Tập 2
Đóng sầm cánh cửa, quẳng chiếc áo veston xuống bàn, Thiếu Kỳ ngả người nằm sài cả chân tay lên tấm nệm dày thở phào sung sướng . Hất mạnh cẳng cho 2 chiếc giày bay vèo về 2 phía, chàng nhoài người trên chiếc giường, đưa tay nhấn nút chiếc cassettte hiện đại .
Một điệu nhạc rock vang lên . Giọng nam ca sĩ Jackson như gào thét loạn cuồng . Thiếu Kỳ lim dim mắt thả hồn theo điệu nhạc, hơi thuốc từ mũi chàng lan toả khắp phòng, tạo thành 1 màn sương trắng đục . Hình bóng Thơ Thơ theo trí nhớ lại hiện ra, để cho chàng phá lên cười sặc sụa khi hình dung lại thái độ của nàng .
Thật là 1 cô ả lém lỉnh chết người . Tay mơ thua là cái chắc . Thiếu Kỳ thầm phục lời nhận xét của chú Vĩnh Lânân, may mà lúc chiều chàng lanh chân né khỏI, nếu không đã dập mặt rồi .
Cô nàng đá cũng ghê chứ . Hiếm có cô gái nào đá cao được như thế . Thật là bất ngờ, nếu không thì nàng đừng hòng cướp được xe của chàng dễ dàng như vậy . Hừ, làm sao mà Thiếu Kỳ quên được cái cảm giác của chàng lúc ấy . Vừa buồn cười vừa giận đến điên lên .
Song ít ra, chàng cũng được bù đắp phần nào . Thiếu Kỳ cầm chiếc hộp gói giấy hoa của nàng lên ngắm nghía . Hắn là cô nàng đi dự sinh nhật 1 cô bạn gái thật thân đây, có trời mới biết cô ta đựng gì trong cái hộp nhỏ bé này .
Thiếu Kỳ xoay xoay chiếc hộp trên tay, thầm thắc mắc không hiểu vì sao hôm nay nàng lại mặc áo dài . Song cũng công nhận rằng : Khi dịu dàng, cô nàng cũng đẹp ra trò có kém gì ai ?
Có nên lột ra để xem nàng gói gì trong ấy ? Thiếu Kỳ bậm môi hình dung ra gương mặt giận dữ của Thơ Thơ . Nhưng giận thì giận chứ, việc đó có ăn thua gì đến hoà bình thế giới . Chàng hơi nhổm người lên xé toạc tờ giấy hoa dán lần bên ngoài .
Mo6.t chiếc hộp vuông bằng bìa cứng hiện ra, Thiếu Kỳ đưa tay quẹt mũi . Điều bí mật ở đây rồi . Xin lỗi cô bạn Thơ Thơ, tôi xin vô phép .
- Oái ơi!
Thiếu Kỳ rụt nhanh tay về kêu lên hốt hoảng khi từ trong chiếc hộp, những vật nhỏ bắn tung toé khắp người chàng . Trời hỡi, Thiếu Kỳ thở ra nhẹ nhõm . Thì ra chỉ là nhữNg con thằn lằn bé tí .
Cô nàng này thật quá quắt chẳng ai bằng . Thiếu Kỳ tặc lưỡi chào thua . Dám bắt cả thằn lằn mừng Sinh Nhật bạn, thì còn việc gì mà cô ta chừa chứ . Có lẽ hôm nào chàng phải dạy cho nàng ít bài học để bỏ thói nghênh ngang tự đắc .
Mừng anh Bằng Phi nhân ngày đòan tụ gia đình . - Dòng chữ đỏ như 1 nhát búa giáng mạnh xuống đầu Thiếu Kỳ , chàng đưa tay xoa trán, lẩm bẩm:
- Bằng Phi, mà Bằng Phi là ai nhỉ ? Người yêu của nàng ư ? Thiếu Kỳ thầm hỏi rồi cũng thầm tự lắc đầu : Thơ Thơ chưa bao giờ có bạn trai đặc biệt, thế hắn là ai nhỉ ??
Tò mò quá, Thiếu Kỳ lấy nhanh tấm giấy, món quà duy nhất trong chiếc hộp, mở rộng ra .
- Đố chàng thám tử tài hoa tìm hiểu được bí mật bức sơ đồ này . Nội dung chính bản vẽ ....
Thì ra Bằng Phi là thám tử, cô nàng đã tuểyn thêm bạn đồng minh để chống lại mình . Thiếu Kỳ đưa tay quẹt mũi, cười khinh khỉnh . Chấp luôn chàng thám tử ngẩn ngơ nào đó, có lẽ đấy là 1 trong những vệ tinh bám quanh nàng . Một trò đùa quá rẻ .
Nhưng hình như không phải vậy . 1 năm ở cao đẳng anh ninh đã bảo với Thiếu Kỳ điều đó . Khóa mật mã này chẳng giản đơn 1 chút nào, nếu không muốn bảo rằng hoàn toàn mới lạ .
Ngày còn đi học, Thiếu Kỳ cũng được mệnh danh là vua giải mã, thế mà giờ đây ....Chẳng lẽ khoa học tiến bộ, mẫu mã cũng tiến bộ theo . Chàng đưa tay bóp trán suy tư, tiếng nhạc vẫn vang lên loạn cuồng như thách thức .
- À! Thiếu Kỳ chợt vỗ bộp lên trán . Ngụ ngốc thật, sao chàng chẳng chịu hiểu ra . Thơ Thơ đang đố 1 chàng thám tử, nàng chẳng dại gì dùng mật mã quen thuộc dể dễ bị phát hiện ra . Đậy chỉ là 1 hệ mã mới do nàng sáng chế ra thôi .
Đậy mảnh giấy lại, Thiếu Kỳ tập trung đầu óc, cố hình dung ra 24 mẫu tự xếp thành hàng . Nếu là chàng, chàng sẽ chế tạo 1 bộ mẫU mới ra sao . Tự nhiên Thiếu Kỳ không tập trung giải mã, mà tập trung chế mã mới . Nhưng con chữ như nhảy múa loạn cuồng theo điệu nhạc . Hình bóng Thơ Thơ với cú đá thật đẹp mắt lại hiện ra . Chưa bao giờ Thiếu Kỳ gặp 1 người con gái mặc áo dài đá song phi . Nhưng hình ảnh đó mới đẹp làm sao , bởi lẽ đó là 1 sự kết hợp hài hoà giữa sức mạnh và sự dịu dàng uyển chuyển .
Những con chữ lại hiện lên nhấp nháy, Thiếu Kỳ chợt mở mắt kêu lên mừng rỡ . Chàng đã phát hiện ra loại mã của Thơ Thơ . Thật là 1 thứ mã lạ đời , không theo quy luật dành riêng nào cả . Nó được sắp xếp theo đúng như tính khí của nàng vừa dịu dàng vừa cương quyết .
Không quá 2 tiếng đồng hồ , Thiếu Kỳ đã hoàn thành bài toán khó . Cô luật sư này đáng gờm thay với bức điện giản đơn:
- Cao 1m72, thường hút xì gà .
- Bộ râu con kiến, tính nết ngang tàng .
- Vẻ mặt lạnh lùng, hào hoa phong nhã .
- Chạy LA250 phân khối, biển số 099 nhờ anh thám tử truy nã cội nguồn .
Ghi chú: Ghép các mảnh vẽ này, anh có 1 chân dung trọn vẹn .
- Ồ!
Thiếu Kỳ trợn mặt sững sờ khi ghép các đường nét vào nhau . Thật 0 ngờ nàng phác họa chân dung của chàng y như thật . Đường nét này mới sắc bén làm sao . Một người không nghiệp vụ khi nhìn bức vẽ cũng nhận ra chàng, huống chi 1 anh thám tử, ghê gớm thật!
Nàng muốn biết tông tích của ta . Để làm gì ? Chỉ giản đơn để đòi lại mớ giấy tờ bị mất, hay còn dụng ý nào ? Thiếu Kỳ nhìn chăm chú vào bức vẽ . Bỗng chàng bật cười vang vui vẻ, với tay tìm cây viết .
- Này! Làm gì mà mở nhạc ầm ĩ vậy ? - Ông Vĩnh Lân bước đến bên máy cassette vặn nhỏ lại - Chuyện chú nhờ cháu đến đâu rồi ? Ngồi vẽ điên khùng gì đấy ?
