi vì ở ga tàu, các quầy báo còn cả chồng báo cao nghệu với những dòng tít: ÁN MẠNG HOÀNG ĐẠO ĐÃ CÓ LỜI GIẢI và HUNG THỦ LÀ MỘT PHỤ NỮ! Tôi mua vài số báo trước khi người ta mua hết.
Các bài viết không thỏa mãn cho lắm. Cùng với lời giải thích qua loa về vụ việc, các bài viết này chỉ nói rằng vụ việc được giải quyết nhờ nỗ lực không ngừng của các cảnh sát viên điều tra. Không hề có chi tiết gì về việc thủ phạm đã cưa năm xác người để biến thành sáu như thế nào. Và cũng không nhắc gì đến con người có vai trò trung tâm trong việc phá án.
Khi tôi tới văn phòng Kiyoshi, cậu vẫn đang ngủ trong phòng. Tôi tiến lại gần, kéo tuột chăn và nói, “Bà Taeko Sudo chết rồi.”
Kiyoshi mở choàng mắt.
Kiyoshi ngồi im lặng một lúc. Tôi đợi cậu nói gì đó. Cuối cùng, cậu lên tiếng, “Kazumi, anh có muốn pha một ít cà phê không?”
Trong lúc uống cà phê, Kiyoshi đọc báo rất cẩn thận, rồi bỏ xuống bàn.
“’Nỗ lực không ngừng đã đưa cảnh sát tới thành công.’Anh đọc tin đó chưa?” Cậu ấy hỏi và cười khùng khục. “Lão Takegoshi Con tìm được gì nếu lão tiếp tục điều tra thêm một trăm năm nữa? Chà, lão sẽ tiêu rất nhiều tiền mua giày và làm giàu cho các hãng giày, tôi cho là như vậy!”
Dường như tâm trạng Kiyoshi rất thoải mái, cho nên tôi quyết định nêu ra những câu hỏi tôi vẫn còn thắc mắc về vụ việc.
“Bà Tokiko chỉ mới 22 tuổi khi thực hiện các vụ án mạng. Làm thế nào bà ấy kiếm được thuốc độc để sử dụng?”
“Tôi chịu,” Kiyoshi đáp.
“Nhưng anh đã có thời gian trò chuyện với bà ấy ở Arashiyama, phải không nào?”
“Đúng, nhưng chúng tôi không nói gì nhiều.”
“Tại sao lại không chứ? Bà ấy là người chúng ta tìm kiếm cơ mà.”
“Chà, Kazumi, tôi không muốn dính dáng tình cảm với thủ phạm. Mà này, cách tiếp cận của tôi khác với của một thám tử. Khi tôi nhìn thấy bà ấy, tôi không cảm thấy như mình vừa trải qua nhọc nhằn để tìm được bà ấy. Tôi không bận tâm về những gì đã phải bỏ ra để đến được đó. Tôi không bận tâm về các tình tiết.”
Tôi nghĩ cậu nói dối. Kiyoshi thích hành xử như một thiên tài, che giấu đi những đau đớn của mình khi trò chuyện với tôi.
“Tôi tin chắc anh biết bà ấy có được chất độc như thế nào. Làm ơn nói cho tôi nghe đi!”
“Anh mở lời nghe cứ như cảnh sát ấy! Tất cả mấy thứ đó, tức là bảy – hoặc là sáu – thứ chất khác nhau và vấn đề kinh độ-vĩ độ chỉ là những yếu tố thêm thắt mà thôi. Bà ấy rất giỏi, chúng ta bị rối bời chính những thứ trang trí hoa lá cành như vậy. Nhưng điều quan trọng nhất là nhìn ra kết cấu cơ bản. Anh kiểm tra phần trang trí kỹ đến đâu cũng không thành vấn đề, anh phải nắm bắt được kết cấu của công trình kia. Việc làm thế nào bà ấy có được các chất độc không có gì là bí ẩn cả. Bà ấy cần chúng nên bà ấy phải tìm ra cách có được chúng. Bàn luận chuyện như thế vào lúc này thì có gì thú vị nào?”
“Được rồi, tôi đã rõ. Nhưng còn câu hỏi khác đây. Phải chăng bà Tae và Tokiko đã cùng lên kế hoạch giết người? Hoặc phải chăng Tae lên kế hoạch và Tokiko thực hiện?”
“Tôi không nghĩ vậy.”
“Anh nghĩ Tokiko tự mình làm tất cả mọi việc ư?”
“Đúng.”
“Tôi đoán có thể như vậy, nhưng làm sao anh dám chắc chứ?”