← Quay lại trang sách

Chương 26 .

Sự thành công của chúng ta trong nhiệm kỳ qua đã vượt xa các nhiệm kỳ trước kể từ ngày có cái gọi là đảng cộng sản tới nay, bất cứ với tên tuổi mị dân nào.

Có nhiều tiếng hỏi: Nghĩa là hơn cả triều đại Trần Phú, Lê hồng Phong nữa ư?

- Còn so với triều đại Hồ chí Minh thì sao?

Lê tổng bí: Triều đại Hồ chí Minh chính là triều đại ta đang xây dựng đây. Sở dĩ tôi dám nói thế là bởi vì các đồng chí Phú và đồng chí Phong có làm cho đảng ta được quần chúng nổi dậy như bây giờ đâu. Hai triều đại ấy có làm gì cho dân cho nước bạn để tỏ bày tình hữu nghị bền vững đâu. Chỉ triều đại Hồ chí Minh mà chúng ta hiện là kẻ cầm quyền mới làm được những chuyện long trời lở đất: Trước nhất là đánh tan hai đế quốc sừng sỏ nhất lịch sử là Pháp và Mỹ giành lại độc lập cho dân tộc mà chúng ta là đại diện. Dư âm chiến thắng còn ngân dài trong suốt hậu bán thế kỷ làm cho một côm ma nhi văn hóa mang kính đen lớn nhất thế giới suýt tuyên dương lãnh tụ vô vàn kính yêu của chúng ta là Chủ Tịch Hồ chí Minh làm danh nhân văn hóa thế giới năm 1990 có nghĩa là cả loài người phải mọp trước mặt cụ.

(Cả hội trường đứng lên vung tay la hét ào ào như bảo tới cả nhân loại phải cúi đầu)

Ðồng chí tổng bí tiếp: Nhưng mà, xin các đồng chí hãy bình tĩnh, đồng chí Hồ chí Minh

chỉ là danh nhân văn hóa hụt, vĩ nhân hụt. Thế mới đau.

Có tiếng hỏi: Tổ chức văn hóa nào vô văn hóa thế?

- Họ có nêu rõ lý do gì không?

Lê tổng bí thư trả lời: Lý do thứ nhất là vì bọn đĩ điếm bồi bếp tị nạn gởi cả tấn thư từ phản đối vạch cho tổ chức này hiểu là bác chúng ta chỉ là tên cướp cạn, tên xảo quyệt chuyên sống bằng nghề lừa đảo, bịt mắt cắt cổ mọi người.

- Thứ hai là bác ta làm thơ trật vần, thơ lục bát trật cả 3 vần giao tiếp trong các câu lục và

bát

- Thứ ba là bác giết vợ hại con (xin xem phần Phụ Lục) có nhiều vợ khắp Âu Á. Ðặc biệt

nhất hay cho kẹo thiếu nhi đến chúc thọ bác.

- Ngoài ra bác giả nhà đạo đức ăn cơm với 2 con cá lòng tong kho và một bát canh rau muống, nhưng tối lại bác uống sâm đặc và đồ phụ tùng đặc chế do một nhà thuốc dựng lên để phục vụ bác được cường...tráng ngỏ hầu phục vụ cách mạng bền hơn.

Lê tổng bí ngưng một chút, nuốt nước miếng và tiếp: Chúng tôi xin lược tiếp qua về công tác nổi trội trong nhiệm kỳ chúng tôi. Ðó là việc cắt dâng 700km vuông đất và 10.000 km vuông biển biên giới Việt Hoa một cách êm thuận xuôi rót trót lọt không bị đồng chí bạn phê bình hay phản đối chút nào.

Lê tổng bí ra hiệu cho một đảng viên treo bản đồ lên tường, chỉ chỏ và tiếp: Cụ thể là vùng Mong Cái ở chỗ Cầu Ðông Hưng trước mặt Thị Xã Mong Cái. Trung ương đảng xét thấy vùng đất núi toàn đá xanh thừa thải không dùng vào việc gì được! Nên đảng giao cho bạn giữ dùm. Họ có trên 10 triệu quân thường trực, thừa sức bảo vệ chúng ta trước mọi lực lượng thù

địch. Mặc dù vậy, họ không tham lam, không sát nhập đất nước ta vào đất nước họ. Khi nào chúng ta cần thì họ trả lại không sứt mẻ một ly ông cụ.

Cả hội trường lại đứng dậy ào ào hoan hô muốn văng nóc hội trường. "Tình vô sản quốc tế muôn năm!", "Mao chạch Tung Oan Xoai!"

Lê tổng bí sướng lịm người suýt ngã khuỵu may nhờ Trần bất Lương ngồi gần đó từ trên chủ tịch đoàn vói tay ra đỡ. Nhưng họ Lê sợ lại rơi vào ca Ðào Tiêu Lòn bỏ thây nơi xứ Ma Ní bèn gắng gượng lấy giọng nhưng không nói ra tiếng nên đưa tay chỉ mặt Bất Lương.

Ðồng chí Lương có tịch thì nhúc nhích, nên thấy Khả Phiêu trỏ mặt mình thì phát rét, bao nhiêu bí mật của đảng chỉ hai cá nhân biết, đem tung hê ra hết một cách giận dữ: Chuyện cắt đất mày ỷ là tổng bí thư mày ký, đích thị mày ký trùm phé hết cả.

-Mày là Chủ Tịch (bán) nước thì mày chịu trách nhiệm, chớ tao là tổng bí thư có ăn thua gì chuyện buôn bán?

- Ðảng ngồi trên đầu cha chánh phủ, tao chỉ đội đít mày thôi. Chủ tịch nước phải thím xực luôn chức chủ tịch đảng như bác Hồ kìa mới có ngầu. Cụ Cố ngồi ngất ngưỡng trên ghế thái thượng hoàng của Hoàng Bi Hoan phong cho Ba Mặt Nám, cụ Cố thử nghe êm đít quá vả lại có vặn cây bù loong made in Trần văn Nghèo nên đi chỗ khác không tiện, thấy lưỡng cẩu sủa gâu bất phân biệt đảng và chánh quyền thì thấy buồn buồn cặp mông chai như đít khỉ, nghĩ rằng chúng nó nói xỏ mình vì mình đã từng làm Thủ Tướng kiêm

tổng bí thư nên ra miệng:

-Chúng ta không nên cãi vã phân định đảng và chánh quyền. Hai cục xí quách đó nằm chung trong ơ xa bần khó mà tách riêng ra lắm. Hễ tách rời ra thì cả hai đều hết thở. Vì sự sống lặt lè què quặc cà nhót của đản nên mới nảy ra cái sáng kiến "Ðất nước cho không" kể trên. Trong đó khỏi nói tôi chịu trách nhiệm rất lớn. Lấy theo công thức Bộ Chính Trị Hạm đội các tay cờ đỏ, cờ vàng thường dùng là bia 33+3 nghĩa là trách nhiệm chia ba, tôi cao niên nhất đảng thì tôi xin tình nguyện lãnh một phần lớn nhưng phải theo công thức áp-phe nghĩa là tứ lục (6/4). Tôi lãnh 4 còn mỗi dồng chí chịu 3. Như vậy được chưa nào? Xin nói rõ thêm để khỏi mích lòng nhau thì nếu có công ty ngoại quốc gà mờ nào nhắm mắt đâm đầu vô đây ký hợp đồng thì tôi cất giùm toàn bộ, ngoài ra nếu hai đồng chí áp dụng phê tự phê hơi gắt gao thì tôi chỉ xốp nhẹ 4 còn mỗi đồng chí 3. Như vụ đất và biển nầy. Trách nhiệm nặng thì thù lao phải trội hơn. Như vậy đúng luật lô-gích của Mạc-Bù-Xít và Lê-Nin-Con-Nít.

Đồng chí Phiêu và Lương chưa nhất trí cao nhưng nếu để xì ra cho đại hội phân xử thì đô la đâu có đủ mà bịt miệng đồng chí, nhất là các đồng chí hạm nữ thì miệng rộng, nuốt các thứ gấp mười hạm nam. Vì thế Lương và Phiêu ấm ứ cho thông qua. Riêng đồng chí Phiêu thì kỳ này phải làm ra bộ "tự nguyện" từ chức nhường lại cho đồng chí Mông lắc Mạnh, tuy bề ngoài thì

"nhượng" cho đồng chí nhưng trong bụng thì bảo thầm: "Ông nghỉ chơi. Chúng có bắt tôi thì bắt mày. Ai có giỏi thì bắt anh chàng thợ thiến và thằng Mán con rơi của bác. Ðứa nào dám động đến cục thiêng liêng của bác? Ta đứng ngoài vỗ tay cười hồ hởi một trăm lối cười "cười lăn, cười bò, cười ha hả..." Nhờ pha trò, Lê tổng bí bình tỉnh lại, lấy giọng:

- Trong thời kỳ chống Mỹ cứu nước chúng ta đã sáng chế được 3 mũi tên độc địa rút ra từ binh thư đời Chiến Quốc nhồi nắn thành 3 luồng hắc khí. Ðó là: Binh Vận, Dân Vận và Ðịch Vận. Nhờ đó chúng ta đã đánh cho Mỹ cút Ngụy nhào. Ngày nay trong hòa bình đảng trên sửa thành 3 mũi giáp công để xây dựng đất nước gọi theo danh từ Mác Xít là phạm trù.