- Ồ, không! - Thiếu Kỳ giấu mảnh giấy xuống quyển sách dày - Chỉ là 1 bức thư tình, không quan trọng . Còn việc chú bảo cháu , cháu vẫn đang cố tận tâm . Không tin chú cứ nhìn xuống garage sẽ hiểu .
Ông Vĩnh Lân bước ra ngoài hiên, rồi trở vào nét mặt nghiêm trang:
- Cháu đã thủ tiêu cô ấy rồi sao?
- Ôi! - Thiếu Kỳ ngơ ngác - Sự tình nghiêm trọng đến thế sao? Cháu chỉ tạm đổi xe với cô ấy vài ngày.
- Tốt! – Ông Vĩnh Lân hài lòng – Cháu hãy tiếp tục giữ mối quan hệ này, và báo về cho chú biết, xem nó đẩy vụ án đến đâu rồi.
- Dạ - Thiếu Kỳ đáp thản nhiên nhưn gtrong lòng đã nổi dậy mối nghi ngờ. Chàng tung thử - Theo cháu biết, cô ấy đã tìm được quyển nhật ký của bà Băng Châu.
- Cái gì? – Ông Vĩnh Lân đứng bật dậy ngay - Bằng mọi giá, mày phải lấy cho bằng được quyển nhật ký cho tao.
- Điều đó chẳng khó khăn gì? - Thiếu Kỳ châm một điếu thuốc vẻ coi thường
- Nhưng – Ông Vĩnh Lân đột nhiên nghiêm giọng – Mày không được xem qua một dòng nào đấy nhé!
- Cháu thèm sao - Thiếu Kỳ tự ái – Nhưng cháu muốn biết trong vụ án bà Băng Châu có điều gì mờ ám. Ai đã giết cha cháu chứ?
- Không bà Băng Châu thì còn ai vào. ông trả lời lấp liếm. Thôi, tao có công việc phải đi đây.
Sao chú mình lại có vẻ sợ hãi thế này? Chàng thả một hơi thuốc nhẹ nhìn dáng chú tất tả bước đi, lòng tự nhũ lòng phải khám phá ra sự thật. Không phải để giúp Thơ Thơ, mà chỉ thỏa mãn tính tò mò.
Thiếu Kỳ lại cúi đầu trên mảnh giấy dở dang, chưa có bao giờ chàng nghe thích thú dường này.
[navy][i]
Nắng Sài Gòn, anh đi mà chợt mát
Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông [/navy][/i]
Giọng hát một nam ca sĩ âm ấm trữ tình, được cặp loa hiện đại khuếch tan vang xa, dội vào lòng người bao cảm xúc, thế mà hôm nay, bài hát thường được yêu thích đó, lại chẳng gây cho Thơ Thơ một cảm giác nào . Nàng cứ như tượng đá trơ trơ, mắt mở to mà không nghe không thấy .
Bởi có lẽ vì lòng nàng đang lo lắng, không biết cách nào có thể đổi lại chiếc xe cho hắn . Hổng lẽ, nàng cứ chạy hoài chiếc môtô hỏa tiến 250 phân khối . Cồng kềnh như quỷ sứ . Còn hắn, vớ được chiếc D D của nàng . Ngu gì không chạy, hắn có phải là nàng đâu mà sợ đen kia chứ !
- Vậy thì làm sao ? Làm sao bây giờ chứ ? Lại còn món quà đặc biệt nàng tặng cho Bằng Phi nữa, chắc là giờ đây mấy con thằn lằn nhỏ chết ngỏm cả rồi . Nhớ đến trò đùa nghịch ngợm của mình Thơ Thơ bụm môi cười hăng hắc . Hôm đó không có quà để tặng, quê ơi là quê vậy đó . Hổng biết tên khốn khiếp kia có mở ra xem không nhỉ ? Mà hắn có xem thì bất quá cũng như vịt nghe sấm thôi, biết gì mà suy đoán, chỉ tội nghiệp cho bài toán của nàng đặt ra không gặp được tay cao thủ .
Mà Bằng Phi cũng được trai đấy chứ ? Thơ Thơ mơ màng hình dung ra gương mặt con trai thủ trưởng, lòng như có một sợi tơ hồng rung nhẹ . Trong cuộc đời nàng chưa được thấy ai kẻng trai hơn chàng cả . Thật chẳng thua gì tài tử . Chàng có người yêu chưa nhỉ ? Thơ Thơ không hiểu sao mình lại quá quan tâm đến vấn đề này . Trong lòng nàng như chợt nảy ý muốn chinh phục chàng cho bằng được . Chàng sẽ là một cánh tay đắc lực giúp nàng hoàn thành vụ án . Hy vọng là như thế, dù sao chàng cũng tốt nghiệp ở nước ngoài .
- Cô Thơ Thơ, thư của cô đây !
Người vú già đặt lên bàn một phong thư dày rồi vội vã rút lui . Thơ Thơ hững hờ đưa tay chạm nhẹ vào mép phong bì . Không để tên người gởi, nét chữ này lạ lắm . Vậy mà lúc nãy, nàng cứ ngỡ là thư của cha . Ừ nhỉ, sao đã bốn hôm rồi mà cha vẫn chưa gởi thư về . Lòng nàng thắc mắc .
- Thơ Thơ xé toẹt bức thư không giữ ý, ánh mắt chợt sa sầm, nàng vụt nhớ ra : Nét chữ này với nàng không xa lạ, hơn một lần rồi, nàng nhận được nó cùng con búp bê nhỏ với những lời lẽ thật khinh người . May mà lần này hắn lễ phép hơn .
Vũ Thơ Thơ .
Xin lỗi Thơ về việc mình đã mở gói quà Thơ gởi cho anh chàng thám tử thân yêu, để vô tình đọc được tâm sự của Thơ .
Thơ ơi ! Việc gì Thơ phải hạ mình cộng tác cùng tên thám tử vô danh tiểu tốt đó ? Cần gì sao Thơ không đến hỏi anh . Thơ còn chưa tin anh chứ gì ? Thôi, để anh trả lời cho Thơ biết nhé . Anh tên là Trương Thiếu Kỳ, hai mươi tám tuổi, nghề nghiệp : Lông nhông, lái môtô ghẹo gái . Nhà ở số ..... đường ...... Hôm nào rảnh, Thơ ghé nhà chơi . Anh sẵn sàng đón tiếp . Thơ vẽ hình anh đẹp quá . Song Thơ còn quên mất anh có một nốt ruồi son nơi khóe vành môi . Nốt ruồi này qúy lắm, nó làm cho các cô gái phải chết mê .
- Hừ, tên này đểu thật . Thơ Thơ hầm hầm mắng . Hắn ma lanh dám dùng mật mã của mình viết đối lại mình nữa chứ .
Thơ thấy anh họa hình em có chính xác không, từ khóe môi mỏng mọng đến ánh mắt mơ màng đắm đuối . Thưởng cho anh cái gì đi, một nụ hôn cũng được mà .
- Tên vô liêm sĩ ! - Thơ Thơ chợt đỏ mặt vùng hét lớn, cùng lúc cánh cửa vừa bật mở, Bằng Phi ngơ ngác .
- Em vừa bảo ai vô liêm sĩ ?
- Ồ, anh Bằng Phi ! - Giọng nói dịu đi, Thơ Thơ nở nụ cười thân thiện - Em chỉ nổi điên thôi, anh đừng để ý làm gì .
- Anh ngồi nhé ! - Bằng Phi kéo chiếc ghế nhìn nàng .
Thơ Thơ gật đầu vội vã :
- Ồ vâng, em xin lỗi, mời anh ngồi .
- Em đang xem thư gì đấy ? - Chàng nhìn nàng với vẻ quan tâm - Thơ Thơ không giấu, hơn nữa nàng muốn thử tài chàng thám tử .
- Em đang xem thư của một người bạn . Anh xem thử anh ta dùng loại mật mã gì lạ quá, em tìm không ra .
Bằng Phi đưa tay đón phong thư, đôi mày của chàng nhíu lại . Quả thật, loại mật mã này rất lạ, anh chưa từng thấy bao giờ . Nhưng để xem lại đã . Bạn của Thơ Thơ, cô ấy làm gì có bạn thân ở ngành mật mã . Theo lời cha thì nàng chỉ là một cô luật sư mới ra trường . Xem vẻ mặt bực bội của cô nàng lúc này .... À, có lẽ cô ta đang muốn thử tài của mình đây .
Nhưng ai có thể gởi cho cô ta bức thư này nhỉ ? Chắc chắn là lời lẽ không mấy được tế nhị lắm, nên cô ta mới giận dữ dường kia . Chữ a đi với chữ o có trời mới biết hắn ta dùng loại mật mã gì .
- Sao anh ? - Thơ Thơ nóng ruột - Anh có tìm ra chìa khóa chưa ?
- Để anh suy nghĩ một chút - Bằng Phi đưa tay bóp trán, thần kinh căng ra như khi phải đối diện trước bài thi . Sao thế này, mình thông minh lắm kia mà ? Chàng tự hỏi cái đầu ngu ngốc của mình . Bó tay sao ? Cô ta sẽ cười vào mũi mình . Điều đó không thể được .
Chán cho mình quá, Thơ Thơ bỗng bật cười . Thì ra từ nãy đến giờ, chàng chỉ chú tâm suy nghĩ đến nàng chứ không hề để dạ vào bài toán thật lạ lùng lẽ nào cô ta lại có ảnh hưởng với mình đến thế ?
Là con trai một của ngài chánh án, Bằng Phi có quyền tự hào về gia thế của mình . Với một người cha nghiêm chỉnh chính trực từng giải quyết những vụ án nổi tiếng là phức tạp .
Ngay từ thuở còn thơ, Bằng Phi đã bị các nhân vật anh hùng chinh phục . Cậu bé luôn mơ ước, có một ngày mình trở thành thám tử lừng danh .
Niềm mơ ước đó đã được cha ủng hộ hết mực . Bởi lẽ ít nhiều ông đã nhận được ở con sự nhạy bén khác người, thích hợp cho một người thám tử .
Hai năm học ở trường, Bằng Phi luôn dẫn đầu các bạn về tài phán đoán, óc suy luận . Hơn thế nữa, chàng còn là một tay thái cực đạo cừ khôi, lưng danh với những cú đá thần sầu quỷ khốc .
- Anh suy nghĩ gì lâu vậy ? - Thơ Thơ lại kêu lên nóng ruột .
Bằng Phi ngẩng dậy cười ngượng nghịu, sợ nàng cho rằng mình kém trí, chàng nói nhanh :
- À, anh tìm ra mật mã lâu rồi . Đang ngẫm nghĩ nội dung của bức thư . Thứ mật mã trẻ con này ai mà không biết .
Gương mặt Thơ Thơ thoáng đỏ khi nghe chàng bảo đây chỉ là loại mật mã trẻ con .
- Thế này mà trẻ con ư ? - Nàng dấu môi cãi lại - Phải hơn hai tiếng đồng hồ em mới nghĩ ra . Dễ gì ai biết kết hợp tính tình của mình vào mật mã .
Một tia chớp vụt lóe, Bằng Phi cười mỉm :
- Hèn gì mà anh cứ ngờ ngợ, muốn hỏi mà cứ sợ em giận . Không ngờ em thông minh thật đấy !
Niềm tự ái như được vuốt ve, Thơ Thơ hậm hực :
- Nhưng mà công nhận rằng em khá chủ quan nên hắn mới có thể chơi xỏ em như vậy, bằng không nó đừng hòng .
Thế này thì rõ rồi, bây giờ những chữ ngoằn ngoèo này đối với chàng không còn là vô nghĩa nữa, từng dòng, từng chữ cứ hiện lên . Đêm nay nếu rảnh, em đến gặp anh, cà phê khách sạn Khánh Châu . Có nhiều điều chờ đợi . Mong em nhớ kỹ và đừng trễ hẹn nếu muốn đổi lại chiếc D D .
- Chuyện gì hả Thơ Thơ ? - Bằng Phi ngơ ngác - Sao người bạn của em lại lôi anh vào đây nữa ? Món quà gì, sao anh không hiểu ?
- Anh trả lại cho em - Thơ Thơ xấu hổ giằng bức thư ra khỏi tay chàng xé nát - Chuyện riêng của em thôi, anh về đi .
Thái độ của nàng biến đổi một cách khác thường, thoắt vui vẻ, dịu dàng đó, lại giận dữ, hung hăng ngay . Thật khác với lần đầu tiên gặp gỡ . Bằng Phi đưa mắt ngăm kỹ cô nàng luật sư mà mình sắp trở thành bạn đồng hành trong vụ án . Hôm nay, nàng mặc short trông trẻ con, nghịch ngợm khác hẳn với lúc mặc áo dài tha thướt . Bằng Phi đã gặp nhiều cô gái, nhưng chưa gặp đối mắt nào sáng long lanh như thế, đầy nghị lực và trẻ con như thế, lòng chàng như có một cái gì là lạ khẽ len vào .
- Thơ Thơ ! Sao mà em nổi nóng một cách vô lý thế kia ? - Chàng lấy giọng thật ân cần - Có chuyện gì em cứ kể với anh . Anh có thể giúp em được mà . Dù sao anh cũng qua trường lớp .
- Còn tôi thì không ? - Thơ Thơ không còn làm chủ được mình, nàng nói mà không hiểu mình đang nói những gì - Tôi là một đứa trẻ con, ngu dốt, ý anh muốn nói thế chứ gì ?
- Kìa em ..... - Bằng Phi không hề lúng túng, chàng rót cho nàng cốc nước - Uống nước và bình tĩnh lại đi . Anh có nói vậy bao giờ . Ý anh muốn nói là cha đã trao nhiệm vụ cho anh, phải cùng em tìm ra sự thật vụ án bà Băng Châu .
Hơi nước lạnh chạy dài trong cổ, cơn giận trong người vụt hạ, Thơ Thơ dịu bớt giọng mình :
- Cho đến nay, vụ án bà Băng Châu vẫn giậm chân tại chỗ . Hồ sơ đây - Nàng đặt trả vào tay chàng tập hồ sơ dầ cộm, lòng nghen nghẹn khi nghĩ mình đã đánh mất lòng tin với ngài chánh án . Anh cứ đi điều tra lấy . Còn đây là việc riêng của tôi .
- Không phải - Chàng chìa tay ngăn lại . Nhưng nàng đã cắt ngang - Anh về đi, tôi nhức đầu quá . Tôi sẽ nói chuyện với bác Nam sau .
Bằng Phi ôm cặp hồ sơ đứng dậy :
- Em đang nóng, anh chưa thể nói gì, nhưng em đã hiểu lầm tất cả .
Nói xong, chàng bỏ đi một mạch . Thơ Thơ không tiễn chàng, bưng ly nước còn đang dở tống một hơi cạn sạch . Lòng nàng như hối hận về thái độ của mình . Nàng không hiểu sao mình lại có thể nổi giận đùng đùng như vậy . Bằng Phi có lỗi gì đâu, khi không lại trút tất cả lên đầu chàng như vậy . Tất cả chỉ tại cái tên Thiếu Kỳ khốn khiếp . Bây giờ thì nàng biết tên của hắn rồi .
Bác Phi Nam sẽ nghĩ gì khi nghe Bằng Phi kể lại ? Mình thật là trẻ con nông nỗi, chuyện có gì đâu, vậy mà nàng lại tỏ ra giận dỗi, trao lại tập hồ sơ cho Bằng Phi, rồi ngày mai, hết thực tập .
Bác Phi Nam sẽ phê gì trong học bạ của nàng ? Một đứa vô nguyên tắc, vô kỷ luật, không chấp nhận mọi sự điều hành .
Nhắc đến học bạ, nàng lại nhớ đến số giấy tờ nằm trong tay hắn . Thật là điên lên được .
- Thơ Thơ, xuống ăn cơm đi con .
Bà Linh Chi mở cửa nói nhẹ nhàng :
- Sao con không mở đèn lên vậy ?
Một làn ánh sáng dịu dàng cùng mùi nước hoa từ người mẹ thoang thoảng bay qa, Thơ Thơ nghe lòng dịu lại, nàng ôm cổ mẹ :
- Mẹ ơi ! Con nhớ ba quá . Sao ba không đánh điện về cho mẹ con mình ?
Nghe con nhắc đến cha, lòng bà Linh Chi chợt xốn xang bứt rứt . Nhìn vào đôi mắt tròn ngơ ngác của con, bà thấy mình thật là có lỗi với chồng, với lương tâm . Hơn ai hết, bà hiểu Lê Nhân là một người con chí hiếu . Năm xưa, nếu không vì chữ hiếu, chàng sẽ chẳng bao giờ cưới bà . Phải, sẽ chẳng bao giờ cưới bà làm vợ . Bà Linh Chi cười chua chát khi nhớ lại nỗi chán chường thất vọng của mình trong đêm hôn lễ .
Là con gái cưng duy nhất của ngài nghị sĩ, cộng với vẻ đẹp kiêu sa, lộng lẫy, bà là niềm mơ ước của tất cả chàng trai . Thế mà bà lại chưa một lần biết đến hương vị tình yêu .
Không như các cô gái con nhà giàu thời bấy giờ . Linh Chi là một cô gái dịu dàng, thùy mị, chẳng tự cao tự đại . Nàng sống yên ổn trong vòng tay gấm nhung của cha mẹ, êm đềm như một con búp bê được ấp yêu trong tủ kính .
Chuyện duyên nợ với Lê Nhân, là tất cả do mẹ cha định đoạt . Từ lúc nhận lời cầu hôn của ông bà Vạn Lộc, đến lúc trở thành cô dâu mới e ấp trong tà áo cưới, nàng chưa được một lần trông thấy mặt chồng . Chỉ biết chàng là một chàng trai danh tiếng mà tất cả các danh gia trong giới làm ăn đều xem như thần tượng ngấm nghế muốn gả con .
Bao nhiêu chờ mong, bao nhiêu hy vọng, lẫn cái bồi hồi của cô gái đang xuân đứng trước cửa cuộc đời, nàng dồn vào trong đêm hôn lễ . Rạo rực chờ uống cạn men tình .
Thế nhưng xiết bao ngỡ ngàng, lạc lõng, giữa tiệc cưới tưng bừng, Linh Chi đà nghe lòng dâng lên một nỗi sợ hãi mơ hồ . Không phải là nét mặt khó đăm đắm của chồng, mà là một cái gì không thể nào giải thích . Nàng còn xa lạ với chàng biết bao nhiêu .
Những lời ca tụng, những ánh đèn lóe sáng . Bàn tay của chàng đặt lên vai nàng theo yêu cầu bè bạn, sao mà hững hờ, lạnh nhạt, vô tri không tình cảm, khiến nàng thêm bỡ ngỡ .
Đau xót nào hơn ? Đã hai mươi hai năm rồi mà Linh Chi vẫn không thể nào quên được cái cảm giác hụt hẫng của mình . Khi tiệc đã tàn, mọi người lần lượt ra về, dành tân phòng lại cho đôi uyên ương mới cưới . Linh Chi mới chợt nhận ra rằng, gian nhà trống chỉ còn lại mình nàng . Chú rể đã biến mất tăm .
Kể làm sao xiết nỗi sợ hãi của một cô gái lần đầu tiên bước khỏi vòng tay cha mẹ . Gian nhà trống vắng đến lạnh lùng . Những chùm đèn đủ màu rọi lên chiếc giường hồng càng thêm hoang vắng .
Nép mình trong góc giường, cô dâu mới âm thầm ôm mặt khóc . Những viên ngọc long lanh len qua kẽ tay rơi lên mặt gối trắng mịn, nàng thiếp dần đi với cơn ác mộng hãi hùng .
Và nàng chỉ thức dậy khi nghe bàn tay ai đó chạm phải vai mình . Tiếng thét tắt nghẹn giữa chừng khi chợt nhận ra chàng là chú rể, chồng của mình .
- Anh ! - Nàng chỉ nói được bao nhiêu rồi gục xuống vai chàng nức nở .
- Nín đi em ! - Lê Nhân khẽ vuốt lên mái tóc dài óng mượt của nàng, hơi rượu phà ra nồng nặc khiến cô vợ nhỏ phải rùng mình kinh sợ .
Nhưng chàng đã bế nàng lên đôi tay lực lưỡng, chiếc áo cưới vượt khỏi thân mình, Lê Nhân đắm, như say .
Lần đầu tiên trong cuộc đời con gái, Linh Chi biết được tình cảm rạt rào của tình chồng vợ . Hơi rụt rè, nhưng không lẩn tránh . Từng tế bào căng lên, chờ đợi .
- Phi Yến ơi, tha lỗi cho anh .
Nước mắt của chàng rơi trên môi nàng ràn rụa, cùng lúc Linh Chi nghe giọng chồng nồng nàng gọi tên một cô gái khác . Vì chữ hiếu anh đành phải cưới vợ phụ em . Nhưng trái tim này, linh hồn này vĩnh viễn thuộc về em, Phi Yến ơi .
Một cảm giác đau nhói trong cơ thể . Hai xác thân đã hòa thành một, nhưng sao nàng vẫn thấy hồn trống lạnh . Một nỗi đau khác còn khủng khiếp hơn, thắt chăt lấy tim nàng . Linh Chi cắn chặt môi cho dòng lệ chảy dài . Thoang thoáng đâu đây, tiếng chuông đồng hồ gõ vang hai tiếng .
Đêm tân hôn đã trôi qua giữa cuộc đời nàng như thế, bao mộng mơ tươi đẹp của cuộc sống gia đình lịm chết dần theo ngày tháng lặng trôi đi .
Bà Linh Chi lặng lẽ thở dài khi chợt trông thấy Thơ Thơ . Con ơi, con nào hiểu cho lòng của mẹ . Bao thág, bao ngày con cứ ngỡ mẹ cha yên lành trong hạnh phúc, chớ con nào biết đó chỉ là một màn kịch đời dài đăng đẳng . Sống giả yêu thương với hai tâm hồn lịm chết chẳng tình yêu .
Mình có lồi gì chăng ? Nhiều đêm Linh Chi ôm con âm thầm tự hỏi . Rõ ràng lồng tất cả câu chuyện, nàng là người vô tội . Nhưng không hiểu sao, suốt hai mươi mấy năm rồi, lòng nàng chưa một giây thanh thản, mặc cảm tội lỗi lúc nào cũng như chực chờ lôi nàng ra ánh sáng .
Không, tôi không có lỗi . Linh Chi chỉ muốn thú thật cùng chồng tất cả, thế rồi nàng lại lãng yên không đáp . Bởi vì sao ? Bởi vì chưa bao giờ Lê Nhân yêu nàng cả . Chàng sẽ không bao giờ tha thứ cho dù nàng là người vô tội .
Sự đời là thế, cây kim giấu trong bộc cũng có lúc lòi ra, huống hồ một chuyện động trời . Tất cả tưởng đã vùi chôn, chìm dần trong quá khứ, vậy mà bóng ma tội lỗi ấy lại hiện ra buộc nàng bao điều ngang trái . Để kẻ một lần lỡ sai lầm, càng lún sâu vào lầm lỡ .
Lê Nhân ơi, em có lỗi với anh nhiều lắm - Bà Linh Chi run sợ siết chặt tay quanh người con gái . Nhưng xin anh hãy rộng lòng tha thứ . Không bao giờ em muốn dối gạt anh . Bức điện tín hôm ấy ...... em phải nhờ đến nó để đưa anh ra khỏi nơi này càng nhanh càng tốt . Em không muốn, em không thể nào làm khác, anh hiểu chứ ?
- Mẹ, mẹ nghĩ gì vậy mẹ ? - Thơ Thơ lay người mẹ lạ lùng - Sao mẹ không trả lời con ? Mẹ nhìn đi đâu vậy ?
- Không con à ! - Bà Linh Chi thoáng giật mình - Mẹ cũng không hiểu vì sao cha con không gởi thơ về cho mẹ con mình .
- Mẹ à ! Sao con cứ linh cảm cô Phi Yến là nhân tình cũ của cha - Thơ Thơ thắc mắc - Con muốn hỏi cha .
Bà Linh Chi nhìn con lo lắng :
- Tại sao con lại linh cảm như vậy ?
Thơ Thơ bậm môi :
- Vì không thể nào có sự trùng hợp đến lạ lùng . Con nghĩ vụ án của bà Băng Châu có liên hệ đến cha con .
Bà Linh Chi nín lặng, giây phút này, xác thân bà như rời rã chán chường, hệt như cảm giác hụt hẫng chơi vơi đêm hôn lễ . Cái cảm giác mình sắp mất đi một cái gì quý báu, thiêng liêng nhất mà không có cách gì cứu lại .
Song cũng không thể nào lấy thúng úp miệng voi, cá vú lậy miệng em . Đành phải phó mặc cho số phận đẩy đưa, đưa đẩy chiếc thuyền đời trôi nổi lênh đênh . Tất cả giờ đây tùy thuộc vào mệnh số .
- Sao mẹ lại thở dài hở mẹ ? - Thơ Thơ nôn nóng - Mẹ biết gì rồi ? Sao mẹ không kể con nghe .
- Mẹ không thể nòi gì cùng con cả - Bà Linh Chi cúi mặt trầm ngâm - Việc con làm con cứ làm, mẹ mệt mỏi quá rồi, mẹ về phòng để ngủ đây . Chiều nay mẹ không ăn cơm đâu, con đừng chờ mẹ .
Nói xong, bà đứng dậy bỏ đi nhanh, như trốn chạy một sự thật phũ phàng chợt đến .
Thái độ của mẹ thật lạ lùng . Thơ Thơ chống tay lên cằm suy nghĩ . Cứ như một kẻ mất hồn, cứ lo lo, sợ sợ . Nhưng mẹ lo sợ chuyện gì ? Nàng không tài nào đoán được .
Chỉ có cha mới giải thích nổi việc này . Vậy mà cha lại đi xa đúng lúc câu chuyện lên cao . Bó tay sao ? Không . Phải viết thư ngay cho cha mới được .
Nhổm nhanh dậy, Thơ Thơ tìm cây viết .
Cha kính yêu !
Binh ..... bong......
Cái đồng hồ chết tiệt . Thơ Thơ buông cây viết ngẩng dậy mắng chiếc đồng hồ, vì vô tình, nó đã nhắc nàng nhớ đến giờ hẹn với Thiếu Kỳ .
Gã chánh án giả danh có bộ râu con kiến lúc nào cũng theo ám ảnh như chận đường cản lỗi, phá không cho nàng tìm ra thủ phạm .
- Vậy là sao nhỉ ? Nàng có nên đến chỗ hẹn như thư của hắn ? Đến làm gì ? Đó chỉ là chuyện nhỏ, vụ án của nàng lớn hơn nhiều .
Gạt phăng Thiếu Kỳ ra khỏi óc, Thơ Thơ để tâm vào bức thư viết cho cha .
- Thơ Thơ : Thế em bỏ chiếc xe này luôn sao ?
Nụ cười và giọng nói của hắn cứ chập chờn trước mặt . Đậy nắp cây viết lại, Thơ Thơ cho lời mắng của mình vào hư vô :
- Tên khốn khiếp !
Cô lại phá lên cười và đứng lên thay quần áo . Tự lúc nào, Thiếu Kỳ đà khiến nàng phải làm theo ý của hắn mất rồi .
- Đi đâu vậy con ? - Bà Linh Chi hỏi khi thấy bóng nàng thoáng qua .
- Con có công việc một chút .
Lòng nghi ngại, Linh Chi bước vội vào phòng ngủ của con . Trái tim thắt lại nghẹn ngào . Trời đất như quay cuồng khi bà đọc được những dòng chữ Thơ Thơ viếc cho cha .
Té ngồi xuống ghế, ôm mãnh giấy trắng vào lòng, đôi mắt bà nhắm lại, hai dòng nước mắt chảy nhanh .
- Trời hỡi ! Vậy là mất tất cả rồi ư ?
Không . Bản năng sinh tồn như trỗi dậy, bà lao ra phố phường với chiếc Dream màu nho chín . Phải tìm cho mình một vị cứu tinh !
ĐÊM đã lên đèn với muôn sắc màu lung linh huyền ảo . Người xe nhộn nhịp như nước cuộn tới ào ạt qua khung cửa kính, rộn ràng, tấp nập .
Thiếu Kỳ vứt mạnh điếu thuốc còn hơn nửa xuống sàn gạch men bóng láng, bực bội cùng mũi giầy di tắt . Điếu này đã là điếu thứ ba rồi đấy .
Cổ chàng như dài thêm cả tấc vì ngóng trông, chờ đợi . Thiếu Kỳ nôn nóng bật mạnh nắp lon bia, đưa lên môi tu ừng ực . Chàng vội vã đến nỗi làm bia phải trào ra, tuôn xuống cổ chảy sâu vào bên trong chiếc áo, hoen thành một vết khá dài .
Keng ! - Quăng mạnh vỏ lon bia xuống đất, đưa tay quẹt miệng . Chàng búng tay ra hiệu bảo một chiêu đãi viên đang đứng gần bên :
- Lấy thêm bia cho anh đi em .
- Dạ - Cô gái nhìn chàng thoáng ngạc nhiên . Bia còn nhiều như thế, chàng đã uống hết đâu mà gọi . Như để chiều lòng khách, nàng bước vào quầy lấy ra hai lon nữa . Kéo ghế ngồi cạnh bên chàng, nàng cười vu vẻ :
- Để em tiếp cho anh nhé . Bà xã đâu mà đi có một mình vậy ?
Đưa mắt nhìn ra ngoài, Thiếu Kỳ bực bội gỡ nhẹ tay cô gái đang choàng qua cổ :
- Hôm nay anh có chuyện buồn, em đừng làm rộn .
Năm chục ngàn được nhét qua cổ áo rộng sau câu nói . Cô gái ỏm ẻn đứng dậy với nụ cười muôn thuở .
- Vâng, cám ơn anh .
Vũ Thơ Thơ, cái tên nghe là lạ . Thiếu Kỳ bật nấp lon bia nữa . Không hiểu sao từ cú đá của nàng và bị nàng đoạt mất chiếc xe, chàng lại suy nghĩ nhiều về nàng như vậy . Lúc nào cũng là ánh mắt long lên như giận dữ của nàng xuất hiện kịp thời không cho chàng được làm theo ý muốn .
Chẳng hạn như lúc này đây, thèm ôm em gần chết mà lại ngại ngùng không dám . Nhưng chàng sợ cái gì ? Trên đời này, còn có cái gì làm cho chàng sợ được ? Thế mà chàng lại sợ, sợ làm cho nàng phải buồn lòng . Trời ơi ! Đó là điều nghịch lý .
Thế nhưng không hiểu sao, trong thâm tâm, Thiếu Kỳ vẫn muốn được làm bạn với nàng . Tự dưng chàng thích nhìn nàng dịu dàng trong tà áo trắng . Không phải vì nhiệm vụ của chủ giao, mà ngay từ lần gặp đầu tiên, chàng đã bị vẻ ngây thơ của nàng thu hút .
Mặc dù vẻ ngố ngáo hung dữ của nàng dễ làm cho nhiều kẻ hiểu lầm tưởng rằng nàng sanh sỏi, song với cặp mắt nhà nghề, Thiếu Kỳ biết ngay, nàng chỉ là một đứa bé con hiếu thắng, và chàng bỗng dưng thích cợt đùa với đứa bé ngây thơ .
Cợt đùa ư ? Thiếu Kỳ đưa tay xoa cằm, nghe cảm giác ran rát của những sợi râu quên chưa cạo vào lòng bàn tay một cách chẳng hài lòng . Ai dám bảo đây chỉ là những chuyện cợt đùa ? Chưa bao giờ Thiếu Kỳ nghe bận lòng vì một cô gái . Thế mà ....... chàng phải ngồi đây nôn nóng chờ nàng . Nàng là cái quái gì mà chàng phải nhọc lòng chờ đợi ? Chẳng có việc gì phải sợ . Nàng buồn hay vui là việc nàng, Thiếu Kỳ này không cần biết .
- Ê, lại đây cô em . Lại đây rót bia cho anh Hai uống .
Vừa bật nấp lon bia, Thiếu Kỳ vừa búng tay tróc tróc :
- Dạ, anh Hai kêu em hả ?
Như đã chờ sẵn từ bao giờ, cô gái ngồi trên ghế bên trái, bước vội về phía chàng với nụ cười trăng tráo .
- Đâu có, anh Hai này là khách của mình mà - Cô gái lúc nãy đà nhận tiền boa giằng lấy lon bia từ tay bạn .
- Nhưng mà anh ấy gọi tao - Cô nàng bên trái không nhường, choàng tay sang cổ Thiếu Kỳ, nàng nũng nịu - Phải vậy không anh ?
- À ! - Ôm gon cả hai cô gái vào lòng, Thiếu Kỳ cười vang thích thú - Thôi, đừng tranh giành làm gì, cả hai em cùng rót, càng vui .
- Vậy thì uống đi anh .
Bia được rót đầy, sủi tràn bọt trắng . Thiếu Kỳ như quên tất cả, những ý nghĩ về Vũ Thơ Thơ theo khói thuốc tan nhanh .
- Thôi đủ rồi đấy, Thiếu Kỳ .
Nhướng đôi mi đã sụp vì men rượu, Thiếu Kỳ mờ mờ trông thấy một vóc dáng quen quen, lè nhè chàng cất giọng nửa say nửa tỉnh .
- Đừng nóng chứ em . Ngồi xuống đây chuốc rượu cho anh, rồi anh sẽ thưởng cho . Em nào cũng bằng em nào mà .
Như để làm tăng trọng lượng cho câu nói Thiếu Kỳ quay sang hôn đánh chụp lên má cô gái ngồi bên trái, nàng ta cười ré lên thích thú .
- Đồ khốn khiếp ! Anh kêu tôi đến đây để chứng kiến trò bỉ ổi này à ? - Cô gái bỗng dưng thét lên - Trả xe lại cho tôi . Giật mạnh chùm chìa khóa trên tay chàng, bóng cô gái thoáng nhanh qua cửa kính .
Thiếu Kỳ như sực tỉnh, nhìn theo ngơ ngác, tiếng cô gái bên cạnh lầm bầm :
- Ai mà hung dữ thế không biết .
- Anh ! - Cô nàng bên trái hỏi chàng nũng nịu - Cô ta là ai vậy anh ? Tự nhiên lại thẩy chùm chìa khóa vào anh như vậy ?
Chùm chìa khóa . Thiếu Kỳ vụt chạy nhanh xuống cầu thang . Cùng lúc chàng nghe tiếng động cơ máy D D nổ giòn trước mặt, cô gái như một bóng ma tan nhanh vào sương khói .
Thiếu Kỳ đưa điếu thuốc lên môi, không hiểu sao lòng lại nghe hụt hẫng, tiếc nối một điều gì .
- Xin lỗi, anh là Trương Thiếu Kỳ . Một giọng nam trâm khẽ vang lên . Thiếu Kỳ giật mình quay nhanh người lại :
- Phải . Tôi là Thiếu Kỳ . Anh là ai ?
- Khoan hãy hỏi tên nhau, mời anh ngồi .
Chàng trai mới đến kéo ghế với vẻ thật khoan thai :
- Bà chủ cho hai ly cam vắt .
Hoàn toàn bị động, Thiếu Kỳ thả người ngồi xuống chiếc ghế bằng nhung đỏ, lòng đầy bực tức cho thái độ của mình . Sao cứ như con gà nuốt dây thun, trong một phút Thiếu Kỳ thấy mình bị gã thanh niên kia trấn áp .
- Xin lỗi - Đốt một điếu xì gà hảo hạng, Thiếu Kỳ lấy lại phong độ của mình - Tôi không uống nước cam, bà chủ cho một lon bia nhé .
- Khá lắm ! - Người mới đến chìa tay thân mật - Tôi là Nguyễn Bằng Phi, người có lẽ không lạ gì lắm với anh .
À, thì ra là hắn . Gã thám tử non choẹt mà mình khi dễ đây mà . Qua khe hở của bàn tay chống lên thành ghế, Thiếu Kỳ nheo nheo đôi mắt như đang thả hồn theo làn khói, trong lúc nhăn quan thầm đánh giá đối phương .
Phải công nhận rằng hắn đẹp trai, phong độ, chẳng thua gì tài tử Hồng Kông . Tướng này đào hoa phải biết . ở trời Âu, không biết bao cành hoa đã rũ dài hương vì tay hắn ? Lần đầu tiên trong cuộc đời Thiếu Kỳ, biết làm bài toán hơn thua, so sánh mình cùng một người thanh niên khác, đã là một điều khó chịu với chàng trai nhiều cao ngạo . Vậy mà phải nghĩ rằng hắn ngang cơ với mình . Hơi có bực mình không chứ ? Bằng Phi cũng làm nhanh bài toán cộng trừ . Lòng vui vui với sự so sánh lạ lùng vừa chợt đến . Nếu kẻ trước mặt kia là tình địch của chàng, thì quả là bên tám lạng, bên nửa cân về hình thức . Dù có thiên vị đến đâu, tự hào đến đâu về bộ mã của mình, chàng cũng không thể nào hơn hắn được .
Còn nội dung, tâm hồn thì chưa khẳng định . Hắn là con người như thế nào, tốt xấu, anh hùng quân tử hay đứa tiểu nhân ? Phải chờ thời gian mới biết được mà thôi .
Hắn đang nghĩ gì thế nhỉ ? Bằng Phi thả một hơi khói thuốc suy tư . Liệu trong cái đầu cao ngạo kia có tính chuyện mập mờ ám muội, toan chinh phục cô luật sư vừa dịu dàng vừa bướn bỉnh ? Lòng Bằng Phi như lo sợ ghen hờn, tiếc rằng mình gặp Thơ Thơ trễ quá .
- Này, anh bạn, anh đang nghĩ đến điều gì thế ?
Thiêu Kỳ đập tay lên vai Bằng Phi cười hỏi .
- Nghĩ gì ấy à ? - Chàng thám tử cười cười - Cũng giống như bạn vậy .
Một ý nghĩ mơ hồ thoáng nhanh qua mắt của nhau, quả đúng như vậy, lúc này đây hình dáng Thơ Thơ đang chen giữa suy nghĩ của hai người, và họ cũng đồng hiểu với nhau rằng : "Phải chạy vũ trang nước rút".
- Lại là anh nữa hay sao ? - Phi Yến đóng nhanh cửa lại vừa trông thấy Lê Nhân . Nhưng rút kinh nghiệm của nhiều lần trước, chàng đã kịp thời đưa cánh tay mình vào giữa hai làn thép cứng .
- Hãy cho anh vào, anh muốn nói với em một lời, một lời thôi Phí Yến .
- Không, không còn gì để nói cả . Anh về đi .
Nàng vẫn kiên quyết lắc đầu, tay không rời cánh cửa :
- Anh lấy cánh tay ra .
- Không, anh sẽ không lấy tay ra nếu em chưa mở cửa . Nếu muốn em cứ chặt cánh tay này !
Mím chặt môi, không cho những dòng nước mắt tuôn rơi . Phi Yến dùng hết sức mình đẩy mạnh hai cánh cửa khép vào . Cho chàng vì đau phải ra về dù lòng tan nát xót xa .
- Đẩy mạnh nữa đi em, mạnh hơn nữa đi em, cho thỏa lòng căm tức . Nỗi đau này chỉ là hạt cát của nỗi đau trong lòng em .
Đứng bên ngoài cánh cửa, Lê Nhân cắn chặt vành môi, dù hai cánh cửa nghiến sát vào nhau làm tay chàng như rời ra đau đớn . Chàng chỉ cầu mong sao nồi đau đớn của mình làm dịu đi phần nào đau đớn trong lòng người tình nhỏ .
Hôm nay là ngày thứ ba kể từ ngày chàng cưới Linh Chi . Hẳn là Phi Yến xót xa đau đớn lắm . Có lẽ nàng nghì rằng chàng ngập chìm trong hạnh phúc, ngất ngây giữa tuần trăng mật, bỏ mặc nàng trong cô lẻ xót xa, lạnh lùng cùng chăn gối .
Không, Phi Yến ơi, làm sao em hiểu được lòng anh ? Ôm Linh Chi mà hồn hoang vắng, ngủ với nàng mà lòng luôn hướng về em . Và hôm nay, anh đến đây để nói với em chỉ một lời, một lời thôi rồi ra đi vĩnh viễn .
Phải, ra đi vĩnh viền . Từ hôm nay, anh nguyện dâng trọn đời cho kiếp người phiêu bạt, làm kẻ lang thang trọn khiếp trọn đời . Yến ơi, em hãy cho anh nói, một lời thôi .
Trời ơi ! Sao mà gan lỳ bướng bỉnh thế kia ? Phi Yến không nén nổi lòng mình, thốt lên lời chua chát, khi nhìn thấy tay chàng run rẩy vì đau . Em đã muốn đứt đoạn thiên thu, sao anh còn đến gây phiền lụy ?
Trời ơi ! Con phải làm sao đây trước cảnh tình này ? Đuổi chàng ư ? Tim con không nỡ . Còn mở cửa cho chàng vào, sầu hận vướng nhiều hơn .
Nhưng chàng đã quyết không về, lẽ nào nàng để cho tay chàng bị nghiến suốt đêm ? Có lẽ chàng đau lắm . Chàng có tội tình gì, trời ơi !
Buông tay, Phi Yến ôm đầu vụt chạy nhanh lên bậc tam cấp, toan trốn hẳn vào nhà, nhưng không kịp . Lê Nhân đã đuổi theo nàng, bế nàng lên đôi tay còn run rẩy, hôn điên dại khắp mặt mũi người yêu .
- Không, buông tôi ra - Vùng vẫy như một cô gái đang bị người cường bức, Phi Yến hét to - Tôi sè gọi mẹ tôi đến bây giờ .
- Đừng, đừng Phi Yến ! - Bằng mọi cố gắng, Lê Nhân trám mất câu hét lớn của nàng bằng nụ hôn yêu . Để lòng nàng phải dịu đi, nàng gục đầu vào vùng ngực rộng khóc nấc lên .
- Anh còn đến đây làm chi nữa ?
- Đến để nói cùng em lời vình biệt .
- Hả ? - Đôi mắt nàng ánh lên vẻ kinh hoàng khủng khiếp - Sao lại là lời vĩnh biệt hả anh ?
- Vì anh không thể nào nhìn em đau khổ . Phi Yến ! - Lê Nhân áp tay lên mặt nàng âu yếm - Em nói đi, em có còn yêu anh không vậy ?
- Sao anh còn hỏi em câu đó ? Anh không thấy rằng em đang lịm chết vì anh ư ?
Không đáp, Lê Nhân quét tia nhìn lên thân thể người tình . Tim như chết dại khi nhìn nàng tiều tụy . Mới có mấy hôm thôi, mà trông nàng già đi nhiều quá .
- Tất cả là do nơi mệnh số thôi .
Phi Yến, em hãy nói đi . Anh phải làm gì đây hả ?
Đôi mắt buồn nhắm lại, cơn gió lạnh thoảng qua, Lê Nhân chợt rùng mình siết chặt vòng tay . Không hiểu sao chàng lại linh cảm đến một điều gì đó thật là khủng khiếp, chàng khẽ lay người Phi Yến .
- Yến, sao em không nói ? Em đang nghĩ gì trong óc ?
- Em đang nghĩ về cái chết ! Đôi rèm mi khẽ động đậy - Anh biết không ? Lúc biết anh cưới vợ, xua đuổi anh về, em đã ngã ngất trên thềm đá . Quá nửa đêm, em mới bừng tỉnh dậy, bàng hoàng em thầm hỏi, không hiểu mình có ngủ mê không ? Lòng thầm van vái đây chỉ là một cơn ác mộng . Nhưng chân vừa bước đi, nỗi đau con gái chợt nhói lên trong cơ thể làm em hiểu ra tất cả . Sự thật phũ phàng rành rành ra đó . Dấu vết tình yêu kia vẫn còn đây . Em không thể cho đó là mộng ảo .
- Tội nghiệp cho em ! - Lê Nhân chợt nhớ ra tất cả . Đêm hôm đó, chàng đã bước qua hai cuộc đời trong trắng và đã làm cho nó tổn thương trầm trọng . Phi Yến, Linh Chi, tất cả đều vô tội . Anh đã tạo oan khiên .
- Yến ơi ! Thế em có giận anh không ? - Gục đầu vào làn tóc thơm mùi bưởi, chàng nói như thể ăn năn .
- Không - Nàng ôm lấy cổ chàng - Em không bao giờ giận anh đâu, từ bây giờ và mãi mãi về sau . Em yêu anh, yêu anh bằng tất cả nỗi lòng, nhưng anh hãy nghe em nói tiếp . Lúc đó em tỉnh dậy, một mình em giữa căn phòng vắng gọi tên anh, em đã khóc thật nhiều . Nghĩ đến cảnh anh cùng người ta ấm yên trong hạnh phúc, em chỉ muốn chết đi .
Ngừng một chút cho cơn nghẹn ngào lắng lại, nàng nói tiếp :
- Thuốc ngủ đã cầm lên, nhưng hình bóng mẹ đã đưa em về cuộc sống . Em không thể nào chết được, không thể để mẹ bơ vơ trong tuổi già sức yếu .
- Phải - Chàng hôn thật lâu trên mắt nàng - Em thật là sáng suốt . Nếu hôm đó em chết đi, anh sẽ ray rứt một đời .
- Và em tự nghĩ rằng - Phi Yến chợt nhìn chàng đắm đuối - Em thật là ích kỷ, nhỏ nhen, sao lại làm anh khó xử . Cuộc đời này, con người ta đâu phải sống chỉ vì một chữ tình . Anh và em mỗi người còn cả một khoảng trời xanh trước mặt . Cuộc đời em như thế đã đành, anh còn cả tương lai xán lạn, không thể chôn vùi chỉ vì một mối tình lãng mạng mơ hồ . ơn anh đã giúp mẹ con em, em không bao giờ quên cả . Anh ơi, em nói thật lòng mình - Nàng ôm mặt chàng bằng cả hai tay - Quên em đi mà hạnh phúc với cô vợ đẹp . Em nguyện sẽ là cô bạn nhỏ, cô em gái dễ thương, hạnh phúc trong hạnh phúc của anh .
- Nếu sự đời giản đơn như em nói - Lê Nhân thả hơi thuốc nhìn sao - thì cuộc đời làm gì có khổ đau, thù hận ? Mấy ngày qua, anh suy nghĩ thật nhiều, nhiều lắm, và anh cũng biết rằng anh không thể quên em dù trong một phút, sống với Linh Chi mà lúc nào anh cũng chỉ gọi tên em . Anh đã làm cho nàng đau khổ, héo mòn .
Lê Nhân đang nói thât. Phi Yến biết rõ ràng điều này, nhưng họ còn cách giải quyết nào hơn ?
- Anh đã quyết định, dù quyết định này có làm anh đau đớn . Phi Yến ơi, em phải lấy chồng . Vĩnh Lân yêu em nhiều lắm .
- Nhưng ..... - Nước mắt đầm địa, Phi Yến nghẹn ngào .
Lê Nhân nói tiếp :
- Anh biết, em sẽ đau khổ nhiều khi nghe anh nói . Nhưng phải quên nhau thôi Yến à . Chúng ta không còn con đường nào khác . Ngày mai này, anh sẽ sang Nhật tiếp tục lấy cho xong bằng bác sĩ . Anh tin rằng thời gian sẽ giúp em lấy lại thăng bằng cho tâm hồn .
- Anh đi với vợ anh ư ? - Nàng nói như thể ghen hờn .
- Không - Chàng hôn nhẹ lên vầng trán thanh thanh - Anh cũng cần lấy lại thăng bằng trong tâm hồn, anh đã nói với Linh Chi và nàng đã bằng lòng ở nhà chờ anh học xong bác sĩ .
- Ôi ! Lẽ nào mình quên nhau thật hay sao hở anh ?
- Phải - Lê Nhân trả lời bình tĩnh . Chỉ còn một cách duy nhất này thôi, chúng ta là những con người có lý trí không thể tự giết đời nhau trong phiền muộn .
- Phải rồi - Nàng gật đầu cay đắng - Nhưng sao anh lại đi vội vàng như vậy ? Ba má anh .......
- Ba má anh - Lê Nhân cười cay đắng - Họ chỉ cầu mong cho anh sớm xa em . Càng nhanh càng tốt .
- Vâng - Vẻ đau đớn thoáng qua ánh mắt của nàng . "Càng nhanh càng tốt". Thế mấy giờ thì máy bay cất cánh ?
- Anh đi bằng tàu thủy .
- Sao lại đi tàu ? - Phi Yến ngạc nhiên .
Lê Nhân cười nhẹ :
- Vì anh đang muốn đổi thay, đổi thay tất cả .
- Anh đi đường cẩn thận .
Phi Yến không hiểu sao hôm nay giọng nàng lại lạnh lùng như vậy . Tim như đóng băng, lòng không một mảy may xúc cảm . Dường như nàng đang tiễn một người xa lạ ra đi, rằng không phải đây là cuộc chia ly vĩnh viễn với người nàng yêu mến nhất đời mình .
- Tiếc rằng anh cho em hay tin muộn, chẳng có quà gì để tặng anh .
- Hãy tặng cho anh duy nhất một món quà, đó là quả tim em, tình yêu của em Phi Yến à !
Chàng nâng mặt nàng lên, tự hỏi : Những giọt lệ đã biến đi đâu ? Sao chàng chỉ thấy đôi mắt sáng long lanh như hai vì sao nhấp nháy, rèm mi khẽ khép, bờ môi hé mở cho chàng đặt lên nụ hôn nồng cháy yêu thương .
Tràn dâng xúc cảm, hai người hòa tan thành một . Chị Hằng bẽn lẽn nép sau một làn mây dày đặc . Không gian chợt tối sầm lại .
Tiếng côn trùng rả rích tang thương .
- Má ơi ! Dậy ăn miếng cháo rồi hãy uống thuốc cho lại sức .
Bưng chén cháo nóng bốc hơi nghi ngút, Phi Yến nhìn bà Liên nói dịu dàng :
- ờ . Để đó cho má .
Bà Liên chống tay ngồi dậy, đỡ chén cháo để xuống bên giường, giọng bà chợt nghiêm :
- Hôm qua con đi đâu mà về khuya vậy ?
- Dạ ...... - Đưa mắt nhìn mẹ một cách e dè, Phi Yến cắn môi bối rối .
Bà Liên nhìn thẳng vào mắt con :
- Yến ! Có phải hôm qua cậu Lê Nhân tìm đến nữa không ?
- Dạ phải - Đôi mắt hoe hoe đỏ nàng cúi thấp đầu, tránh cho mẹ khỏi trông thấy những giọt lệ tuôn rơi .
Song những điều đó lại không thoát khỏi đôi mắt đầy kinh nghiệm của bà mẹ thương con nhiều đau khổ, bà khẽ thở ra đau xót :
- Và con đã không giữ nổi lòng mình, con đã mở cửa .
- Dạ ! - Bao nhiêu khí lực trong người như tan biến, Phi Yến gục đầu lên vai mẹ và khóc lên nức nở . Tất cả những đau thương dồn nén ở trong lòng, phúc chốc tuôn tràn như suối . Nhưng mẹ ơi, đây là lần gặp cuối cùng của con với anh Nhân . Hồi sáng nay, anh đã xuống tàu đi Nhật .
- Có thật thế không ? - Đôi mắt bà chợt sáng lên rồi chợt buồn, giọng của bà vang lên không hiểu là thương hay trách móc - Chỉ làm khổ cho nhau mà thôi .
- Không đâu mẹ ạ - Phi Yến chợt ngẩng lên - Anh Nhân làm đúng . Ảnh chỉ muốn con quên ảnh để tìm vui bên người chồng xứng đáng . Mẹ ơi ! Anh ấy bảo con nhận lời làm vợ Vĩnh Lân .
- ờ - Bà Liên khẽ gật đầu - Mẹ nhớ ra rồi . Vĩnh Lân chính là chàng trai đã cứu sống mẹ trong cơn hỏa hoạn . Anh ta trông cũng đàng hoàng đấy chứ .
- Phải mẹ à - Phi Yến bật khóc - Vĩnh Lân là một người cao thượng . Nhưng con sẽ chẳng bao giờ yêu anh ấy cả .
- Vì sao ?
- Vì ...... - Phi Yến ngập ngừng không biết mình có nên kể cho mẹ nghe tất cả ? - Vì ...... Mẹ ơi, cái quý nhất đời con, con đã trao cả cho Lê Nhân rồi .
- Hả ? - Bà Liên cất tiếng bàng hoàng . Trời ơi ! Cái điều bà lo sợ nhất đã trở thành sự thật . Tuổi trẻ đam mê, không thể nào tránh được, bởi lẽ chúng đã quá yêu nhau .
Nép mình sau cánh cửa, Vĩnh Lân vô tình nghe trọn lời tâm sự của mẹ con Phi Yến . Đất dưới chân chàng như chao đảo, ngả nghiêng, khi biết người mình yêu đã dâng trọn đài hoa cho kẻ khác .
Hôm qua, khi nghe Lê Nhân bảo tài xế đi mua vé cho chàng sang Nhật, Vĩnh Lân đã nghe lòng khấp khởi niềm vui, tràn đầy hy vọng . Cầu mong sao cho thời gian sẽ là phương thuốc nhiệm mầu, xóa khỏi lòng nàng hìnnh bóng cố nhân, cho chàng được trọn mộng đẹp .
Thế nhưng cuộc đời sao mà lắt léo, trớ trêu . Đẩy đưa con người ta vào vùng lận đận . Phi Yến ơi ! Vậy là anh đành mất tất cả rồi sao ?
- Không ! Chàng không phải là con người hẹp hòi, ích kỷ, nhỏ nhen . Chàng sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến trinh tiết của nàng . Vì yêu, chàng có thể bỏ qua tất cả . Phải vị tha, cao thượng với nhau như lời Lê Nhân đã nói . Làm sao mà chàng quên được cái siết tay ấm đầy tình người, nhân hậu trước lúc ra đi lẫn cái nhìn như trao gởi bao điều tâm sự của cậu chủ khổ đau . Làm sao mà chàng có thể bỏ mặc nàng trong cơn giông bão . Không, chàng sẽ chẳng bao giờ bỏ mặc nàng .
- Chà ! - Phi Yến dạo này ở nhà sang quá, báo hại tôi đi tìm đến mỏi cả chân .
Một giọng nói quen quen vang lên làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Vĩnh Lân, chàng giật mình ngẩng dậy rồi chợt kêu lên hốt hoảng - Trời hỡi ! Vĩnh Kỳ !
Phải kẻ mới đến chính là Vĩnh Kỳ, đối thủ lợi hại nhất và cũng là người anh song sinh giống nhau như hai giọt nước của chàng .
- Sao Phi Yến không trả lời tôi, sang giàu quá không trả lời tôi ư ?
- Dạ không - Phi Yến lau nhanh dòng lệ - Mời anh ngồi, để em đi lấy nước .
- Cám ơn em - Đưa tay ngăn lại, đôi mắt sáng như cú vọ của Vĩnh Kỳ đảo nhanh một vòng gian giảo . Lòng Vĩnh Lân chợt lo lo, không hiểu anh muốn giở trò gì .
- Dạo này cô làm ở đâu mà khá quá vậy hả cô Yến ?
- Dạ em làm ở ....... - Phi Yến không biết phải nói sao cho trót lọt . Bà Liên vội đỡ cho con .
- À ! Em nó làm ở cửa hàng bánh kẹo, khá lắm cháu à .
- Thế à ? - Đôi môi mỏng nhếch nụ cười - Thế mà tôi cứ tưởng cả cái cơ ngơi này là của cậu chủ tặng cho .
- Cậu muốn gì ? - Bà Liên đi thẳng vào vấn đề . Vĩnh Kỳ vẫn không hề nao núng . Đưa mắt nhìn Phi Yến thật lâu, chàng muốn thu kỹ vào tầm mắt, con người đã làm cho chàng phải bao đêm bao ngày mất ăn mất ngủ .
Nàng ngồi đây tiều tụy trong tà áo mỏng ngọt ngào . Mái tóc rối bồng vương trên đôi má đẵm đầy nước mắt, đã tạo cho nàng một vẻ đẹp không bút nào tả nổi, vẻ đẹp xanh xao gầy gò, yếu đuối làm nao lòng nao dạ .
- Dạ - Vình Kỳ chợt hạ giọng dịu dàng - Cháu muốn nói chuyện riêng cùng Phi Yến .
- Xin lỗi - Bà Liên trả lời dứt khoát - Nhưng con tôi đang bị mệt không thể tiếp chuyện .
- Không sao đâu mà - Phi Yến chợt ngắt ngang câu chối từ của mẹ, không phải nàng thích chuyện trò với Vĩnh Kỳ, mà vì nàng hiểu được con người của hắn . Nếu không khéo để gây thù chuốc oán càng nguy - Má vào trong nghỉ đi, con cũng cần nói chuyện với anh Kỳ .
Đưa mắt nhìn Vĩnh Kