Chương 17 .
Bà Ba hỏi Ngọc Sơn:
- Chú có cách nào hạ thằng bộ trưởng bộ công an Phan minh Hợi hay không? Nó là kỳ đà cản mũi!
Ngọc Sơn nói:
- Thằng chả là khách của em mà. Chị xem trong bảng Phong Thần có con heo trong đó. Lâu nay em sống nhờ cái ô dù của thằng chả đó chớ. Vậy nên mọi dịch vụ em đâu có ăn tiền thằng chả. Bây giờ có cái ô của chị, em hết lo rồi. Nhưng thằng chả có gốc bự là bố vợ.
- Không được đâu em. Mọi cây chìa khóa nhà tù đều do nó cầm trong tay hết cả. Nó cho ai đi nghỉ mát là cho. Nó lại còn có gốc bự là bố vợ nó nữa. Hai cái tảng đá này còn đó thì mình
khó phất lên lắm! Bây giờ phải lật cả hai để mở đường chiến thắng Ðiện Biên được.
- Chị có cách gì không?
- Chú có cách gì thì cứ nói ra. Chú thử tham khảo thằng Ðốc Rằn xem.
- Thằng đó thì chỉ đường ngay lối thẳng chớ không có mưu mẹo gì hết đâu. Theo em thì nguyên tắc muôn thuở muốn câu đàn ông không gì nhạy bằng mồi nhộng. Còn muốn câu đàn bà thì không mồi nào nhạy bằng mồi giấy.
Bà Ba nói:
- Chú biết nguyên tắc nhưng phải thực hành kết quả thì nguyên tắc mới trở thành bất hủ
được.
Ngọc Sơn nói:
- Theo em nghĩ Ngô Phù Sai mất nước là vì Tây Thi, Vua Trụ tán gia bại sản là vì Ðắc
Kỷ. Cứ sách đó mà làm thì không có thể sai được. Em có con nhí bồ của thằng Huỳnh Long nay trống chưn rồi. Dùng nó làm mồi câu chắc dính nhưng phải rất kỹ. Nó đánh hơi bằng cả trăm cái mũi chớ không phải một cái của nó đâu.
Bà Ba cười:
- Tôi chỉ nghe nói thôi chớ chưa biết mặt! Phải có kế hoạch, thế nào con heo nầy cũng ngoạm. Chú biết vụ thằng cha Trịnh đình Ngáo không?
- Em có nghe nói sơ sơ về vụ cái bông điệp héo.
- Ðó cũng nhờ mồi thịt sống ngụy trang bằng bông hoa. Lão ta đã bảy mươi mấy rồi. Nhà villa hai cái đôi (jumelée) ở Sài Gòn. Lão vô khu R, tính sẽ làm tổng thống miền Nam là cái chắc. Khi thành lập cái chính phủ miền Nam thì Huỳnh tấn Phát làm Thủ Tướng. Lão ta cùng với một số đại diện trí thức miền Nam được cho ngồi ghế "Chủ Tịch Ủy Ban Cố Vấn Chánh Phủ". Nghe thì to lắm nhưng thực ra thì chỉ là bù nhìn rơm. Khi về Sài Gòn, ông luật sư được cho ở nhà tập thể, cơm chậu nước thùng, bất mãn nhưng không biết thố lộ cùng ai. Chạy đi tìm anh Chín, anh Ba thời ở R, ăn lông ở lỗ thân ái với nhau, nhưng không gặp được tay nào cả. Về thành phố, anh em ta chui như trạch, không gặp được đã đành, gọi phôn cũng không được.
Bữa nọ có cán bộ tới hỏi ý kiến lão ta chịu nhận chức nào trong chính phủ, cỡ Phó Thủ
Tướng đến Bộ Trưởng, lão ưng cái nào ngồi cái nấy. Lão xin nhận Bộ Tư Pháp. Chả là con nhà
luật mà...Nhưng việt cộng đâu có xài luật gì ngoài luật rừng. Tuy được hứa vậy nhưng lão ta chờ rõ dãi ra vẫn không thấy.
Một hôm cán bộ đưa tới một nữ thư ký tên là cô Ðiệp, sắc đẹp nghiêng thùng đổ nước nhưng lão ta cũng OK vì bà luật sư được đưa đi công tác dài hạn ở xa. Cô Ðiệp săn sóc ông Bộ Trưởng Tư Pháp tương lai với mọi sự thân ái gồm cả nấu ăn và dạy tiếng Nga cho lão như cô giáo kèm học trò, mỗi ngày được dăm chữ...Một bữa trời mưa to, cô Ðiệp không về được, lão ta mở rộng mùng mời mọc cô bé ở lại và ngủ trong buồng của lão, còn lão thì ở ngoài phòng giấy gạo tiếng Nga. Cố nhiên cô Ðiệp không từ chối. Nhưng lại từ chối cái khoản thiêng liêng kia. Chẳng những từ chối mà còn làm tùm lum ra. Khu phố đến không cho kiểm thảo mà lập biên bản gởi lên trên cốt ý bịt câu chuyện không cho xì ra ngoài dân chúng, để giữ uy tín cho cán bộ cao cấp. Ngoài ra các anh lớn thời ở rừng đến an ủi và tỏ vẻ rất tiếc đã để cho xa Chức Nữ hơi lâu nên đã xảy ra sự cố. Ngáo ta thề bán mạng rằng mình không có tơ hào gì…Nhưng từ đó lão ta không còn dám bất mãn hoặc đòi hỏi chức vụ nữa để đổi lại sự khoan hồng của anh Bảy anh Ba là không đưa ra công khai kiểm thảo trước khu phố. Dưới chế độ dân chủ hiện hành thì anh chăn bò được coi ngang trí thức.
Bà Ba kể vắn tắt cho Ngọc Sơn nghe câu chuyện trên và kết luận:
- Nếu chú có con nhí thật thơm thì tôi sẽ câu đuợc thằng Phan minh Heo này. Nhưng tống nó khỏi cái ghế Bộ Trưởng rồi không biết chừng nó lại văng lên cao hơn và mổ ngược xuống đầu mình đấy. Chú không thấy thằng Ngô xuân Quạ hay sao? Bọn cừu địch định bới vụ Thủy Long Cung ra hạ nó, chẳng dè nó không rơi mà lại còn bay cao hơn. Muốn luộc con heo này tôi nghĩ là phải hạ cụ cố cũng như trước kia đánh tụi Ngụy nhào là nhờ đánh cho Mỹ cút. Cụ cố đi phải có người kèm thì mồi nhộng hay mồi giấy câu cũng không ăn.
- Chị lầm! Ngọc Sơn nói, con cá thì có thể không ăn, nhưng con người thì thấy đùi đĩa đô dù nằm trong hòm rồi cũng cố ngồi dậy…Chừng đó chúng ta sẽ đưa tay ông Thượng Tướng ra. Mình không cạnh tranh với hắn nhưng hắn là kỳ đã cản mũi thì mình phải nên dẹp để lấy lối đi.
Trong đám người mẫu của tôi còn nhiều đứa xài vào việc này được lắm. Ta cho một lô vây quanh để đấm bóp qua loa không cần đồng khởi.
Ngọc Sơn nói tiếp một cách kiêu hãnh:
- Còn nhiều, loại nào cũng có. Gái một lứa sồn sồn thất nghiệp thiếu chi. Bọn này cần được cấy vào ruộng, xoàng cũng được. Miễn có đất cấy thì thôi.
- Chọn cho tôi một đứa có tí học thức, nhưng nhớ điều kiện số 1 là phải mát mắt.
- Chị nên gờm thằng Minh Heo. Nó là tay có sạn trong đầu đấy. Nó có thể lừa mình chớ mình không dễ gì lừa nó đâu!
- Con đào Sài Gòn năm xưa, có cần gì lừa thằng cha mặt nám, nhưng thằng cha mặt nám vẫn dí mõm vào nó, bất kể đạo lý luân thường. Ðã có ba vợ lại còn đi lấy vợ người ta rồi nhân danh cách mạng giết cả vợ lẫn chồng. Dân Sài Gòn biết hết. Họ căm hận lắm. Bây giờ con heo này cũng thế, miễn gái cho gồ đường nét nhìn cho xẹt điện là chắc ăn.
Tôi cảnh giác để các anh có đi Sài Gòn ghé Cố Ðô, ngủ đò thì coi chừng các mệ hò mái
nhì nghe. Chúng tôi vô đó, còn có một đứa sống sót về là tôi đây!
- Gái Huế mồm hát mùi mà tay móng chằng như thế à?
- Ối giời, bố lơ mơ là chết với các eng đấy nghe! Chúng tôi đi một đoàn vô Sài Gòn cán bộ ngân hàng và công an. Ngân Hàng thì vô Sài Gòn kiểm tra chi đó, còn công an thì ghé Huế để thẩm tra về "Giặc Thiếc" và "Giặc Vàng". Báo cáo của Huế ghê gớm lắm. Chúng tôi tưởng chừng núi Ngự bị bứng đi và sông Hương đã lấp cạn rồi, nên bộ hỏa tốc cho chúng vào. Ðoàn gồm một Đại Tá, hai Trung Tá và muời nhân viên. Quyết làm một cú ngoạn mục về hai cái mỏ này. Chả là trong báo cáo nói một đoàn địa chất vào tìm được mỏ vàng, đào một tháng, bán được
1 tỷ rưởi rồi ủy ban tỉnh đến can thiệp, họ rút lui, để mỏ lại cho địa phương. Các tay địa phương
đào bán được 1 tỷ hai. Cho nên trung ương mới cho người vào.
Ông bạn vàng ngừng lại uống hớp cà-phê rồi tiếp:
- Tâm lý của công an là ri này. Có phôn gọi báo vụ chém lộn hay cháy nhà thì họ chạy đến chậm lắm. Có khi đến nơi thì đám cháy đã rụi tàn rồi. Nhưng nếu báo cáo buôn lậu thì họ đến ngay. Vì xét bắt buôn lậu nhất là á phiện thì sẽ tịch thu tang vật nhập kho, lại sẽ chấm mút được ít nhiều hoặc nẩng trọn gói đem về nhà.
- Họ không sợ bị bắt à?
- Xì! công an bắt người chứ ai dám bắt công an!
- Trong nhà trữ đồ quốc cấm thì phải bắt chứ?
- Ông ngây thơ bỏ mẹ đi đấy! Công an ở đâu chớ công an Hà Nội thì khỏi có bị gì hết. Ông xếp lớn hiếp nhân viên cho có bầu rồi đem gả cho cán bộ, thậm chí hiếp cả bác Hồ gái có sao đâu? Vụ ông Trường tử hình vì buôn á phiện lậu là do một ông kẹ ba đầu rằn chỉ huy đấy! Rốt cuộc tép rong tép riu bị kho mặn còn tôm càng sống nhăng. Tang vật bắt càng nhiều mấy ông ấy càng giàu. Thôi để tôi trở lại vụ giặc thiếc giặc vàng kẻo lạc đề.
Nghe hơi vàng, các cha như gai đâm đít, cho nên họ gởi phái viên quan trọng vô là thế. Nhưng vô đến Huế thì nghe tiếng hò mái đẩy não nùng lữ khách tha hương cho nên lũ khách mỏi không nỡ rời chân. Bèn ghé đò ngủ qua đêm cho biết mùi đó. Nhà khách của ủy ban rất đầy đủ tiện nghi nhưng sao cho bằng đò...dọc! Sông Hương trời sanh nơi xú Huế quả là một ân phúc quá lớn cho dân xứ Thần Kinh.
Câu ca dao bất hủ với: "Gió đưa cành trúc là đà. Tiếng chuông Thiên Mụ, canh gà Thọ Xương" là xuất phát từ đây. Nếu gặp đêm trăng thì càng tuyệt diệu. Nhưng mà quả núi nào cũng vậy. Ở xa xa mà nhìn thì đẹp lắm. Nào mây nào gió, nhưng mà khi lại gần thì mới thấy đá lởm chởm, leo lên thì mới thấy nét đẹp biến đi hết. Sông Hương cũng thế. Con gái Huế thì hãy coi chừng. "Non bất cao, thủy bất thâm. Nam đa trá, nữ đa dâm". Tôi không dám nói câu ca dao đó tả đúng bản chất dân địa phương nhưng khi "đụng độ" lần đầu thì tôi ngán quá.
- Ngán làm sao đâu nói thử coi tôi có ngán không?
- Ðây nhé, tôi kể một chuyện các đồng chí nghe thử xem có ngán không. Vừa đến nơi, thấy một nhóm người đứng lố nhố dưới tàng cây bên bờ sông. Ðó là những eng đấy. Thấy khách đến các eng đến lên tiếng chào. Rồi bất ngờ một eng tụt áo ra tới rốn trước mặt khách và nói:
"Của tôi nè, dụng cụ toàn ô rin. Chơi một cú thích thú ba năm! Chơi đi, em điệu mà!" Ðó là lời mời khách không có văn hoa gì hết…
- Rồi sao nữa?
- Ai biết mô tê! Nhưng mà coi chừng, không phải eng nào cũng ngây thơ và thành tâm bắt khách cái kiểu đó. Có cốt cán đẹp, ăn nói rất dịu dàng. Tiếng Huế bỏ dấu nặng nghe êm ru chớ không chối tai như dấu nặng Nghệ Tĩnh. Một khi anh đã xuống thuyền rồi, anh không thể trở lên bờ mà không bỏ lại dưới đò một ít ruột gan của anh. Cái giọng "Huệ" nghe nó lọt tai êm đêm như giọt nước thánh thấm vào tim: "Ạnh ơi ạnh, ạnh nhìn trặng kịa, có đẹp khộng? Anh hãy ở lại với em đêm nay v.v…"
Ngày xưa bạn đã từng xem gánh hát Tố Như không? Nó xuất xứ đâu ở vùng Thừa Thiên. Một cô đào tôi mê bỏ học bài để xem cô ta biểu diễn hình như tuồng Tây dịch ra tiếng Việt. Trong đó có chú hề Paul Sĩ mới chừng 7 tuổi. Cô đào tên Tố Như, đẹp một cách lạ lùng, từ hồi trẻ tới già tôi chưa thấy cô đào nào đẹp bằng. Nếu ở vào thời trước chắc chắn là cô sẽ bị tiến cung dâng lên cho thiên tử.
- Thôi đi bố non! Nói vụ ngủ đò để rút kinh nghiệm. Ông bạn kể tiếp:
- Trong lúc bạn ta mê ly tàng tịch thì cô nàng đùa quần áo và chiếc cặp hoặc sắc cốt của bạn ra ngoài lái thuyền cho đồng bọn nẩng đi mất. Khi tàn trận, bạn chỉ còn cái quần tiều dính da
leo lên bờ vừa đi vừa lầm thầm chửi gái "Huệ". Ðó là một trường hợp bạn mất hết tiền bạc, giấy tờ, chứng minh thư. Nếu có xe đạp "giao cho tui giữ bảo đảm 100%" thì bây giờ cũng đã mất
100%. Ðò đâu có ghé lại bến lúc bạn xuống mà mong tìm dấu vết để đi tố cáo. Vả lại cán bộ còn sĩ diện đâu để tố cáo một chuyện như rứa. Có khác nào mình tự tố cáo.
Nhưng như thế thì cũng hãy còn may mắn vì còn thấy mặt vợ con bạn bè và có cách báo cáo láo với cơ quan để làm lại cuộc đời. Nhưng gặp trường hợp như một anh cán bộ cao cấp nọ mất hết chiếc cặp đựng giấy tờ và tiền bạc. Anh ta hăm dọa con bé làng đò. Còn đang cãi cọ thì một toán công an ặp xuống lập biên bản và dắt anh ta đi không biết đi đâu. Ðó là đám bò giả, tay chân của các em. Tuy thế cũng hãy còn may mắn. Vì…hãy còn chưa vô sổ Diêm Vương như một anh cán bộ khác. Anh này cũng mất hết đồ phụ tùng và tiền thuế đi nộp cho sở thuế nên anh ta sợ bị tội. Anh ta làm dữ, nhưng bọn gái càng dữ hơn. Chúng cho tay chân trói ông cán và ném xuống sông. Ba ngày sau xác mới nổi lên làm cho dòng Sông Hương thêm mùi hương.
Ðến Sông Hương bây giờ các bạn nên cẩn thận "Ðêm Tàn Bến Ngự" của nhạc sĩ Dương Thiệu Tước nghe man mác hồn hoài cổ gây một nỗi niềm khắc khoải trên sóng nước đò đưa ngày trước. "Chiều trên bến Sông Hương" của Ðặng Thế Phong tôi vẫn hay hát:
Chiều tàn trên bến, Hương Giang lờ trôi
Bóng chim bay về chân núi xa vời
…Trên Sông Hương bến nước mê đắm giấc bao tình Lòng còn say mơ dường như nhớ thương bao đêm trăng Thuyền lặng lờ trôi theo khúc Nam Bình.
Tất cả những hình ảnh thơ mộng ngày xưa, cái không khí Hương Giang thần tiên nay hoàn toàn không còn nữa. Người ta vừa "đón đò" vừa run, còn đâu thưởng thức? Ngày nay nói đi ngủ đò Sông Hương là phải nói đến võ trang nếu muốn được an toàn. Nhưng coi chừng, võ trang rồi cũng vô ích! Bởi vì các eng xảo quyệt lắm. Súng này không nổ đã đành, súng kia cũng lép luôn. Tiền mất tật mang, hận Hương Giang hết kiếp.
- Như vậy việc đi kiểm tra mỏ vàng mỏ thiếc bị đình trệ hay sao?
- Cách mạng luôn luôn tấn công mà. Một cán bộ bị trầm mình, muơi người khác tiến lên. Chúng tôi đánh mỏ thiếc trước. Ði luẩn quẩn rồi cũng không khỏi con sông cô hồn này. Chúng tôi ra tận môi trường. Chẳng có mẹ gì. Dân người ta nghèo quá nên đào đá ở lòng sông Hương đem đi bán cho bọn xây cất đổ nền nhà. Lòng sông khó đào nên họ đào trong bờ. Do đó có vài chỗ đất sụp lở, làm cho phong cảnh có kém phần mỹ quan hơn xưa chút ít nhưng không gây thiệt hại cho môi sinh, cũng như cho xã hội. So với việc xây cất những ngôi nhà lầu đồ sộ trên đê sông Hồng với những quãng đê bị rò, vỡ, sụp lở, gây ra sự tàn phá mùa màng và uy tín của nhà nước thì vụ giặc thiếc này không nhằm gì.
Tà Rằn cười:
- Ông báo cáo chính xác thế thì người ta tốn mất bao nhiêu tiền để được ông trau dồi đạo đức cho họ.
Vị cán bộ giật mình nhìn ông Đốc đen thùi mà nghĩ thầm: Thằng này cũng hiểu mánh mung quá he! Ðã bước chân vào cái trung tâm này thì ai là người khỏi nắng?
Vừa đến đó thì có khách đến. Tà Rằn ngó ra trông thấy một người đàn bà bệ vệ, sang trọng, thì kêu lên:
- Chị Ba! Chị đến đây như cứu tinh của tôi đó! Rồi quay lại ông bạn người Huệ. Chuyện xây dựng đò bến trên sông Hương chúng ta sẽ bàn sau, bây giờ mời bạn bước sang phòng bên cạnh, nơi đó tôi đã sẵn sàng để người ta trau dồi cái đạo đức của bạn.
Bà Ba ngồi xuống nhìn người khách đi khuất rồi mới hỏi:
- Gì thế ông Ðốc?
- Dạ có hai cái Công ten nơ đang bị kẹt ngoài sân bay Nội Bài. Bò vàng và Cò trắng đang
hằn học với nhau tranh công, nhưng có lẽ vụ phần trăm chưa được ổn thỏa cho nên tôi không đem về được.
- Ai gởi cho ông?
- Dạ của bố tôi xuất ngoại mang về.
- Những thứ gì trong ấy?
- Dạ thì…thì..thì cũng..chỉ những dụng cụ trong việc trau dồi đạo đức made in USA và một vài loại thuốc dưỡng sinh dùng cho các cụ ta…và…chừng năm tá đồ mỏng có in hình hoa hồng của khách sạn Hồng Hoa đặt. Dạ thì quan trọng nhất là thuốc dưỡng sinh cho các cụ nhớn do ủy ban bảo vệ sức khỏe…
- Tôi biết rồi! Bà Ba xua tay. Nhưng họ nói thế nào?
- Họ bảo khui ra kiểm tra tất cả. Dạ, nếu làm vậy thì tôi bị phạt hành chánh nặng lắm và có lẽ hai cái trung tâm này phải đóng cửa tạm thời hoặc vĩnh viễn.
Bà Ba biết cái thóp của ông đen này rồi nên nói dọa:
- Ông bị "heo rừng độc chiếc" rồi! Phải có đối thủ cao.
- Fifty-fifty đó chị Ba.
Bà Ba nghĩ: Thứ tiền cô hồn nầy ăn một đồng phải nhả lại một hào. Không nên nuốt trọn, làm cái nghề thất âm đức này cũng nên để đức lại cho con cháu và chừa cho mình lối thoát, bèn nói:
- Thôi thì cứ uống bia 33 đi!
Bỗng từ ngoài cửa cái xăm xăm đi vào một người đàn bà mang giày bốt, quần áo lòng thòng, ren, tuội như hát bội. Bà vội vàng đóng cửa lại. Tà Rằn không biết việc gì nhưng cửa đã khép lại. Tà Rằn quay ra tiếp khách. Hai bên chừng như đã quen nhau lâu rồi nên câu chuyện bắt đầu vào phần chính không có phần xã giao như thường lệ.
Khách hỏi:
- Có món nào mới hơn ba cái Ðiên Cuồng của Ðài, hoặc Chín Con Chó của Thái không ông Ðốc?
- Có, có mới phê gấp đôi, nhưng giá cả leo thang dữ lắm.
- Bao nhiêu?
- 45 đô một liều. Nhưng phải tiền đô, còn dổm thì cao hơn.
- Bi nhiêu bi, miễn giới dân chơi tiêu thụ mạnh thì tôi lấy hết.
- Cô đem về chào hàng cho khách vài viên đi. Nếu họ thích thì tôi để giành cả cho cô. Hì hì hịt hịt…
- Sao lại giành cho tôi.
- Thì giành cho cô bán, không phải sa..ao?
- Phải nói cho rõ.
- Giành cho cô, cô không lấy thì giành cho tôi….bán
- Nói phải nhớ à nghe! Ông là thượng cấp của tôi đó!
- Thượng hạ gì cũng được mà! Của tui….cũng như của cô mà….
- Ðể tôi đem về thử coi cái nào chạy!
- Cái nào cũng chạy mà!
Bà Ba thừa cơ Tà Rằn tiếp khách (có vẻ say mê) nên bà mở cửa lách mình bước nhanh ra phòng rồi vọt ra cửa như trốn nợ. Bà ngó quanh như sợ ai thấy. Bà mừng như thoát ngục. Bỗng có tiếng gọi:
- Má…á!
Bà nhìn ra đường. Một thanh niên ăn mặc xốc xếch. Áo phanh ngực, quần cụt đang ngồi sau poọc ba ga xe gắn máy do một cô gái mặc quần cụt híp pi lái đang rà lại bên lề.
- Mày đi đâu đây Tuấn? Bà Ba buột miệng hỏi như máy.
- Con đi tìm má!
- Ai chỉ mày lại đây?
- Không có ai chỉ hết!
- Không chỉ sao mày biết?
- Con đâu biết gì đâu! Con chỉ đi ngang đây thôi!
"Không biết gì đâu!" Thốt ra từ miệng Tuấn làm cho bà cảm thấy nó biết hết trơn. Lần trước bắt gặp nó ở đây bà còn dùng quyền vì bà đi tìm nó để rầy rà mắng mỏ nó nhưng lần này nó lại gặp bà ở trong Trung tâm trau dồi đạo đức thì bà cảm thấy mất hết quyền. Bà chỉ nói một câu gần như vô nghĩa:
- Mày quá lắm rồi à nghe!
Bà muốn đi nhanh để không ai kịp nom thấy mẹ con bà Thượng Tướng ở trước cửa cái trung tâm Phục Hồi Nhân Phẩm và trau dồi đạo đức này. Bà định biến nhanh nhưng thằng con trai nói ngay:
- Má cho con xin…
- Ðồ quỉ! Bao nhiêu?
- Mười hai tê.
- Mày làm cái giống gì mà xài bấy nhiêu đó?
- Dạ, đám cưới con, con còn thiếu chịu. Tuấn gải đầu gải tai. Kế đó là con phải đài thọ phái đoàn Sài Gòn ra đây tìm con.
- Phái đoàn gì?
- Dạ, Oãi đầu vàng!
- Là cái giống gì, tao không có biết!
- Dạ đó là các đại công tử Nam Kỳ ra đây dự đại hội đảng của bố con. Tất cả có 11 đại biểu chính thức 7 nam 4 nữ. Tuấn xòe tay ra đếm.
Bà Ba chợt hiểu. Bà kêu trời:
- Ðám đó sao vô dự đại hội của đảng bố mày được?
- Dạ chúng nó được thư mời, nhưng chưa quyết định đi hay không nên chúng ra đây thỉnh thị con.
- Rồi sao con phải đài thọ cho chúng?
- Dạ chúng con là dân Thủ Ðô đàn anh phải thế. Mà cho con 12 tê còn nửa tê kỳ trước để
đó.
- Tao không có tiền.
- Má không cho con tiền làm đám cưới nữa sao?
- Mày cưới cho mày chớ tao có cưới cho mày đâu.
Bà Ba bỏ đi nhưng còn nghe tiếng của thằng con trai:
- Em không chào má nên má giận đó.
- Bà già Yamaha. Tuổi đó rồi còn đến trung tâm trau dồi đạo đức.
Bà đi thẳng không quay mặt lại. Trong cơn giận dữ bà không chủ động được nên theo
đường cũ bà trở lại gặp Họa Sĩ Ngọc Sơn. Ngọc Sơn nói:
- Em cũng định đi tìm chị để bàn câu chuyện lúc nãy cho rốt ráo. Em nhất trí với chị là nên đánh vào cái gốc cụ cố. Lúc nãy ý kiến chị đưa ra bất ngờ nên em không có sự đóng góp... Sau khi chị đi rồi em mới có bằng chứng.
- Bằng chứng gì đâu chú nói nghe coi.
- Càng già càng khoái con nít. Ðây để em kể chị nghe. Không ai đâu lạ có phải ông cụ 68 tuổi lấy con gái 18 không? Cụ Nguyễn Công Trứ lúc 73 tuổi thâu nạp một cô đào non 15 tuổi, nhưng có người cắc cớ hỏi cụ năm nay bao nhiêu niên kỷ thì cụ vui vẻ trả lời: Ngủ thập niên tiền, nhị thập tam, nghĩa là 50 năm trước tôi chỉ 23. Ðó là ở bên Việt Nam ta! Ở bên Tàu thời xưa các
ông vua râu dài tới rốn kén cung phi mỹ nữ từ 15 đến 18. Nói chi xưa, Mao trạch Ðông có nàng hầu cận tên Phương 18 tuổi và hằng chục nàng khác. Thân cận cho đến nổi trước phút lâm chung cụ Mao thều thào không ai hiểu ngoài nàng Phương. Mác 58 tuổi lấy đứa đầy tớ gái 16 tuổi có bầu trong khi vợ nhà thuộc thành phần quí tộc nhưng đã có 5 con, Lê Nin cũng có nhân tình và đòi ly dị với vợ. Còn Staline thì lấy vợ của sĩ quan hầu cận tên là Usov, vợ Staline hay được đã tự vận ngay đêm kỷ niệm cách mạng tháng mười bằng thuốc độc trong phòng ngủ chờ đợi chồng về suốt đêm.
Bà Ba cười nhạt:
- Ở đâu chú biết những chuyện bí mật ly kỳ thế?
- Trước khi mở cái trung tâm đào tạo người mẫu, em đã tìm hiểu khá nhiều chuyện để khi có bị phiền nhiễu thì có lý do đối đáp.
Ngọc Sơn tiếp:
- Còn một điều này nữa là lãnh tụ cộng sản có hai đức tính rất nổi bật. Ðó là mê gái và tài ba không kém gì vua chúa. Hì hì…em cũng đã 70 rồi mà chị Ba!
- Chú nói bậy coi chừng đứt đầu đa nghe.
- Em đọc sách hẳn hoi chớ không bịa tạo. Nếu cần em sẽ trưng sách tiếng Pháp, tiếng Anh của chính những thân cận của các ông ấy viết ra. Như về Staline thì do Khrơ Sút Dép viết ra, nói cả trong băng nhựa có tên là Secret Tapes. Em đọc xong nhớ như in trong đầu như: Con bé Hélène đầy tớ gái của vợ chồng ông Marx, bà Kryskaya vợ Lê Nin v.v...và cả Hoàng Đế Nicolai Đệ Nhị bị Lê Nin ra lệnh giết. Mao trạch Ðông ra lệnh cho quân cảnh vệ rình đánh Lâm Bưu bằng một quả bộc phá TNT có sức mạnh công phá một chiếc xe tăng. Như thế đủ thấy các "via" tàn bạo và háo sắc số dách.
- Ai có điều kiện thì cũng thế thôi chú à. Như chú có phải là vua chúa gì đâu mà cũng thế.
Là vì chú có lý do và có điều kiện để vẻ khỏa thân hằng chục người mẫu.
- Nghĩa là chị lại khẳng định một lần nữa rằng các cụ cổ lai hi vẫn hảo ngọt. Như thế khi ta đánh vào cụ cố là đúng mục tiêu lắm. Cái kế hoạch này em nghĩ là một viên đạn bắn hai con chim. Em biết tính con heo rất thích đùi non. Em sẽ vẻ kiểu cho chị đặt may cho cô nàng vài bộ đồ dân tộc cải tiến, nghĩa là gồm có mini jupe và áo ba lỗ của tụi đầm nữa. Thế nào thằng nọ đến thăm bố vợ cũng gặp con nhép này như Lữ Bố đến nhà Ðổng Trác bố nuôi mà đá lông nheo với Ðiêu Thuyền vậy. Rồi rốt cuộc là hai cha con giết nhau.
- Không có cái màn chót này đâu vì cụ cố không có sức khỏe và bộ óc heo như Ðổng
Trác. Bà Ba nói. Trong kế hoạch này ta chỉ nhắm vào cái gốc là được rồi.
- Cụ cố chỉ cần con bé "đấm lưng" sơ sơ là sặc gạch thôi.
- Chú không nên lạc quan quá trớn.
Câu chuyện kết thúc ở đây. Bà Ba về nhà thì gặp một người đàn ông tóc hoa râm, khuôn mặt vuông với nhiều vết nhăn sâu trên trán. Ông ta tự xưng là Chín Ủi, người của ông Ðốc Rằn. Một ngày bận rộn bằng 20 năm như Thủ Tướng Phạm văn Ðồng nói.
Bà Ba vào nhà gọi phôn lại Ðốc Rằn xác nhận sự có mặt của Chín Ủi xong rồi mới bắt đầu nói chuyện. Chín Ủi vô đề ngay:
- Ai cũng thế. Thời nào cũng thế. Và việc gì cũng thế. Muốn thành công phải có tiền. Tiền là Tiên là Phật. Tiền là sức bật của lò xo. Tiền là thước đo lòng người.. Là tiếng cười của tuổi trẻ, là sức khỏe của tuổi già, là tiền thân của nhân dân, là cán cân của Công Lý. Tiền trên hết các thứ của quí, tiền là hết ý vô song.
Chín Ủi nói một hơi như đọc kinh Mác, xong cười khì:
- Bà xem tôi đây vì không có giấy bạc dán trên mình, nên không có làm gì được, không ai
coi ra gì.
Bà Ba gạt ngang:
- Ông đừng có đùa nữa. Ông cần gì?
- Tiền! Tiền để làm sức bật.
- Bao nhiêu?
- Dạ, càng nhiều càng tốt. Tiền không bao giờ dư! Tiền đẻ ra tiền. Bà càng giữ tiền trong tủ thì bà càng mất. Một đô ăn một ngàn rưởi hôm nay. Mai nó ăn một ngàn rưởi một đồng. Mốt nó ăn một ngàn rưởi năm đồng. Ngày kia nó ăn một ngàn sáu. Bà càng giữ càng mất mà không hay. Ðó là chưa nói đến trường hợp bà giữ toàn bạc giả thì trong tủ bả chỉ toàn là giấy lộn. Thưa bà đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn. Ðồng tiền đi sau là đồng tiền dại. Bà xem thằng Huỳnh Long đó. Nó quơ 77 tỷ của nhà nước đem ém hết vô băng. Bây giờ nhà nước úp bộ sạch sành sanh. Chớ chi nó chia cho vợ con mỗi người giữ một ít thì đâu có mất trọn, hoặc nó mua nhà mua đất cho vợ con đứng tên có đỡ hơn không?
Bà Ba trố mắt, chưa kịp nói gì thì Chín Ủi đã thêm "sức bật" cho mình:
- Dạ kế hoạch nầy thiên nan vạn nan đó thưa Bà chị! Rồi hắn kể lể:
- Xưa kia Lã Bất Vi muốn qua biên giới hai nước Triệu và Tần, muốn chiếm nàng Triệu Cơ, muốn làm quen với Dị Nhân và muốn vào hoàng cung yết kiến Hoa Dương Hoàng Hậu phải bỏ ra vô số ngọc ngà châu báu vàng bạc của ông ta tích trữ lời lãi của những chuyến buôn mạo hiểm, nhưng khi thành công ông ta nắm quyền nhiếp chánh của nước Tần, làm cha của Tần Thủy
Hoàng, thì vốn bỏ ra có đáng là bao? Muốn thành đại sự mà hà tiện như con mọt gặm gỗ lim thì
còn mong gì được. Bà thử nghĩ hạ con heo kia, đưa ông Tướng nhà lên thay hắn thì bà chỉ bỏ con tép bắt con tôm và một mình bà một chợ. Nếu bà cò kè thì thôi đừng có tính kế hoạch gì hết. Bà hãy đi tìm ở đâu ra một người mẫu hạng siêu như con nhí này? Rồi bà sẽ thất vọng, bà sẽ đau khổ mỗi lần đi công thức 3-3-3 hoặc 4/6 với đám cò, đám bò.
Chín Ủi thuyết tiếp liên miên. Cái kế hoạch hạ bệ con heo này hắn đã truyền cho siêu
người mẫu rành rẽ rốt ráo hết cả rồi nên hắn không còn nói úp mở:
- Ðây là một tên tinh quái, xảo quyệt nhất Hà Nội, chớ không phải ngù ngờ như Dị Nhân đâu. Hắn mê nữ sắc, nhưng hắn có cái mũi công an, hai tai lập truờng, cho nên trước khi ngoạm mồi, hắn phải ngửi tới ngửi lui, nghe đi nghe lại năm lần bảy lượt. Bà xem kia hắn ăn bao nhiêu đô la, nuốt bao nhiêu nhà cửa, đất đai xe cộ, có bao nhiêu con bồ nhí, hắn không bao giờ vắng bóng mỹ nhân, thế mà không bao giờ hắn sụp hầm chông. Vai vẫn mang lon Đại Tướng da bò, ghế ủy viên trung ương đối với hắn quá xoàng. Vì hắn có ô dù siêu cỡ, từ trong đảng ra ngoài chánh phủ ai cũng ganh ghét nhưng không làm cho hắn rụng sợi lông. Muốn lật hắn không phải chỉ một đòn xeo mà nhiều đòn từ nhiều phía. Ðòn xeo, búa đốn, dao chặt còn chưa biết hắn có ngã chưa? Ðây là một công việc lớn nhất của bà, quan trọng không kém việc bưôn vua của Lã Bất Vi.
- Chú nói quá trớn làm tôi tưởng tôi là…má Triệu Cơ. Hà hà… Chín Ủi càng hăng hái:
- Nếu thành công cú này thì chẳng những bà lên chức...
- Tôi lên chức gì mà dữ vậy?
- Bà chưa nghĩ tới đâu. Ông nhà sẽ lên chức Bộ Trưởng là cái chắc, đâu chỉ tổng bí thư. Trong hàng Tướng thì mấy ông Đại Tướng đều hui nhị tỳ hết cả rồi. Ðể coi nè. Chín Ủi xỉa từng ngón tay. Ông Đại Tướng bần cố nông đã bị B-52 ăn trong Miền Nam, ngoài này chôn cái hòm không. Ông Đại Tướng Lê trọng Tấn sắp ngồi ghế Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng thì chết bất đắc kỳ tử. Ông Đại Tướng Hoàng văn Thái sắp chết còn than "người ta giết tôi". Ông Đại Tướng tổng tư lệnh thì ra rìa học đàn piano rồi quơ bà thầy đờn tiếng tăm vang to hơn tiếng súng Ðiện Biên. Cũng may mà chồng bà ta còn biết nể nang uy tín cấp trên và biết bảo vệ uy tín đảng cho nên xưa kia Đại Tướng cầm quân, ngày nay Đại Tướng cầm quần chị em. Còn một ông Thượng Tướng
thì…bao tử bị cắt vứt hết hai phần ba và bị cho về vườn. Bây giờ chỉ còn có ông Thượng Tướng mang cái ô mập mờ nhờ có đồng chí đồng thuyền che chở, nên án nặng cũng thành trắng án, tội hóa ra công. Vậy còn ai là sáng giá nhất, ngoài cụ thượng nhà mình?
Bà Ba nghe bùi tai, không nói được câu gì. Nhưng Chín Ủi càng trổ tài biện thuyết:
- Cái đời làm gỏi gà khổ ải lắm bà ạ. Bà cũng nên thương hại cho thân phận của họ. Bóng sắc chỉ được một thời rồi sau đó là tàn rụi, tan nát đời tư và gia đình. Muốn hấp dẫn khách phải son phấn, áo quần đồ hiệu, phải đi Mỹ Viện sửa sai..ủa, sửa sắc đẹp, dầu thơm xịt vào, đít vú phải cong cớn, chứ thân hình như con cá lẹp thì ai mà thèm gọi. Ðó là dân bụi, dân bờ, đi dù, đi tàu chuyến, tau suốt, chớ còn làm nhân ngãi thì phải có trình độ văn hóa, phải có môi mép, phải học duy vật thì đối tượng mới mê mẩn lăn lóc. Rồi trong cơn mê muội đó, nàng mới rỉ tai chao mày van xin đề nghị nọ kia.
Bà Ba cười:
- Ông quả là chính ủy. Sao ông không ở trong quân đội để làm công tác chính trị mà lại cởi áo ra dân làm cái nghề cấy hạt nhân này?
- Hì hì…nếu tôi còn ở lại quân đội thì tôi đã làm bên cạnh Trung Tướng Song Hào để xách cơm cho ổng ăn rồi! Nhưng mà tôi không ham nghề lính...Sở dĩ tôi nói với bà nhiều chuyện linh tinh là vì tôi thương những kiếp hồng nhan đa truân. Bà biết mỹ nhân Tây Thi một thời làm điên đảo Ngô Phù Sai, nhưng kết cuộc đời nàng chẳng ra chi đã đành mà còn nhận cái chết thảm
khốc. Ðó là vì cái ghè tương của bà vợ Câu Tiển. Người đẹp nào cũng vậy. Khi núp bóng cội
tùng thì mọi việc đều êm ấm cả. Nhưng khi sư tử Hà Ðông xuất hiện thì đấng nam nhi thường co cụm không dám phùng sè. Xưa cũng thế, mà nay cũng thế. Vì thế Tây Thi mới bị neo đá ném xuống sông với cái tội "vong quốc".
Bà Ba động lòng từ thiện (vì kế hoạch mỹ nhân này không đụng tới gia đình bà). Bà hỏi:
- Con nhí có chồng à? Bà Ba đã biết mà còn hỏi.
- Dạ có một con.
- Rồi chồng cô ta có nói gì không?
- Xin lỗi bà đừng hỏi tới nữa. Sợ khi nghe rõ câu chuyện bà lại không…Nhưng mà nếu sợ đổ máu thì đừng làm chiến tranh. Ðã làm chiến tranh thì đừng sợ đổ máu. Bà không nghe ông Đại Tướng mình nói hay sao?
- Nói gì?
- Ổng có kế hoạch nướng bảy mươi ngàn binh sĩ trong một cuộc hành quân vô miền Nam. Vợ ổng can, ổng bảo nếu giải phóng được một lõm đất càng tốt, còn nếu không giải phóng được thì đỡ phải nuôi bảy mươi ngàn cái mồm!
Bà Ba Sao ngớ ngẩn một lát mới hỏi:
- Chuyện bí mật quân sự như thế mà sao ông nghe được?
- Trên đời này chuyện gì lại giữ bí mật được. Như chuyện Triệu Cơ có bầu với Lã Bất Vi ba tháng, chỉ có Dị Nhân không biết, còn cả nước Tần đều biết và hằng ngàn năm sau người đời vẫn biết. Nói đâu xa, ngay trong nước ta, chuyện cụ Hồ với cô Xuân tưởng chỉ có trời đất biết, nhưng rồi nó cũng xì ra khắp nước, bàng dân thiên hạ đều hay. Thì chuyện nướng bảy mươi ngàn quân thịt khét máu tanh làm sao bịt kín được? Vậy một khi bàn chuyện gì thì mình nên suy nghĩ thật kỷ. Và khi đã quyết định thì không còn ngập ngừng. Nếu thành công thì tốt, còn nếu thất bại cũng đừng ân hận. Bà Ba nghe Chín Ủi lý luận thì như được ném thêm một mớ củi khô vào lửa. Bà đưa tiền ra và nói:
- Chú cầm tạm, rồi tôi sẽ đưa thêm. Chín Ủi tiếp:
- Nàng này sẵn sàng hy sinh vì nàng cũng muốn tỏ ra rằng việc nàng làm có mục đích cao cả chứ không phải tầm thường. Vì thế nếu chẳng may gặp rủi ro thì bà không nên quay mặt lại
với cô ta. Như thằng Huỳnh Long vậy, mỗi tháng hắn cung cấp cho cô ta ba, bốn tê như tiền lương trong mấy năm liền.
Bà Ba làm thinh. Chín Ủi từ giả ra về.
Bà Ba ngồi ở phòng khách một mình. Con Lu Lu từ ngày được chuộc về ít ra khỏi nhà, nó chỉ nằm quanh quẩn ở hàng ba rồi vào nhà, bớt xông xáo và sủa người lạ như trước kia. Nãy giờ nó nằm ở chân sô pha. Dường như nó cũng nghe thủng câu chuyện cho nên lúc nãy khi Chín Ủi vào nhà thì nó chào đón bằng mấy tiếng cộc cằn không có vẻ mến khách. Còn bây giờ khi Chín Ủi ra đến sân rồi biến khỏi ngõ nó chỉ đứng ở hàng ba vươn cổ ra "hực hực" vài tiếng như đuổi gà rồi quay lại nằm vào chỗ cũ.
Bà Ba vuốt đầy nó và gọi xuống bếp:
- Ðứa nào có gì cho con Lu Lu một ít. Nó đang đói đây.
Con Mùi chạy lên đem theo chén cơm trắng. Chén cơm làm cho bà nhớ lúc mẹ con con Mùi mới vào làm đày tớ cho nhà bà. Tội nghiệp cho hai mẹ con được chỗ ăn ở tử tế thì lấy làm mừng rỡ và cảm ơn bà ríu rít.
Mùi vừa quay lưng đi thì bà Ba hỏi:
- Lâu nay thằng bé như thế nào?
- Dạ, cậu vẫn ngoan và chóng nhớn lắm ạ!
Bà Ba không tỏ vẻ gì cả. Bà như nghe một cái tin vớ vẩn nào đó rồi cho qua không hỏi thêm câu nào. Mấy lúc gần đây bà bận tíu tít. Có khi cả tháng bà không trông thấy "cậu" lần nào mà bà cũng không hỏi tới. Có hỏi chăng thì hỏi bà Cán, người mà bà phó thác cho nuôi nấng
"cậu cả", con trai của cô Xuân, mà bà không muốn biết tới và cũng không muốn ai biết đến cái cục nợ đời đó. Cho nên khi vừa nghe con Mùi đáp thì bà coi như đã làm xong nhiệm vụ của "bà đối với cháu". Nhưng bà bỗng ngạc nhiên về sắc diện và thân hình của con Mùi. Nó kẻ chân mày, nó bôi môi thắm tươi, ngực vung, da dẻ trắng trẻo hơn, trông nó đẫy ra. Ðột nhiên bà hỏi:
- Mầy sửa soạn đi làm ở đâu đó Mùi?
Con Mùi bị hỏi bất ngờ, không chuẩn bị nên không kịp giấu giếm, đáp:
- Dạ con thôi làm ở tiệm cà-phê Phố Hàn Nồi.
Bà Ba giật mình không nói nữa. Nhưng con Mùi vẫn cứ nhơn nhơn cái mặt:
- Dạ ông chủ muốn thuê con hằng ngày.
- Phố Hà….nồi ở đuôi Hàng Bạc đó phải không?
- Dạ phải. Tiệm cà phê ngó qua trung tâm đạo đức gì đó của thằng Mỹ đen. Bà Ba hỏi tiếp:
- Rồi mày có đồng ý không?
- Dạ con chỉ nhận làm "ca" đêm thôi. Còn ban ngày không làm được. Hơn nữa ban ngày
ít khách, tiền "boa" không được bao nhiêu.
- Còn bà cụ của mày?
- Dạ bà cụ con thì mấy tuần nay rảnh tay nên đi làm Cửu Vạn ở Chợ Mã Mây kiếm cũng khá lắm ạ.
Câu chuyện trở nên thân mật. Con Mùi cảm thấy bà chủ cũng không đến nỗi khó tánh lắm. Hơn nữa công việc ở nhà có gì ngoài cái bếp đâu. Nó làm qua quít là xong. Còn nhà trên, vài ngày thương tình mấy hạt bụi, tặng cho mấy nhát chổi lông. Cậu Tuấn đi học, cô Thu thì ở trong buồng suốt ngày, cơm bưng nước rót nhưng bưng vô bao nhiêu thì bưng ra bấy nhiêu, hình như từ khi đi Mỹ về cô biếng ăn. Cô tanh cơm tanh cá cũng nên! Con Mùi nghĩ dại. Mà hình như mình cũng không ăn cơm được như trước. Không hiểu sao con Mùi đâm ra mạnh dạn. Nó nói luôn như bị lấy khẩu cung.
- Dạ mẹ con trước đây,..con tìm cho đuợc một việc ở Chợ Cá Ðồng Xuân nhàn lắm. Suốt ngày chỉ ngồi bơm rau câu vô đầu tôm, mà cũng được trả cho một ngàn bơm một chục ký tôm.
- Nghĩa là cái công việc quỷ quái gì?
- Dạ là bơm rau câu vô đầu con tôm đấy ạ! Một ký tôm mười lăm ngàn, bơm xong bán
được mười bảy ngàn. Một ngày bà bơm được mấy chục ký.
- Có rau câu tôm ngon hơn à?
- Dạ không! Bơm rau câu sức nặng tăng 20% ạ. Tức là một ký cân được một ký hai. Mười ký cân được mười hai ký. Như vậy một ký chủ tôm lãi được ba mươi ngàn ạ.
Bà Ba ngẩn ngơ, nghĩ thầm: Nghề quái qủi gì như thế! Con Mùi tiếp:
- Nhưng cái nghề này bị phá sản rồi. Không biết ai mách cho công an, họ đến xét bắt cả chợ đến tám người làm nghề này. Có ống bơm và rau câu là tang vật hẳn hoi. May lúc đó u con đi ngoài nên thoát. Bà về nhà mặt xanh tái càu nhàu với con: "Ở thành thị này nhiều chuyện lừa lận quá đi mất, thôi cho tao về quê, thà ăn rơm ăn cỏ mà không xấu hổ cái lương tâm! Con mới tìm nghề Cửu Vạn ở Mã Mây cho bà...Bà thích hơn. Tuy vất vả hơn nhưng mà chân thật. Mỗi ngày kiếm được cũng khá. Cơm thì có cơm nhà, ngủ thì cũng có nơi có chỗ đây rồi. Làm được bao nhiêu bà giao cho con giữ bấy nhiêu. Bà bảo khi đủ số thì bà về quê làm lại cái hồ nước để giữ kỷ niệm của bố con.
Bà Ba ban đầu nghe thì hơi giận trong bụng vì đám dày tớ qua mặt bà nhưng đến cuối câu chuyện thì bà lại cảm động cám cảnh khổ ải ở thôn quê. Còn con Mùi ngó chừng nét mặt bà chủ
liên tục co dãn, nó tiếp:
- Từ ngày lên đây ở nhà bà, mẹ con thấy dễ thở hơn nhiều. Con làm đã một trăm chỗ rồi.
Có nơi cũng vất vả lắm bà ạ…Bà thương con trời đất cũng ngó lại cho bà! Hu..hu… Rồi trong làn nước mắt, nó kể:
- Có nghề xấu hổ lắm, nhưng con cũng phải làm để kiếm cái bỏ vào mồm. Bà nghĩ xem, chủ thuê con dắt heo nọc đi nhảy mà con cũng không từ chối. Trẻ con nó chặn đường chế diễu con là ham nọc mà con chỉ gục mặt chớ không dám nói lại. Hu hu…
- Rồi bây giờ "con" làm ở đâu? Bà Ba dịu giọng ngọt ngào hỏi.
- Thưa bà, con làm ở cà phê ôm Hàn Nồi ạ.
Con Mùi ngưng hồi lâu, nó có vẻ suy nghĩ lung lắm rồi mới tiếp trong nước mắt:
- Ông chủ thương con lắm. Nhưng con phải thôi làm vì bà chủ. Hu hu…
Bà Ba hiểu ngay nên không gạn hỏi nữa. Nhưng nó thấy hình như trong cuộc đời này, không ai hơn ai về nhân phẩm. Người ta chỉ hơn nhau về cái vỏ ngoài thôi. Còn trong ruột thì kẻ đi xe hơi ở nhà lầu đi giày bóng chưa chắc đã hơn người ở đợ về nhân phẩm. Nó nói:
- Ông chủ bảo lén với con là ổng sẽ giới thiệu con qua làm cho trung tâm phục hồi trau dồi gì đó ở trước cửa ngó qua. Ở đó nhàn lắm, nhưng lương lại cao.
Bà Ba giật mình đánh thót, hỏi:
- Rồi mày nhận lời chưa?
- Dạ chưa ạ!
- Sao không nhận?
- Dạ anh Xe bảo là chỗ ấy không được tốt lắm!
- Người ta "Phục hồi nhân phẩm", sao mầy chê?
- Dạ con không dám chê, nhưng con sợ thằng Mỹ đen.
- Thằng Mỹ đen nào?
- Dạ thằng cha chủ cái trung tâm đó.
- Miễn nó tử tế thì thôi, chớ sợ cái gì. Nó đen nhưng đồng tiền nó không đen. Bà Ba bỗng ngưng ngang. Có cái gì làm bà không nói được nữa.
- Ông chủ cà phê không muốn con đi xa ổng. Dạ chắc con phải chết quá bà ạ.
- Sao mày nghĩ vơ vẩn vậy?
- Dạ con ngao ngán lắm, nhưng con không tự chủ được. Như ngày đông tháng giá phải lội xuống đồng chiêm, buốt da nhưng mà phải lội. Dạ anh Xe anh ấy bảo là anh sẽ giới thiệu cho con làm Cửu Vạn ở Chợ Cơ bắp Cơ biết gì đó con không hiểu.
- Có chắc không? Chớ nên buông hình bắt bóng.
- Dạ ảnh quen!
- Mày cũng có quen ở cái chợ đó nữa à? Không khéo người ta mua mày rồi bán lại cho tụi Tàu ô ở biên giới như một thứ hàng sống đó nghe con! Lọt qua bên đó là hết mong thấy lại mồ mã tổ tiên đó nghe con! Mày không biết báo đăng cái con nhỏ gì vừa trốn về được xứ, nhà báo thuật lại cả Hà Nội đàn bà con gái nghe mà rởn tóc gáy, mày chưa biết hay sao?
- Dạ chưa!
- Ðầu thai đường nào thì đầu, chứ có lọt qua biên giới nghe không con. Ở xứ mình dù có nghèo đói thì đi ăn xin còn nói được cái tiếng của mình. Chớ mà qua đó rồi thì như câm như điếc.
Rồi bà nói:
- Con đi làm gì làm nên nhớ giữ giá cho lắm!
Rồi như sợ phải nghe con Mùi nói thêm gì, bà quay lên nhà trên. Bà ngồi lên sô pha. Bà
cũng không biết bảo con Mùi giữ gìn nhưng giữ gìn cái gì. Nếu nó hỏi bà thì bà sẽ trả lời làm sao??? Bà như vừa qua một bãi sương mù. Bà nghe lạnh buốt xương sống. Ở đó ba mẹ con suýt đụng đầu nhau. Con Xuân, thằng Tuấn. Rồi bây giờ thêm con Mùi. May mà nó chưa đi làm cho cái trung tâm của Ðốc Rằn. Bà thầm mong cho con Mùi không ngó thấy bà ở đó. Ðể được an tâm hơn, bà bước trở lại bếp và hỏi nó:
- Mùi à! Nãy giờ con có đi...đâu không?
- Dạ…con không có đi đâu. Con chỉ ở nhà thôi. Bà có cần sai con đi đâu không thưa bà?
- Không, mày có đi đâu thì đi.
- Dạ con đi xuống Giảng Võ gặp cô Hai.
- Mày cũng xuống đó nữa à? Sao mày biết chỗ đó?
- Dạ anh xe bảo ảnh sẽ chở con đi. Có thể xuống đó cô Hai cho việc làm liền.
- Thế à?
- Dạ ban ngày thì giúp cô Hai khuân hàng. Còn ban đêm thì cũng làm quanh quẩn ở gần
đó.
- Rồi mày tính sao.
Con Mùi lặng thinh. Công ơn bà đùm bọc lâu nay…Nó nghĩ tới đó nước mắt trào ra làm
nó nghẹn không nói được.
Bà Ba lại trở lên nhà trên. Bà lóe hiểu vì sao con gái đổ xô lên thành thị. Vì sao có chợ Người, chợ Bầu, cả chợ Chó và cả một khu "bảo tồn văn hóa" như thế đó. Như thế đó thì còn gì là Hội Nhân Văn và Viện Văn Học? Chó với Người…
Bất giác bà Ba nghe tâm hồn bị xâm chiếm bởi một nỗi buồn tràn ngập như một cơn bảo ào ạt đổ xuống đời bà. Bà là ai? Bà tỉnh hay say?
Như một tia chớp, bà trông thấy lại bà là cái Mén mò cua bắt ốc trên đồng quê. Bốn mươi năm trước, cái Mén lam lũ sống trong chòi tranh vách đất. Cách mạng tới, cái Mén vô thiếu nhi đêm nào cũng đi tập hát. Rồi lớn dần theo cách mạng. Rồi làm cán bộ và thoát ly. Mén mang ba lô đi trong Tỉnh rồi ra khỏi Tỉnh, gót chân mòn vì trèo đèo leo núi làm liên lạc, làm cán bộ phổ biến chánh sách rồi vận động quần chúng các Tỉnh Việt Bắc.
Trong một chuyến đi công tác, Mén đã gặp một anh trung đội trưởng trong một cái quán bên đèo Nhe. Rồi từ đó Mén bắt đầu học viết thư, những chữ khó Mén viết sai chính tả. Tổng phản công ra tổ phả còn Thân ái chào đồng chí ra Thân ấy chà đồng chí; Việt Nam dân chủ cộng
hòa ra Diệt Nam dân chủ cộng hào. Nhưng không sao, cán bộ cách mạng chịu khó học rồi cũng thông thạo như người.
Khi chiến thắng biên giới, người yêu của Mén được khen thưởng vì đã xung phong anh dũng trong trận tiêu diệt binh đoàn Charton Lepage. Hai năm sau vừa cưới nhau thì chồng Mén lừng danh trong CZ Hoàng su Phì được phong trung đoàn trưởng với chức vụ gọi là trung đoàn trưởng Hoàng su Phì. Mén trở thành cán bộ Phụ Nữ Cứu Quốc trẻ nhất và là vợ một cán bộ quân đội đầy uy tín.
Những ngày lót dạ với cơm vắt uống nước suối, những đêm đi phát động quần chúng Mén không quên được những chiếc ổ rơm. Trời rét cá chết trong ao, ngủ ổ rơm vẫn không lạnh. Bà mẹ cho củ khoai, người em cho khúc sắn luộc ngon làm sao!
40 năm! Hừ 40 năm!
Bây giờ nhà lầu xe hơi, Mén là bà Tướng Ba Sao kẻ hầu người hạ. Ði một tấc đường cũng xe hơi. Cơm dọn ra ba bốn món còn chê mặn chê nhạt. Mén không còn nhớ chuyện xưa. Toàn nói chuyện tỷ, tê, chuyện công thức ăn chia với các bạn. Bà Cán và con Mùi ở đợ cho bà đã một năm, hôm nay bà mới nói chuyện.
Vận động quần chúng nào nữa? Họ là ai trước kia và bây giờ?
Thằng Xe, giai cấp công nhân lãnh đạo cách mạng bây giờ là tay sai chạy mối bán ma túy, làm cò chó cò người. Cách mạng là sự thay cũ đổi mới, cái mới hơn hẳn cái cũ. Mén nghe ham quá. Mén đi theo cách mạng. Mén biết chữ rồi Mén đọc được công văn. Rồi Mén đọc được chũ in
"Giấc Ngủ Mười Năm", Mén càng ham làm cách mạng. Cách mạng đã đổi đời cái Mén ra Bà Tướng Ba Sao. Hơn nữa, hạm bắt đầu ham làm cách mạng hơn, cách mạng của những bầy hạm: Hạm cách mạng!
Bất giác Bà Ba thấy thương xót bà Cán. Ðó là những bà mẹ chiến sĩ ngày xưa hóa thân thành. Bà gọi bà Cán. Bà Cán được chủ gọi run quá. Xưa nay bà chủ có gọi đến bà bao giờ. Cần gì thì ở nhà trên nói xuống. Bà Cán nhận lệnh đi làm. Ngước mặt lên còn chả dám làm gì lên nhà trên! Bà Cán từ nhà dưới chân run bước ba bậc tam cấp lên nhà trên, gạch bông lạnh ngắt bàn chân.
- Bà kêu con ạ?
- Bà ngồi đi. Bà Ba trỏ tay bảo.
Ấy chết, sao lại ngồi xa-lông ngang mặt vớichủ. Ai lại thế bao giờ. Hôm nay ắt có chuyện gì đây. Nếu không sao lại thế? Con Mùi hẳn đã làm điều gì bà không hài lòng. Cả bà nữa. Hai mẹ con ăn cơm nhà này, ngủ nhà này lại đi làm cho người khác, lấy tiền thêm. Thế là thế nào. Lâu nay bà vờ không biết.
Thấy bà Cán cóm róm, bà Ba trỏ ghế bảo hai lần bà Cán mới khẽ đặt đít ngồi nép sát tay vịn ghế. Bà Ba hỏi:
- Bà có định về quê không?
Thôi chết rồi! Ðích thị chủ cho nghỉ việc. Lâu nay mình vẫn định bụng xin về nhưng chưa dám, nay được hỏi thì bà hãi quá. Bà run run giọng:
- Dạ thưa bà, con cũng muốn nhưng nhà nhiều công việc quá!
- Có gì đâu mà nhiều.
Thôi đúng rồi. Bà chủ cho nghỉ việc nên nói thế. Rồi sẽ lây tới cái Mùi. Hai mẹ con bị đuổi việc một lúc. Bà Cán bỗng thấy hiện ra trước mắt cái hồ thủng đáy với mấy con chim đậu trên thành hồ tìm nước. Chắc bây giờ nước đã khô rêu mọc đầy đáy hồ. Chuột bọ làm ổ trong đó cũng nên.
Bà Ba bỗng hỏi:
- Cụ năm nay đã 70 chưa?
- Dạ, con mới 56 thôi!
Bà Ba bỗng nghe rưng rức thương người. Bà không cần nhẫm tính cũng rõ. Hồi cách mạng nổi lên, bà đã tập hát trong đội thiếu nhi Cứu Quốc thì bà Cán mới 2 tuổi. Vậy mà nay cả
hai đều đáng "mẹ" chiến sĩ! Nhưng sao trông bà Cán tọp người như thế. Ngồi trước mặt bà, bà
Cán trông có vẻ bằng tuổi bà chứ có ai nghĩ rằng bà Cán trẻ hơn bà đến ngót một con giáp?
Ðột nhiên bà hỏi:
- Cái Mùi bao nhiêu tuổi?
- Dạ, nó 26 đấy ạ! Con sanh nó cái năm bố nó đi dân công lên Việt Bắc. Nó được hai tuổi thì bố nó mất. Nó lên mười thì hai anh nó đi giải phóng miền Nam.
Bà Cán ngưng ngang, sùi sụt.
- Sao bà không tái giá? Ông nhà mất sớm thế bà ở vậy mãi tới giờ à?
- Dạ thì cái số của con nó thế thì phải chịu thế chứ làm sao cãi trời được ạ.!
- Trời đất! Bà Ba nghĩ thầm: "Ở goá từ 30 tuổi tới nay…" rồi hỏi. Bà không có giấy báo tử hay giấy gì hết à?
- Dạ có chứ ạ! Có một cái bảng vàng danh dự.
- Thế thôi à?
- Dạ thế là vinh dự lắm. Có nhiều nhà một con hy sinh ở Việt Bắc, hai con hy sinh ở Miền
Lam mà không có gì sốt.
- Cái Mùi vẫn chưa lấy chồng à?
- Dạ có chứ!
- Rồi đâu?
- Dạ chồng nó đi nghĩa vụ quốc tế gì đó rồi không thấy về nữa. Người ta đồn rằng nó có vợ ở ngoài nước nào đó. Gia đình cũng chỉ hay vậy chớ biết đâu mà tìm, cũng không biết đấy là đâu mà đi. Nó có lên Bộ Tổng hỏi thì người ta nói tên đó không có trong quân đội. Nó buồn nên cứ ở với con chứ cũng không nhắc tới nữa. Mà có nhắc thì cũng không ai biết. Dạ lâu quá thành ra mờ mịt.
- Thành ra bây giờ một người đàn bà góa ở chung với một người đàn bà không chồng à?
- Dạ nhờ bà che chở mẹ con con cũng được ấm no. Chứ ở dưới quê thì vất vả lắm thưa bà.
- Tôi sẽ nhờ trong quân đội tìm dùm tông tích chồng cái Mùi.
- Dạ, để con gọi nó lên hầu bà rồi bà bảo nó.
Bà Cán bước xuống bếp thân xác nhẹ phơi phới.
Mùi đang sửa soạn đi làm, nghe Bà Ba gọi, vào phòng bôi môi, chùi má, trông vào gương thấy vẫn còn môi son má phấn, bèn vặn nước rửa, kỳ cọ lau chùi thật sạch, nhưng ba cái mớ tóc lăn quăn thì làm sao phi tang?
Bà Cán thấy thế bảo:
- Con cứ để thế đó, bà không la đâu. Mau đi, không bà chờ.
Mùi lên nhà trên dạn dĩ hơn. Chả là Mùi vẫn thường lên đây hơn bà và Mùi cũng từng quen cảnh sang trọng tiếp xúc với kẻ nọ người kia ở thị thành nơi Mùi làm. Bà Ba biết Mùi vừa rửa mặt nên nói:
- Con cứ nhận chỗ làm nào thuê con đó. Công việc nhà bây giờ đã ít rồi.
- Dạ con chưa quyết định ạ!
- Sao vậy?
- Chỗ nào cũng bấp bênh cả thưa bà! Họ trả lương nhiều nhưng họ đóng cửa cũng nhanh bất cứ lúc nào.
- Chừng nào không có việc làm thì con lại trở về đây. Bà Ba vui vẻ bảo.
- Dạ con cảm ơn bà. Nhưng con thấy não nề quá. Bà thương con lâu dài. Chớ không ai! Mùi bật khóc. Mùi cố nén nhưng nước mắt cứ trào ra, như nước ở chân đê xuyên qua lỗ rò
vỡ to thành mội lớn và phút chốc tràn ngập biến đồng bằng thành biển nước. Mùi ôm mặt khóc rưng rức, ngọt ngào thảm não, đôi vai run bần bật.
Bà Ba nhìn con bé mà thấy lại mình. Ở tuổi nó bà hưởng hạnh phúc tình yêu trong khói
lửa kháng chiến tuy gian nan nguy hiểm nhưng ngập tràn. Một cái lá rừng còn sót lại trong nếp chăn xếp vội hay một cái hôn trên giấy cũng đem lại cho mình một trời hoa mộng.
Bây giờ cô bé đang ở tuổi của bà thời đó, lại phải đi làm ở quán bia ôm. Ðôi má nó đã mòn như đôi má phanh xe đạp, nhưng nó không có một tí tình yêu.
Bỗng bà hỏi:
- Cô Hai có định mượn con làm không?
- Dạ có! Nhưng lúc nãy con nói giấu bà.
- Việc gì đấy?
- Con không dám cho bà biết!
- Tại sao?
- Bà biết bà sẽ mắng cho!
- Việc gì đến thế! Con nói bà xem! Nghề gì?
- Dạ…nghề ngoắc khách. Mỗi ngày cô trả cho bốn nghìn. Ngoài ra được một người khách trừ cô trả cho một trăm. Một khách cộng cô trả năm trăm. Cô hứa trả rất sòng phẳng, không ăn vào đấy.
- Khách trừ là khách gì? Khách cộng là khách gì?
- Dạ khách trừ là khách chỉ ghé lại cửa hàng hỏi thứ này thứ nọ nhưng không mua gì. Còn khách cộng là khách ghé lại và mua hàng của cô. Hễ mua nhiều cô boa cho cao, ít nhất cũng một nghìn. Cô nói nghề này nhàn lắm chỉ rát cổ thôi. Ban đầu phải học bài, nhưng sau khi thuộc rồi cứ thế mà đọc. Nếu có hàng mới thì thêm vào vài câu. Hơn nữa, nếu có khiếu thì tùy cơ xuất khẩu như câu hò ngoài đồng vậy. Chừng nhận việc rồi cô sẽ gạ cho. Cô bảo cô có đầy một bụng rất ăn khách.
- Ai dắt con đến tiệm cô Hai vậy?
- Dạ anh Xe. Anh ấy làm ở đấy được mấy tháng nay rồi. Mỗi tháng cô Hai cho anh lương đứng là nửa triệu.
- Lương đứng là lương gì?
- Dạ là lương cố định, việc ít việc nhiều gì cũng cứ thế. Bà Ba biết thằng Xe dùng chiếc xe jeep, nhưng vờ hỏi:
- Nó cũng ngoắc như con à?
- Dạ không, ảnh chạy.
Mùi thấy Bà Ba vui vẻ và xưng hô thân ái nên nói tiếp:
- Dạ, nghề ngoắc thì phái nữ, nghề chạy phải phái nam. Khách họ thích phái nữ ngoắc hơn phái nam. Vì bộ giò phái nam không ăn khách. Dạ, cô Hai bảo cô sẽ võ trang cho con đồ đặc biệt để ngoắc. Con tưởng mi-ni giúp con sợ quá, chưa mặc đã nghe lạnh cặp giò rồi, nhưng may quá cô bảo là cô sẽ cho con mặc theo lối bảy phần da, ba phần vải.
- Là sao?
- Dạ con chưa biết! Con không dám hỏi. Con hỏi anh Xe ảnh cũng không nói. Ảnh bảo chừng mặc vô sẽ biết.
Bà Ba vội hỏi ngang:
- Con có thấy ai đến quán cô Hai thường không?
- Dạ có một người cứ đến hoài hè.
- Mày nói dối. Mày chưa đi làm sao mày biết?
- Dạ…anh Xe nói với con.
- Nói làm sao?
- Nói anh ấy làm cò cho cô Hai. Dạ, con không dám nói nữa, sợ bà mắng cho! Xin bà cho con trở xuống.
Bà Ba hỏi tiếp:
- Con bao nhiêu tuổi?
- Dạ con 20 ạ!
- Thôi con đi xuống với mẹ đi.
Bà Ba nói hết sức dịu ngọt để khỏi làm cô bé mũi lòng. Bà đã quen tính nợ thời phát động quần chúng, bà đã từng bắt chụp mấy vụ khai man tô tức nên bây giờ bà biết tuổi của Mùi do Mùi và bà Cán nói. Cả hai đều không đúng. Nếu cô Mùi 26 tuổi thì cô sinh năm 70, nhưng bà Cán nói Mùi 2 tuổi thì ông Cán mất. Như vậy ông Cán mất năm 72. Còn nếu Mùi 20 tuổi như Mùi nói thì Mùi sanh năm 1980 và ông mất 1982, nghĩa là cách đây 18 năm thì làm gì có chiến dịch biên giới. Bà Cán lúc đó 67 tuổi. Như vậy hai