1. Phạm trù thứ nhất là Bờ Lờ. Bờ Lờ là gì? Ðó là một công tác vô cùng quan trọng nằm trong chánh sách kiến thiết của các nước nhược tiểu sau chiến tranh. Mác quên nên không nói đến phạm trù tối ư quan trọng nầy. Vì thời gian Mác lủi sang Luân Ðôn thì nước Anh cai trị dân

rất phồn thịnh không nhà nào phải đói kém nên không sinh ra buôn lậu. Ở nước Tàu cũng vậy. Mãi đến sau này Tàu mới khởi sự nghề buôn bạch phiến, tơ lụa...Cái nghề buôn là nghề làm giàu

nhanh nhất "Vô thương bất phú". Một khi đã đi buôn thì phải buôn lậu.

Vậy vấn đề buôn lậu là một nghề nhập nội từ Trung Hoa, một điểm sáng tạo vô song của đảng ta. Ta có thể hãnh diện vì đã bổ túc lý luận Mác-Lê bằng điểm thực tiển luận này. Buôn lậu trong hòa bình có sức mạnh hấp dẫn và sáng tạo hơn bất cứ luận thuyết nào của bất cứ cái chủ nghĩa nào (kể cả chủ nghĩa Mác) từ trước đến nay. Chúng tôi có thể phóng tác theo câu nói của nhà triết học Goethe "Tất cả những chủ nghĩa đều trở thành màu xám, chỉ có cây đời mãi mãi xanh tươi" như sau: "Tất cả công tác đều khó khăn xơ xác chỉ có nền buôn lậu là mãi mãi xanh tươi".

Khẩu hiệu của chúng ta cần đề ra và triệt để thi hành cho toàn đảng không kể cấp bậc cao hay thấp, càng cao cấp càng buôn mạnh và càng có tác động hơn đảng viên thường chẳng khác cái đầu tàu Xã Hội Chủ Nghĩa được nhặt ra từ đống rác cũ. "Ai có gì buôn nấy. Ai cần gì buôn nấy. Buôn bất cứ ở hoàn cảnh nào. Buôn bất cứ ở thời điểm nào. Buôn với bất cứ ai. Ai buôn lậu với ta là bạn ta (nhấn mạnh). Buôn lậu là tích cực góp phần xây dựng Xã Hội Chủ Nghĩa. Buôn lậu không phải là một sự phi pháp mà là một hình thức sáng tạo. Từ buôn lậu vài ngàn viên thuốc lắc, dăm ba cái soong nồi, đến buôn lậu cả người lớn lẫn trẻ con như hàng hóa không phải là hạ thấp con người xuống hàng hóa mà chính là nâng hàng hóa lên cao ngang con người. Gương sáng cho muôn đời là Lã Bất Vi buôn người thành công và đã làm được chức thừa tướng và làm cha của vua.

Vì thế chiến lược của ta là: Bờ Lờ, Bờ Lờ, Bờ Lờ mạnh hơn nữa.

2. Phạm trù thứ hai là Tam Ô. Có nghĩa là Tham Ô, Dâm Ô và Ô Dù. Ba cái Ô như anh em sinh ba. Sở dĩ Mác không có đề ra điểm này trong Duy vật biện chứng bá láp là vì xã hội thời đó ở trên thế giới nạn Tam Ô không có hoặc chưa thấy phong trào rộng lớn như ở nước ta ngày nay. Ông nghị sĩ Cù hay Cắn đã ưu tư quốc sự gọi tham ô là một quốc nạn nhưng sự thực nạn tham ô có làm cho chế độ ta sụp đổ đâu, ngược lại nó làm cho cán bộ càng hăng hái tham gia cách mạng. Cán bộ thấp nghèo đói trong lúc cán bộ cao cấp như vua thì tham ô là điều rất dễ hiểu trong phạm trù tất nhiên của chủ nghĩa duy vật biện chứng phá..áp bá láp.

Có tham ô mới có phong trào hồ hởi chạy theo cách mạng. Có tham ô nhà nước mới mạnh, dân mới rớt mồng tơi để cho đảng ban ơn và cán bộ mới xây được nhà tường sân gạch, mua đất mua xe. Tham ô đã đâm chồi mọc rễ từ ngàn xưa trong chế độ phong kiến, vua quan thảy đều lấy tham ô làm nguồn sống chính. Ðảng ta là con đẻ của chế độ phong kiến có trật tự quan lại quyền bính và đặc quyền đặc lợi hơn phong kiến, thì trong nước có nạn tam ô là dĩ nhiên. Con hơn cha là nhà có phúc. Ðảng hơn vua chú, dân càng có phúc. Thời đại nào cũng có tham quan ô lại. Càng lớn chức càng tham ô nhanh, nhiều, kín và dễ...chia chác. Ở thời đại Hồ chí Minh, dân quân chánh không lấy cây kim sợi chỉ của dân, chỉ hốt vàng cây (mỗi lượng là 1 cây) bán thủ cấp dân vượt biên, từ tỉnh ủy đến trung ương ăn no mập lút ba sường thì lấy cây kim sợi chỉ làm chi cho mang tiếng? Ở chế độ thuộc địa chỉ có điền chủ mới cất vàng trong tủ sắt. Ngày nay trung ương ta có bạc tỷ gởi băng ngoại quốc, có đồng chí sở hữu tới 10 tấn vàng cất dùm của nước bạn đui-cà-then, còn tiền đô thì đựng bằng thúng chớ không có kiểu ỉa cứt gối đầu nằm như tư bản Mỹ.

Hai phạm trù tham ô và dâm ô phát triển song song hổ tương như hai anh em sanh đôi nằm trong cái bào thai chung của mẹ Mác, được "nắng che mưa giỡ" toàn bích phát triển nhịp nhàng hài hòa như một giàn nhạc giao hưởng của thời đại. Cái đó được gọi bằng một danh từ mới chưa được Học Giả Ðào Duy Anh cho vào quyển tự điển của ông. Ðó là Ô Dù. Ðã Ô lại còn Dù nghĩ là 2 tầng. Tầng trong đen, tầng ngoài đỏ, hoặc ngược lại tùy theo thời tiết hoặc hoàn cảnh cách mạng.

Tham ô, buôn lậu là hai mũi dùi tấn công chính, hỗ trợ cho nhau ra đời và trưởng thành. Ðó là luật liên quan nằm trong duy vật biện chứng pháp. Tham ô để có tiền. Có tiền, mà là tiền

không phải do mồ hôi nước mắt mình làm ra thì càng xài văng tê, không biết tiếc. Một là ném vào sòng đen đỏ, hai là đi buôn lậu. Càng buôn lậu càng tham ô, càng tham ô càng buôn lậu. Nhà văn Nguyễn Cải đã bảo: "Lý tưởng của đảng là Tiền" Ðúng hoàn toàn. Duy nhất đúng, đúng không thể tả. Ở mọi chế độ đều như thế, thì ở chết độ ta cũng thế! Ðảng lấy đó làm thành công.

3. Mũi thứ ba: Bar, Hộp đêm, Nhảy nhót, Chích choác, Cá độ: Đây cũng là mũi sáng tạo phi thường của đảng ta. Hồi tưởng lại trước cách mạng tháng tám, Thủ Đô Hà Nội tiêu điều buồn

bã. Sau khi Bê Ðê (P phở hay B bò cũng là Bê) về Thủ Đô, Hà Nội càng xơ xác tiêu điều. Bóng áo dài tha thướt được thay bằng áo cộc, dép râu, nón cối. 9 giờ tối là phố xá im bặt. Nhưng từ ngày chánh sách mở cửa của đảng được ban hành, Hà Nội đổi mới, vượt lên, rực rỡ, nhộn nhịp. Ðường phố được sống trong không khí mùa xuân.

Con người như bay đi trong ánh sáng của khoa học nhót và lắc. Cảm thấy thiên đường không còn là mơ ước xa vời nữa. Thiên đàng ngay ở đây, dưới chân ta, trong không khí thơm tho ta đang hít thở. Vậy nên có câu ca dao được truyền đi khắp mọi nhà:

Thiên đàng là đâu? Thiên đàng là ta

Cởi rộng mở tuột, hóa ra thiên đàng

Ðể thực tế sống, trong đại hội này sẽ có những giờ giải lao hoặc ban đêm, ban tổ chức sẽ hướng dẫn các đại biểu đến vài góc thiên đàng của Hà Nội.

Ba mũi nhọn của Xã Hội Chủ Nghĩa như một mặt trận liên hoàn tấn công mãnh liệt vào sào huyệt tư bản đế quốc chứng tỏ rằng chế độ ta hơn hẳn mọi chế độ trước đây và sẽ lên đời đều đều không bao giờ trật khớp.

Vì tính chất quan trọng của mũi tên này, ban tu hú và vô văn hóa trung ương xin nêu ra một số nhận định xin gọi tắt bằng một chữ tổng hợp là "nền ( thiếu vài chữ)".

Sở dĩ nền văn hóa phát triển ào ạt vượt bực và rộng khắp, không một thế lực thù địch nào ngăn cản nổi như ngày hôm nay là vì nó nảy sinh và tựa hẳn vào ba cái "Ô" đã kể trên.

Ðể có nhiều tiền của vật chất, điểm quan yếu nhất của chủ nghĩa duy vật: "vật chất quyết định tinh thần" có thể hiểu lý tưởng của đảng là lý tiền, ai cũng ham có nhiều tiền lắm của để làm gì? Câu trả lời rất đơn giản là: Để ăn ngon mặc đẹp mục tiêu cuối cùng và cao quí nhất của chủ nghĩa Ðại Ðường (xin đừng đọc nhầm là đái đường). Nhưng ăn ngon mặc đẹp thôi, chưa đủ, còn phải có những lạc thú khác mà bất cứ ai ở xã hội nào cũng công nhận.Ðó là tứ khoái.

Nghe ra có hơi thô tục nhưng đó là mục tiêu của vua chúa mà chủ nghĩa cộng sản đang thực hiện toàn bộ hoặc từng phần ở nước ta. Ở Ru-ma-ni, đồng chí Câu-xách-cu đã bỏ ra hằng ngàn triệu đô la để xây dựng cung điện và lót gạch bằng vàng toàn bộ dinh thự của y. Ở đây tư tưởng Ðường Minh Hoàng và đồng chí Câu-xách-cu gặp nhau trong một tần số "không hẹn mà rất ăn khớp".

Nói chi xa, đồng chí Trường Chinh của chúng ta khi vào Ðà Lạt cũng đã trèo lên nằm thử trên long sàng của Hoàng Ðế Bảo Ðại. Ðồng chí Ba Mặt Nám đã bắt cô đào Sài Gòn đang đóng vai Hoàng Hậu giữ nguyên y phục về Hàng Chuối để ngủ với mình và đã trở thành "tam niên đế vương" đến hoàng hậu ểnh ruột mới đem ra xử lăng trì vì tội hoang dâm. Ðấy chứng tỏ các lãnh tụ vô sản của chúng ta luôn luôn phấn đấu cho chiếc ngai vàng là làm vua. Làm vua không được cũng hưởng lạc như vua. Ngoài ra có vô số hiệu tiệm đã chiêu dụ khách làng chơi với trò "Nhất dạ đế vương", bảng hiệu "Hoàng Hậu" hoặc "Imperial", Palais Royal. Tóm lại một chữ là

"hưởng lạc" đi xa hơn nữa là "trụy lạc", "đồi trụy" là những danh từ chúng ta gán ghép cho bọn Ngụy Sài Gòn và tư bản đế quốc, nhưng ngày nay chúng ta hoàn toàn đi vào con đường đó và đã vượt quá xa. Tư bản đế quốc muốn theo ta còn khước!

Khởi đầu cơ bản là xe ôm, rồi đến bia ôm, cà phê võng, câu ôm, bia nhộng...Những hình

thức biến hóa không có biên cương tùy thiên thời địa lợi nhân hòa, nói chung dưới nhãn hiệu

"đánh đu", "bắt trạch trong chum", "tắt đèn". Ở miền trung thì có "nằm đò trên sông

Hương", "Ðò chở khách sang sông", "Hương Giang nhất phiến nguy" Miền Nam táo bạo hơn có "Giã gạo chày ba", "Dán tem", "Xái nước Cam Lồ"...Không một hình thức nào bị ngó lơ và, điều không ai lấy làm lạ, đứng đầu làng chơi, dân chơi là những cán bộ trung cấp lẫn cao cấp mà danh tánh được tòa án nêu lên bảng vàng danh dự "Tổ quốc ghi công" nhiều lần nhưng nếu có ai dám động tới thì bị tù, giết lén, trù dập, cách chức trong lúc cấp trên thì được bảo vệ bằng những đạo luật ngẫm thấm tình cảm vĩ đại "vì dân, vì mình" vô tiền khoáng hậu. Ngày nay dân tộc ta "sống một ngày bằng hai mươi năm ở chế độ tư bản đế quốc". Ðó là câu tuyên ngôn của đồng chí Phạm văn Ðồng đưa ra trong lúc các bảng hiệu nền đỏ chữ vàng mang chữ "QUYẾT TIẾN, CỜ ÐỎ, SAO VÀNG" mọc lên khắp Hà Nội không phải vì yêu mến chế độ mà vì phải đạo để sống. Ngày nay những tấm bảng ấy rụng như lá mùa thu cách mạng để được thay thế bằng những bảng hiệu CÔNG CHÚA, HOÀNG TỬ, HOÀNG HẬU, PRINCESS...chứng tỏ người dân yêu mến chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa mê man đến cỡ nào?

Ðọc đến đây đồng chí Tổng bí hết hơi. Bản báo cáo còn trên 100 trang đại hội sẽ cho đang báo Ngu Dân cơ quan trung ương của đảng cộng sản Việt Nam, nhờ các đại biểu dùng túi tiền tham nhũng của mình mua với giá ủng hộ 5-7 tê 1 tờ, càng cao giá càng tốt đem về bán đồng nát hoặc dùng vào việc khác tùy ý. Bản báo cáo dày 811 trang nếu đại biểu bị bắt buộc nghe hết thì phải mất 4 ngày 4 đêm liền nhưng vì các phần sau có nhiều vấn đề cần phải tranh cãi, chủ tọa đoàn không có khả năng đả thông nên sẽ thông báo đăng báo nhân dân, cơ quan nói láo số 1 toàn thế gian kim cổ, nhưng được bộ chính trị khen thưởng và tương lai sẽ đổi tên là báo sự thật vì tôn chỉ của nó là càng nói càng xa sự thật càng gần lý tưởng làm báo.

Bây giờ ông phó ban tổ chức xin trình đại hội vài đặc điểm của xã hội Việt Nam dưới sự lãnh đạo của cộng sản ngày nay mà theo nhà sử học Trần huy Vẹo thì "xã hội Việt Nam chỉ thành hình năm 1930 khi đảng cộng sản ra đời". Nhờ sự nhận định nịnh tầm cỡ nầy mà đảng quyết định lấy tên Người đặt cho một đường hẽm trứ danh chị em ta, để tên Người được nhắc nhở đời đời kiếp kiếp của dân Sài Gòn. Hiện nay có sự hình thành của 3 giai cấp mới: Giai cấp hạm, giai cấp oải và giai cấp ăn mày.

1. Giai cấp mà ta mặc nhiên cho là phản động, là tư sản, địa chủ, ngày nay giai cấp ấy được thay thế bằng giai cấp tư bản đỏ mà cục nhân là thành phần những cán bộ cao cấp chuyên nghề lấy cắp của công hoặc lươn lẹo bằng một thứ luật pháo "bảo vệ cho riêng mình". Cụ thể là vụ sử dụng đất lịch sử Hồ Tây để xây Thủy Long Cung đã làm mất chức một ông Phó Nhòm, nhưng sự thực ông được thăng chức cao hơn hai bậc. Giai cấp này theo ngôn ngữ nhân dân thì gọi là hạm. Hạm là một loài vật có tên nhưng không có thực. Nó chỉ là tượng trưng cho sự ăn tạp và hổn ẩu. Nhưng đã là một loài vật thì có đực cũng có cái và sinh sôi nảy nở như các loài vật khác.

Giai cấp hạm thuộc tầng lớp trên như một loại người không làm mà có hưởng nói khác ra là giai cấp bốc lột trong một xã hội được chính họ mệnh danh là xã hội không giai cấp và không có người bốc lột người.

Giai cấp hạm sanh nở rất nhanh đặc biệt ở thượng tầng cơ sở có nghĩa là các cơ quan cấp cao bao gồm các ủy viên bộ nọ bộ kia. Những con hạm này được nhân dân đặt tên là hạm 3 vằn hoặc hạm chín đầu, hạm miệng đôi. Chúng đào hang đóng ổ ở khu đất lịch sử, sống rất hòa thuận, che chở nhau với tinh thần xà bông xê vích Nhưng cũng như loài người, âm thịnh dương suy, loài hạm cũng thế. Hạm cái hoạt động mạnh hơn hạm đực và có cơ tràn lan vào nắm quyền trong cả những nơi có quyền lực nhất hoặc chỉ núp sau lưng như một thứ nhiếp chánh vua con.

2. Giai cấp thứ hai cũng đang phát triển mạnh là giai cấp dân chơi. Dân chơi là sự phát triển quá độ của giai cấp oải cũng như Xã Hội Chủ Nghĩa tiến lên cộng sản chủ nghĩa.

Nguồn gốc của dân chơi là giai cấp hạm. Chúng chơi rất tiết kiệm. Sang Hồng Kông, Xanh-Ga-Po, chúng không kém các tay chơi trứ danh nhất thế giới. Một đêm có thể một công tử

đã vứt phéng 50 triệu đô. Tất nhiên muốn chơi phải có tiền. Tiếng đồn Bạch công tử đốt giấy bạc cho cô Ba Trà thấy đường lượm kim, Hắc công tử nấu cơm bằng giấy xăng đỏ là có thật. Ngày nay có hằng trăm Hắc Bạch công tử khắp Nam Bắc, Chúa biết mặt dân biết tên, cụ Hồ phải kêu trời không thấu. Cụ không ngờ cụ trồng người kết quả lác mắt như vậy.

Hạm đào hang ở Ba Ðình ngay bên cạnh lăng tẩm càng ngày càng đông đúc lúc nhúc

chứng tỏ tính chất hơn hẳn của chế độ ta so với chế độ cũ.

3. Sức mạnh thứ ba của chúng ta là???????????????

Tư tưởng Hồ chí Minh gồm trong những bài thơ con ếch ca ngợi hết lời Nga Xô và Trung

Quốc, kết tinh trong mấy câu thơ được sở văn học quốc nhạp của đảng cải biên như sau:

Anh em tình nghĩa Việt Nam

Vừa là đồng chí vừa là bố con

Và được nhạc sĩ chăn bò Ðỗ?? phổ nhạc thành những câu hát chỉ được trình bày trên đài phát thanh, cơ quan nó láo thứ nhì thế giới, chỉ đứng sau báo nhân dân thôi:

Việt Nam núi liền núi, sông liền sông

Khắn khít nhau tình nghĩa với lá cờ hồng

(được chữa lại là Ðêm Màu Hồng cho hợp thời trang)

Quan hệ cha con vợ chồng được thực hiện từ thời đồng chí Phạm văn Vều ký công văn cho đồng chí Chou-En-Lai nhường đảo Trường Sa cho Trung Quốc, nay tới hoàng đế Mán mủ mão sang dâng thêm đất biên giới cho nước mẹ để xóa tan những đống tro của 6 Tỉnh biên giới năm 1979.

Những việc này làm nhục người sống và đau lòng người chết chỉ có thời Lê Chiêu Thống và Trần Ích Tắc...Thời đại chúng ta hoàn toàn vinh quang...mút mùa Lệ Thủy. Ai bảo ta bán đất cho Trung Quốc là sai lầm. Tất cả những việc trên chỉ nhằm xây thêm tình hữu nghị cho cao đẹp hơn những đống tro tàn 6 Tỉnh biên giới năm 1979 nhưng chưa hết.

4. Vấn đề duy vật biện chứng pháp Mê Lác và trường Nguyễn mắm Ruốc đã bị tư tưởng diễn tiến hòa bình xuyên tạc ra là "dương vật biện chứng bá láp" và "Nguyễn Bán Nướ" đã

thành giai thoại trong dân gian bắt buộc đảng phải giam giữ ông viện trưởng Mê Lác ủa Mác Lê và cách chức ông hiệu trưởng trường trên không cho tái cử vô quốc hội lá nho. Và để đền đáp công lao của đồng chí Ðào hang Trùng sắp lên tổng bí thư bị chích nhầm thuốc đã kể ở trên, đảng đã cho con trai của đồng chí ấy hiện nay được dân bụi, làng chơi tặng vương miện là vua đeo hai cái ô một lúc...Sự cố này càng chứng minh sự xuyên tạc của nhân dân là có bàn tay của các lực lượng thù địch nhúng vào.

Ðến đoạn này, ông phó ban tổ chức ngưng lại và nói miệng:

- Trên đây là vài vấn đề linh tinh. Còn 6 vấn đề cũng rất quan trọng nhưng để cho bọn nhà báo ngoại quốc quen thói xoi xỉa, và để giải tỏa những cái ngáp sái quai hàm của các đại biểu chúng tôi xin tạm ngưng để xin kính mời đại hội xem một màn múa lửa do một cháu gái trong tổ uốn dẻo của đoàn xiếc do Bác Hồ huấn luyện. Xin báo động trước cho các đồng chí cao niên hãy cảnh giác. Ban tổ chức đã cho hai xe cứu cấp mở máy sẵn sàng chở các đồng chí đi Bệnh Viện thần kinh, nếu có trường hợp bức xúc...Chúng tôi cũng xin trình bày thêm là lúc nãy có còi hụ nghe rất rùng rợn rởn ốc. Ðó không có chi lạ, chỉ là thường sự trong các đại hội của chúng ta. Trước đây có đồng chí Lê Trọng??? và đồng chí Hoàng Võ??? đi theo Mác Lê một cách thình lình, kỳ này có đồng chí Lê Mốt và đồng chí Nguyễn đình Tứ Chiếng đau tim cấp tính mô đen mới toanh nhập cảng từ Nga Xô được Việt Nam hóa.

Ðồng chí Lê Mốt bị xem là ôm chân Mỹ, còn đồng chí Tứ Chiếng thì đỗ bằng tiến sĩ nguyên tử giấy lộn bên Liên Xô mới về. Ðồng chí ấy có ý định ném thử một trái mi ni như lựu đạn gài để đại hội xem sức tàn phá của nguyên tử lực. Nhưng chẳng may đồng chí ấy lỡ tay làm sút chốt...Ðây là phạm trù ngẫu nhiên nhưng trở thành tự nhiên của duy vật biện chứng. Làm sút

chốt bom nguyên tử là ngẫu nhiên nghĩa là ngoài ý muốn, nhưng nó lại trở thành tự nhiên nghĩa là đúng với ý muốn của đảng là không cho một trí thức nào ăn chia trong trung ương đảng, nhưng tại sao đồng chí ta lại được giới thiệu vào bộ chính trị để nhận lấy sự "ngẫu nhiên" ấy? Hỏi tức là đã trả lời rồi. Xin đại hội đừng thắc mắc bày đặt chất vấn làm mất thì giờ vàng ngọc. Xin mời đại hội thưởng thức tiết mục ún-rẻo.

(Các đại biểu lên cơn vì màn "múa lửa" nên đã trốn đi các quán bia ôm, bia nhộng quá nửa. Ban tổ chức phải tuyên bố láo là các tổ chuyên môn họp riêng để thảo luận rốt ráo những điểm quan trọng nêu ra trong báo cáo đã đọc. Buổi họp tạm ngưng 1 ngày 2 đêm)

Cuộc họp trở lại với đầy đủ số đại biểu, nhưng hội trường có vẻ đông đặc hơn. Không biết có đại biểu "lậu, chui" không? Ban kiểm tra tư cách đại biểu thấy đại hội thành công lớn, số đại biểu hợp pháp, không có ai đi chui đi lậu nên không xét gắt gao như ngày đầu khai mạc nữa.

Sau đây là mấy điểm bức xúc cần được đại hội thảo luận:

- Hiện nay vấn đề ăn mày đã biến thể thành một hình thức mới của Xã Hội Chủ Nghĩa. Người ta nhận thấy giai tầng ăn mày ở Việt Nam rất sang trọng, mặt mũi bảnh bao, có văn hóa. Họ đi vào những nơi tụ họp đông đảo đọc diễn văn mắng mỏ đám đông, kết quả là mọi người lắng nghe và vung tiền ra bố thí cho chúng. Người ngoại quốc rất sợ hãi giai tầng ăn mày Việt Nam. Một bà sồn sồn giơ một em bé 4 tuổi lên thành xe buýt để em bé xin tiền, một người khỏe mạnh dùng phèo heo vào bụng mình rồi bò lê vào quán bia ôm, giơ tay xin v.v...Ðứng trước những cảnh tượng đó, hỏi ai là người không xúc động?

Tổng kết của CA Thủ Đô cho thấy số người ăn mày ở Thủ Đô đa số là dân Nghệ An, Hà Tỉnh là đất cách mạng từng có nhiều hiện vật trưng bày láo nên dân không tin về cuộc khởi nghĩa Xô Viết năm 30.

-Nói về truyền thống tốt đẹp Nghệ Tĩnh, ngày nay chúng ta phải cúi đầu khâm phục khi xem báo cáo của ty công an Tỉnh Nghệ An cho biết sinh quán của Hồ Chủ Tịch, huyện Nam Ðàn, nay đổi ra là huyện Tương Dương, 98% dân đều nghiện ngập chích choác, do ở gần biên giới

Việt-Lào, và cũng do sự tận tâm của các ủy ban địa phưong. Trong một gia đình, khi lên cơn nghiện thì con chích cho cha, vợ chích cho chồng.Ngày xưa, ra khỏi cửa gặp anh hùng, ngày nay không cần ra đâu hết cũng gặp dân nghiện. Cán bộ huyện đến giải thích, họ giơ kim ra dọa chích. Ði ngoài đường, ai khuyên can cũng bị họ lụi. Những cán bộ có lập trường cách mạng cao, được gửi tới để giác ngộ dân chích, những chẳng bao lâu chính cán bộ lại nghiện. Nghiện trở thành lý tưởng ở huyện này, ăn lan qua các huyện Diễn Châu, Kỳ Anh và các huyện lân cận. Ðến đổi đi công tác xã hội, ủy ban phải đem thuốc phiện ra nhử thì dân công mới đi. "Có hút mới làm", dân công tuyên bố như thế.

- Chúng ta đã lập ra hai nhà máy để sản xuất xe đạp Thống Nhất tạm thời cung ứng cho nhu cầu toàn quốc nhưng xe Trung Quốc vượt biên giá rẻ lại bền nên ta đóng cửa bớt một cái. Còn một cái thì chuyển hệ sang sản xuất bị gậy và đầu gối giả. Hai dụng cụ này đều được ta xem như hàng chiến lược, trước kia đồng chí Lê mang Bị dùng để đi công du các nước bạn Ðông Âu Liên Xô. Sau 1975 ta lại mở thêm một nhà máy để tăng năng xuất dùng cho cả quốc nội lẫn ngoại giao rất hữu hiệu. Ðó là cách giải quyết móc xích tích cực nhất của ta ngày hôm nay, ngày mai, ngày kia, chưa rõ ngày N. là ngày nào sẽ chấm dứt.

- Ðể tạm thời giải quyết hai vấn đề bức xúc này, ta đã mở ra những cửa hàng để đón nhận nam phụ lão ấu bán máu. Dịch vụ này vừa mở ra, đã được toàn dân hoan hô nhiệt liệt. Ở Phủ Lý, Tỉnh Ninh Bình có một làng nổi tiếng chuyên nghề bán máu. Có những hội viên thanh niên cứu quốc trong kháng chiến, nay đã 79 tuổi tập kết ra Bắc không về nổi quê hương, đã sống bằng nghề bán máu 47 năm qua, nay thì bị chê già nên khó bán nhưng vẫn lo lót để được bán được

máu mình với giá 550.000 đồng cụ cho 225ml máu. Qui định của các cửa hàng máu là 2 tháng mới được bán một lần. Nhưng vì nhu cầu đời sống quá bức xúc nên đa số đều bán máu non bằng

cách nhảy dù, lo lót cho cán bộ nên cũng lọt êm. Kết qua 550.000 còn được 250.000 đem về nhà mua????? độn vào để đợi ngày bán ra. Trẻ con phải trên 10 tuổi mới được bán máu nhưng cái luật mồm đó chỉ nói để bịt mắt che miệng thế gian thôi. Còn thực tế ai có máu đều bán được.

Một lão già phải bán máu để nuôi cả nhà 5 người. Ai có thể tưởng tượng được? Nhưng đó là sự thật. Việc bán máu chứng tỏ khoa học kỹ thuật nước ta tăng trưởng gấp 5, gấp 10 thời Pháp thuộc và nhân dân đã biết dùng cái vốn tự có để nuôi thân, không mè nheo chính phủ.

Trên đây quí vị đã nghe mấy vấn đề bức xúc linh tinh mà đảng ta đang ra sức phát triển trong chiến dịch giảm nghèo xóa khổ.

Sau đây là sự phát triển về văn hóa. Hiện nay có phong trào sửa chữ, đổi chữ, nói lái rất

tinh vi.

Viện ngôn ngữ (học chưa thành lập) đã nhận định rằng đây là một sự hình thành đáng

được ghi chép. Cũng như nhà sử học Trần huy Vèo nhận định rằng dân tộc Việt Nam hình thành khi đảng cộng sản Ðông Dương thành lập tức là năm 1930 (đã nói trên kia).

Vài ba ví dụ chúng tôi xin nêu lên đây để thấy khả năng tiềm tàng của ngôn ngữ Việt Nam vô cùng lớn lao. Triển vọng của nó có thể tiến lên thay cho Esperanto, sau này có thể là ngôn ngữ thống nhất của nhân loại trong vài chục thế kỷ tới. (Xin xem phụ trang không được đọc tại đại hội).

- NÔNG ÐỨC MẠNH-MÔNG LẮC MẠNH hoặc TÀI NÔNG-ÐỨC MẠNH

- ÐẠO ÐỨC viết tắt là Ð.Ð có thể hiểu là ÐIẾM ÐỰC hoặc Ð..Ð

- HÀNỘI có thể hiểu là Hàn (N)ồi.

- ÐẰNG TA viết tắt là ÐT có thể hiểu là điểm tụ (nói lái theo Nam bộ)

- ÐẠO ÐỨC CÁCH MẠNG viết tắt là đạo đức cò mồi

- BÁO CÁO CHÁNH TRỊ viết tắt là BCCT có thể hiểu là B..c..của tao

- BUÔN LẬU viết tắt là BL có thể hiểu là B..L..

- THỦ TỤC ÐẦU TIÊN cụm từ nầy vô cùng phổ biến được dùng khắp Nam Trung Bắc một cách biến hóa v.v. và v.v...

Ngoài ra ngôn ngữ ta còn được phong phú hóa với sự hé hé mở cửa của đằng ta:

- ÐÔ LA...hai dấu nhạc được dùng với nghĩa đô la (USD)

- Ô VƠ NAI..over night (tiếng Mỹ)

- LOLITA..Lolita (tiếng Mỹ) được dùng trong ngôn ngữ làng chơi có nghĩa là gái chơi

bời.

- RIN...tiếng Pháp origine nghĩa là gốc ý nói gái còn trinh hoặc thứ hàng hiệu gốc.

Ðến đây ông trưởng ban ngưng lại vì có nhiều đại biểu giơ tay xin phát biểu ý kiến bổ túc

một cách sôi nổi.

Nhiều danh từ rất lại tai, nhất là từ đất Thần Kinh và miệt Hậu Giang Nam Kỳ được ghi vô mục này (xin xem mục tự điển ở những trang trước trong quyển I).

Nhiều đại biểu hăng hái phát biểu leo qua phần xét lại và giáo điều, chất vất bạn tổ chức tại sao bắt giam các Trung Tướng quân đội nhân dân: Ðặng kim Giang, Lê Liêm, Trần Ðộ, Nguyễn văn Vinh có công lớn trong thời kháng chiến? Ðồng chí Hoàng minh Chính, viện trưởng viện Mác Xí. Ðồng chí Văn Cao tại sao lại bị đục tên ra khỏi bản quốc ca.

Có đại biểu Nam bộ chất vấn về cái chết của Trung Tướng Trần văn Trà nhưng bị chủ tọa cắt ngang. Ðại hội trở nên xô bồ phải tạm ngưng, không có sự giải thích thỏa đáng. Như thói quen của ta là không bao giờ dám thẳng thắn nhìn nhận khuyết điểm của mình. Thế nhưng trong điều lệ đảng laị nêu lên phương pháp phê, tự phê làm qui luật tiến bộ. Chính những lãnh tụ đảng đã là những người đầu tiên chà đạp và vô hình trung đã phủ nhận phương pháp nầy một cách trắng trợn.

Ðang trình bày xuôi chảy, bỗng thuyết trình viên ngưng lại giọng sụt sùi: Chủ tịch đoàn

yêu cầu các đại biểu hãy khóc từ 1 phút đến 2 phút rưởi. Nếu đại biểu nào chưa qua lớp kịch nói thì nên dùng dầu cù là quốc doanh có bán bên tay trái của Thiên đường con của các đồng chí Tỷ phú, để bôi vào mắt trong 20 giây sẽ có tác dụng ngay. Cù-là quốc doanh nấu bằng nước gừng nguyên chất và sáp ong của mậu dịch bình dân bán giá hạ và phát không cho đại biểu cao cấp.

(Ngưng 5 phút. Hội trường bắt đầu bị ngập lụt vì nước mắt nước mũi của các đại biểu tuôn ra ). Ðồng chí thuyết trình viên bèn trân trọng kính mời đồng chí Tài Nông Ðức Mạnh đứng lên và giới thiệu: Như mọi cuộc bầu cử dân chủ trong đảng hay ngoài quần chúng kết quả bầu cử đều được biết trước khi cuộc bầu cử tiến hành. Hôm nay đồng chí Lê khả Phiêu chưa văng ghế, nhưng đảng đã biết trước ai đắc cử tổng bí thư. Không tin xin xét túi đồng chí Mạnh bây giờ, các đồng chí sẽ thấy diễn văn nhậm chức tân tổng bí thư tháng trước. Vậy tôi đề nghị đồng chí Mạnh có ý kiến gì góp phần cho sự sớm tan rã của đảng.

Mạnh nói ngay không suy nghĩ lâu lắc: Lâu nay tôi nghe có sự xầm xì tôi là con rơi của

Hồ Chủ Tịch.

Thuyết trình viên cướp lời ngay:

- Hội nghị nghiên cứu lịch sử đảng và tổng kết nghề đạo đức giả của lãnh tụ cộng sản quốc tế thì Chủ Tịch Hồ chí Minh được xếp hạng nhì đồng hạng với Mao Chủ Tịch dưới Mác và trên Lê Nin một bực về dâm ô. Nhưng tính về số lượng thì Mác trội hơn Hồ Chủ Tịch. Còn nếu tính về chất thì Hồ Chủ Tịch vượt Mác 300% và vấn đề liên đới với đồng chí quả là có truyền thống máu mủ. Nói rõ hơn là đồng chí đúng là con của Hồ Chủ Tịch.

Mạnh bật lên khóc nức nở và đề nghị đại hội làm một lễ cầu siêu cho "bố tôi". Chủ tịch đoàn đồng ý ngay bèn ra lệnh do ban tổ chức lo nội vụ kể cả nhang đèn, để hội nghị sẽ tạm ngưng trong một ngày nào đó, cử hành lễ cầu siêu. Như vậy những lỗ đã được khoan trên đầu mọi ngưòi để cặm nhang sẽ được đắt dụng hơn.

Ðến đây thì có tiếng loi nhoi ở nhiều góc hội trường.

Ông trưởng ban tổ chức yêu cầu cục bảo vệ làm việc khẩn cấp. Tức thì một nhân vật hùng dũng đứng lên từ góc phòng cuối cùng bên trái giành cho nhân viên bảo vệ. Nhìn kỹ thì một khuôn mặt rất quen: Tư Hồng Kỳ. Ông ta nói:

- Ðây không phải là cái Chợ Ðồng Xuân hay Chợ Mông Mợ ủa Chợ Mơ Mộng. Các vị nên khẩn trương thức tỉnh. Nếu vị nào muốn buôn bán cần sa ma túy thì hãy liên lạc với bộ chính trị đang họp ở phía trong cánh gà. Ma túy hiệu "9 CON CHÓ" hiện nay đang bị đào thải ra khỏi làng chơi bởi những đồng đội đồng phòng của nó. Hiện đại nhất của Chợ Lên Cơn có thuốc mới nhập cảng bằng đường dây cao cấp do chúng tôi đặc trách, trụ sở đặt tại phòng số 2 phía hậu trường Ðêm Màu Hồng. Xin nghiêm chỉnh ghi tên, chức vụ, số phôn, số lượng cần mua. Ở đây cục bảo vệ chúng tôi bán theo giá quốc doanh để câu khách theo kiểu bán bánh mì pa-tê nguội ở cạnh lăng?? Năm trước để khách quốc tế nhìn thấy tưởng lầm rằng nhân dân kính yêu?? đến viếng?? Chúng tôi bảo đảm sẽ giữ bí mất tên tuổi các vị khách của chúng tôi. Ngoài ra đồng chí Phan minh Hợi sẽ dùng quyền lực để bắt ông chánh án phải phát án treo đối với các vị bị bắt quả tang có ma túy trong người, từ 1000 viên trở xuống bảo đảm được tha bổng và lên chức đặc cách...

Ông Tư Hồng Kỳ nói đến đâu hội trường dản tai uống lấy từng lời. Hội trường hết ồn ào. Không khí trang nghiêm một cách kỳ thú. Tư Hồng Kỳ thừa thắng xông lên phát huy tối đa ngôn ngữ làng chơi: Hiện nay thuốc co nhiều loại hiệu năng tối cao. Chúng tôi xin kể ra sau đây.

Nhiều đại biểu đồng loạt giơ tay ách lại xin chờ lấy giấy bút ra để ghi kẻo lộn lèo. Tư Hồng Kỳ tiếp: Mãng Xà Vương tiếng Mỹ kêu là Cobra hiện được cốt cán có tuổi đảng thích nhất vì nó phê êm dịu không hỗn như hiệu Giựt gân, cũng không làm mất cảm giác như MÊ MAN.

Thuốc này uống vô có khi bất tỉnh, bệnh nhân được chở tới Bệnh Viện, Bác Sĩ không biết bệnh gì nên để cho đi theo Bác luôn.

Giới trẻ hiện nay thích dùng nhất là Bạch Phiến và Hồng Phiến của Trung Hoa. Thuốc vừa kéo dài cơn mê cuồng vừa tăng sức khỏe để trị những con ngựa chứng. Còn nhiều hiệu khác do nội địa chế tạo bảo đảm phê theo yêu cầu.

Chúng tôi luôn tiện giới thiệu trung tâm của Họa Sĩ tài danh Ngọc Sơn. Ông Họa Sĩ này có một đường dây chọn lọc toàn người mẫu lậu và hoa hậu héo. Ông đã bị hầu tòa 14 lần. Lần thứ

12 ông không đi vì được ô dù che kỹ. Bảo đảm danh sách không tiết lộ. Các vị có uy tín lớn trong nhân dân và với vợ cả khỏi lo bị lộ mặt. Xin liên hệ ở Trung tâm Trau Dồi đ..đ.. cửa bên trái, số lẻ, hoặc trung tâm phục hồi nhân phẩm số chẵn ở ngay cạnh đó. Nếu không được thỏa mãn thì xin bấm nút ở trên tường sẽ thấy phòng cấy đa khoa giành cho các bà đã đi Chùa Hương sờ đầu các cô các cậu bằng đá mấy lần mà không kết quả. Ðến phòng cấy sẽ được cấy và có nhiều hi vọng được gặt hơn các nơi khác.

Tư Hồng Kỳ dừng lại để lấy hơi và tiếp:

- Cố đã quá tuổi cổ lai hi nên Tết con Dê cụ đi lễ Chùa Quan Thánh, còn các đồng chí 59 bước qua 60 bước lại đi "cấy" hoặc "được cấy" một phát có triển vọng tràn trề. Ðây là vấn đề khoa học đúng theo dương vật biện chứng...pháp.

Lần nầy Tư Hồng Kỳ hắt hơi liên tục và ngưng thuyết trình, nói miệng không với giọng nghiêm nghị làm cho cả hội trường bị hẫng. Ông Tư như nổi giận ngang:

- Ðảng ta có qui luật phá triển là phê tự phê học tập và cải biên theo Tào Tháo rất có kết

quả.

Nhiều tiếng phản đối:

- Tại sao đem kẻ gian hùng nhất lịch sử vào đại hội ta?

Thì Tư Hồng Kỳ thản nhiên đáp:

-Thiển nghĩ chế độ ta là chế độ phong kiến kéo dài có cải biên chút ít bằng vài ba cái râu

ria dân chủ nên tôi nhắc đến tấm gương sáng của một nhân vật thời Tam Quốc có lẽ cũng không có gì là trái đạo. Số là trong một cuộc hành quân, Tào Thừa Tướng ngồi trên lưng ngựa đi qua ven một ruộng lúa. Bỗng một con chim cắt đáp vào đầu ngựa làm con ngựa lồng lên nhảy xuống ruộng làm nát một vùng lúa. Tào Thừa Tướng bèn rút gươm toan tự xử vì đã vi phạm quân lệnh (là phá hoại của dân). Tướng Tá thấy thế nên đổ xô đến can ngăn. Tào Thừa Tướng bảo: "Chính ta ra lệnh thì ta phải thi hành lệnh trước hết". Nhưng Tướng Tá giật lấy gươm không để ông tự xử. Tào Thừa Tướng bản kéo lấy búi tóc cắt xoẹt một phát và ném xuống đất, bảo: "Ta tự ban cho ta án tử hình treo đấy!" Tướng sĩ thấy ông quá ư nghiêm khắc bèn không dám động đến tài sản nhân dân mảy may. Tôi muốn nêu bật ý nghĩa là muốn cho kỷ luật đảng được bảo vệ những người đề ra kỷ luật đó phải giữ kỷ luật trước. Ngược lại, chính những kẻ đả phá kỷ luật thì còn thi hành kỷ luật được ai?

Bản thân tôi là thằng anh chị. Năm 46 tôi đã từng thi hành lệnh của đảng mà giết tên Phạm hoàng Trân là một vị Ðông Y kiêm nghề nhà báo tên Nhượng Tống là Quốc Dân Đảng. Từ đó đến nay cuộc đời tôi nguyện hy sinh để bảo vệ lãnh tụ đảng. Tôi đã từng đem thân mình che mảnh bom cho đồng chí Ðỗ Mười tức là Cụ Cố ngày nay đó.

Tôi không ngờ là đảng ta ngày nay có những ủy viên trung ương tỷ phú trong lúc nhân dân ta đi moi rác để sống như thế này. Cụ Cố đi ngoại quốc làm gì để nhân dân đồn rùm lên. Tôi ở trong nhà hàng Ðêm Màu Hồng vài năm nay như văn phòng cục bảo vệ ở đó, tôi nghe hết, tôi thấy hết chuyện toàn quốc cả trong lẫn bên ngoài quần chúng. Nếu như Văn Cao nói: Xem một giọt nước, biết cả biển thì sống một đêm màu hồng, biết cả nước màu gì. Thật vô cùng quái gỡ.

Tôi nghĩ là đảng ta đang như đoàn quân đi ngang ruộng lúa chín và chúng ta cần noi gương đồng chí Tào Tháo, cắt cái búi tóc. Ðó là điều cần thiết và bức xúc nhất nếu ta muốn đảng còn sống, sống lại những ngày xưa chống Pháp, chống Mỹ. Khác hơn, chúng ta nên chấm dứt sinh mệnh của đảng ở đại hội này. Không ai sống thời kỳ kháng chiến mà vui lòng khi nhìn đảng

ta như hôm nay.

Cả hội trường im phắc, rất nhiều người há hốc mồm ra. Nhiều người tưởng mình vừa rơi từ cung trăn xuống ao bèo. Chị Hai Thanh Xuân lầm thầm: Sao thằng cha già này dở chứng kỳ cục vậy kìa. Hắn có đầy đủ ân sủng của trung ương đặc phái bảo vệ quán Ðêm Màu Hồng để làm thí điểm, sao hôm nay thở ra cái giọng gì thế? Hay là thằng chả mắc bệnh công thần địa vị. Chức cục phó cục bảo vệ chưa cân xứng với công lao của hắn. Hắn cảm thấy tài đức của hắn không cách xa anh chàng tài nông kia bao nhiêu, anh chàng này mới vô đảng năm1969 nên so bì. Nhưng hắn không thể so bì ở cái đặc điểm hòn máu rơi kia là của ai được!

Nghĩ vậy, chị Hai bèn nhanh trí giơ tay ngà ra lái hội nghị sang hướng khá một cách êm dịu như nuốt một viên thuốc lắc, chiêu một ngụm bia, phê một cách êm dịu: Thưa các vị, chúng ta đang sống trong thời đại khoa học nguyên tử. Khoa học có thể chôn xác chết trong không gian để tiết kiệm mặt đất cho kẻ sống, có thể biến có thành không, biến nam thành nữ một cách dễ dàng, mới nghe qua tưởng chừng như bịa, nhưng đó là sự thực đã xảy ra ngoài biên giới nước ta.

Nhiều nhà văn hóa khoa học tị nạn đã "trở về nguồn" để giúp ích cho nhân dân và đất nước dần dần chấp nhận "cởi tuột mở rộng" để đón ánh sáng văn minh vào. Một nhạc sĩ tài danh đã tiên tri từ 50 năm trước trong "Thăng Long Hành Khúc" có câu mà ta đã thuộc lòng từ thuở trèo me trèo săng đến nay chưa quên:

Bao ánh sáng phương Tây từ khắp chốn bay về

Hôm nay tôi xin mạo muội giới thiệu một người đã mang cái ánh sáng ấy về Việt Nam. Ðó không ai xa lạ là người con rể của bà Thượng Tướng Hoàng su Phì có mặt trong hội trường này hôm nay với tư cách Bác Sĩ vừa được bổ nhiệm vào trong ủy ban bảo vệ sức khỏe trung ương. Ông Bác Sĩ này đã thành công trong việc cấy trứng và tinh trùng làm cho những người đàn bà hiếm muộn mang thai đem lại niềm vui lớn lao cho gia đình ông chánh án tòa án tối cao. Cả hai vợ chồng đều có mặt ở đây hôm nay. (Bà Tòa đứng lên chào đại hội với cái bụng lùm lùm chừng 3 tháng và được hoan nghênh nhiệt liệt.)

Ông cục phó Hồng Kỳ tiếp:

- Vị Bác Sĩ sẽ giúp cho đảng ta tiêu trừ đám thanh niên chích choác nghiện ngập một cách tận gốc mà không phải dùng trại cải tạo hay phục hồi nhân phẩm gì cả. Chỉ cần biến những tay dân chơi phá phách nầy thành những cô gái mỹ miều rồi giao lại cho gia đình giáo dục. Nếu chẳng may có cô trở thành người mẫu hoặc hoa hậu thì ta bổ sung họ vào ủy ban của chị Hai Thanh Xuân. Chẳng bao lâu dân tộc ta sẽ quân bình nam và nữ tránh được nạn trai thiếu gái thừa như Trung Quốc hiện nay, loay hoay với sự hạn chế sanh đẻ mang tiếng bất nhân thất đức.

Có tiếng hô to:

-Chúng tôi bỏ phiếu cho đồng chí Hồng Kỳ vô trung ương 100%.

Tư Hồng Kỳ được Chín Ủi từ trong cánh gà bước ra nhắc nhỏ không nên tếu như ghe đi lố cồn như anh Ba Mặt Nám năm nào ở đại hội đảng bộ Thanh Hóa năm 1978.

Ðại biểu ba đoàn Oải và dân chơi Thủ Ðô, Cố Ðô và Thành Phố Sè-Goòng nhận thấy ông cục phó đã bao trùm mọi kế hoạch của đoàn mình nên tự chế không ào lên chiếm diễn đàn đại hội như đã dự định nữa.

Nhân dịp này, ông cục phó giới thiệu luôn ông Tổng Giám Ðốc Tà Rằng và Bà Ba Sao sẽ ứng cử vào ban cố vấn tối cao trung ương với lời hứa hẹn của từng người như sau:

- Bà Ba hứa sẽ lấy rẻ hơn cho những bản án tử hình sụt xuống thành chung thân: Từ 17 tê còn 15 tê theo công thức tư bản: buy1 get 1free.

- Sẽ giúp các bà hiếm muộn có thai sinh đôi nhưng chỉ ăn tiền 50%.

- Sẽ bảo con gái là cô Xuân chủ hiệu thuốc ma túy hạ giá 5% cho các lại "lắc ngoại"

- Bảo trợ chương trình bắt trạch trong chum, Tắt Ðèn, Ðánh đu bằng số tiền thu được do các vụ thụ thai nhân tạo.

- Mở rộng đường giây cao cấp "gỏi gà" dành riêng cho các đồng chí cổ lai hi.

- Tăng cường chất trẻ vô tận lấy từ các trường trung học 3 miền cho ủy ban của chị Hai.

- Mở rộng phạm vi và chức năng của Tổng Công Ty "phục hồi nhân phẩm", "trau dồi

Ð.Ð" và "Cấy".

Tất cả các hoạt động trên đều đặt dưới quyền lãnh đạo, kiểm tra của ban bầu cua sắp được đại hội thông qua nhưng đã đắc cử với tỷ lệ phiếu 99%. Ðổi lại tất cả các dịch vụ khoa học từ thiện trên đây, đại hội phải bỏ phiếu 100% cho chồng bà là Thượng Tướng Hoàng su Phì đắc cử tổng bí thư trong khóa tới.

Ðề nghị nầy được bộ chính trị thông qua tức khắc với số phiếu nhất trí cao chưa từng thấy vì biết đảng ta không còn đại hội kỳ nào nữa.

Sau đó đại hội nghỉ xả hơi trong không khí bừng bừng đồng khởi và thưởng thức điệu múa "hái chè bắt trạch trong chum" được một nhạc sĩ bà bóng sáng tác chớp nhoáng trong 15 phút.

Sau mấy tiếng đồng hồ xem múa rối, đại hội được tự do đi tìm nơi hạ hỏa nên đã trở lại làm việc bình thường.

Cụ Cố giới thiệu phái đoàn cộng sản anh em phương Bắc. Sau hơn 10 năm hai đảng chia tay, đống tro 6 Tỉnh biên giới đã nguội lạnh và trong cuộc viếng thăm hữu nghị 8 ngày của Cụ Cố ở nước bạn, cụ đã dùng hết 8 bộ ghệt bao đầu gối để bái lạy đồng chí Quốc Vưong Giang trạch

Chum đến lạy đền thờ Hán Cao Tổ, Liễu Thăng. Cụ Cố ôm hôn 462 đồng chí núi liền núi, sông

liền sông, mòn hết nửa cái môi dưới và gãy 4 cái răng trên, Cụ đã thỉnh được phái đoàn đảng

"bạn" gồm 214 người do đồng chí Phèng La làm trưởng đoàn sang dự đại hội con cháu kỳ này.

Ðích thân Cụ Cố chống gậy ra trước máy. Cụ cố giấu xúc động mãnh liệt, quay mặt về phương Bắc vái lạy đương kim thánh thượng và Hán Cao Tổ xong, quay lại hiên ngang tuyên bố:

- Hôm nay đại hội ta được một cái danh dự tày đình là đấng cha anh đã gởi một phái đoàn đông bằng phân nửa đạo quân của Liễu Thăng đến răn đe đại hội chúng ta. Xin mời ông cố nội

Phèng La, người chủ trương tàn sát sinh viên ở Hàm Dương lên dạy chúng tôi về cách giết người và phi tang rất chớp nhoáng nầy. Xin kính mời.

Cụ Cố mọp mặt sát mặt ghế nói lí nhí.

Từ hàng ghế Lý Phèng La hùng dũng bước lên bục nói liền, không kính thưa chủ nhà cũng không ngỏ lời chào hỏi ai hết:

- Đại hội này họp không đúng lúc. Ðàn em út con cháu thiên triều đã hành động sai lầm trong 50 năm qua, đã bôi nhọ chủ nghĩa cần sa (cộng sản), đã làm xấu đi quan hệt giữa hai bên, không xứng đáng lãnh đạo dân tộc Việt Nam. Hãy giải tán bọn này ngay đi!

Nói xong, trưởng đoàn họ Phèng bước xuống bục, vọt nhanh ra khỏi hội trường, nhảy phóc lên chiếc xe hòm kính loại A1 tài tử dùng cho trưởng phái đoàn rồ máy chạy vút trong khi ở hội trường các đại biểu trong đoàn ùn ùn đứng dậy, mặt ghế khua đập rầm rầm như rạp chiếu bóng vãn hát. Chỉ trong phút chốc 3 hàng ghế đầu dành cho phái đoàn bị bỏ trống và 3 chiếc xe buýt cở lớn chở họ đuổi theo xe ông Phèng ra sân bay phóng luôn về vương quốc của họ.

Sự cố xảy ra quá nhanh làm cho đại hội ngơ ngác, ngẩn người ra như ốc mượn hồn, không hiểu chuyện tình nghĩa anh em nó răng mà lại ra rứa?

Nhưng Lê văn Nin có dạy: Hãy nuốt nhục, nuốt thêm, nuốt mãi...cho nên cả đại hội đều vâng lời, nuốt ừng ực như uống Uých Ky. Trong khi đó Cụ Cố chạy đuổi theo đoàn xe để hàn xì lại mối tình vừa gắn bằng keo tổng hợp xong lại gãy lìa. Cụ chỉ chạy việt đã được nửa bề ngang quãng trường Ba Ðình thì ngã sụm xuống. Cụ lên chức tổng bí thư không phải vì cụ văn hay võ giỏi mà vì cụ thuộc loài bò sát. Bò mấy chục năm dưới đít ghế mới lên được ghế cho nên từ một

thằng điên chữa bệnh ở bên Tàu, nay lại làm tổng bí thư đảng cộng sản Việt Nam, cho nên cụ được cử sang Tàu lạy lục xin bán rẻ đất biên giới Việt Nam bằng một tô hủ tíu Quảng Ðông một

cách kết quả và nay cụ được vinh dự bò lê lết theo nắm cẳng thiên sứ Phèng La, nhưng vào giờ G lịch sử này cụ mới hay rằng lực cụ đã cùng, sức cụ đã kiệt nên cụ gọi nữ đồng chí Mỹ Huê đến đỏ cụ dậy và dìu cụ lại bục hội trường: Với cái môi chảy máu ròng ròng, với 4 cái răng trống vắng, cụ Cố hồ hởi tuyên bố:

-Thiên sứ đã vui lòng tha tội chết cho đằng ta! Ôi thật là một niềm vui vô bờ đến với đại hội. Toàn thể hãy quì hai gối chống hai tay để lạy ta thánh thượng Bắc Phương.

Vừa nói xong, Cụ khóc ngất, té xỉu trong tay nữ đồng chí Mỹ Huê với sự phụ tá của chị

Hai Thanh Xuân và một số ửy viên trong ban bảo vệ sức khỏe trung ương.

Cụ Cố đang nằm thiêm thiếp, bỗng nhiên ngồi bật dậy gào:

- Chết bố tôi rồi! Suýt chút nữa tôi quên thì hỏng cả đại sự.

Tả hữu ùa đến hỏi han thì cụ Cố mới quệt nước mắt mếu máo tiếp:

-Thiên sứ bảo đảng ta sai lầm 70 năm qua. Nên giải tán nó đi và làm lại từ đầu. hu..hu..

Cụ Cố khóc sướt mướt, nghẹn ngào làm cả chủ tọa đoàn cũng mủi lòng rơi lệ. Cụ Cố ngước lên nhìn lá đại kỳ. Mọi vật đều chuyển động như sống thật. Cái đầu lợn há mồm nhai xoàm xoạp. cái đuôi tôm thì xoè ra run rẩy. Cụ Cố nói:

- Chắc khí thiêng của tử sĩ phản đối việc thiên sứ đòi tung hê đảng ta.

Bỗng nghe tiếng lợn kêu eng éc...Thì ra, anh Ba đến. Anh Ba linh thiêng thật. Cụ Cố bèn quỳ lên và cúi đầu khấn vái với tâm tưỏng của một đệ tử thuần thành:

- Anh Ba có khôn thiêng xin về chứng chiếu!

Tiếng eng éc lại càng to hơn. Lá cờ run run như có bàn tay nào vẫy. Cụ Cố càng mọp xuống rủ rỉ:

- Xin anh Ba ban cho chúng em huấn thị.

Tức thì nghe từ cái đầu lợn trên cờ vọng xuống:

- Không thể giải tán đảng ta được. Tên Phèng La ỷ thế Ðại Hán để biến nước ta thành Nam Man, An Nam Ðô Hộ Phủ như trước đấy! Nếu chúng nó áp bức quá lắm, thì các ngươi có thể cắt đất biên giới giao chúng nó thôi. Ngoài ra đem vàng bạc đấm mõm bọn quyền thế cũng như ngày xưa Phạm Lãi đút cho Bá Hi mà cứu được nước Việt vậy. Tôi nhắc lại, không thể giải tán đám bầu cua theo lời phán của tên Phèng La hống hách.

Cụ Cố nghe và ghi trong dạ từng chữ một, rồi ngóc lên quát hỏi:

-Các người có nghe lời anh Ba phán không? Quần thần tả hữu đồng thanh đáp:

- Chúng tôi đã thấm nhuần đến tận ruột cùng rồi ạ! Cụ Cố đứng dậy quay lại micro, dõng dạc tuyên bố:

- Chủ tọa đoàn, Anh Ba có lời khen nứt đố đổ vách. Bây giờ chủ tọa xin mời các đoàn đại biểu chuẩn bị đọc tham luận. Vì quá gấp rút, Ban thường vụ không duyệt xét kịp. Vậy xin đề nghị với các đại biểu hãy cảnh giác tư tưởng Diễn tiến Hòa Bình nhảy rào bất ngờ vô đây.

Ông trưởng ban tổ chức trở lại cầm quyền nói:

- Chương trình hội nghị vừa bị gián đoạn nhưng không bị vỡ như con đê Mai Lâm năm nào. Sở dĩ chúng tôi nhắc lại cái tên Mai Lâm khủng khiếp là muốn làm sống lại cái thời gian Nhóm Nhân Văn-Giai Phẩm bùng dậy làm cho Hồ Chủ Tịch không yên lòng nên phải bỏ cô Xuân phòng không cô quạnh gần một tuần. Nhưng đê Mai Lâm đã hàn lại cùng với chí quyết chiến của miền Bắc..cực. Ngày nay con đê Mai Lâm trong tư tưởng chúng ta cũng uốn éo như lưng rắn trước những đợt sóng diễn tiến Hòa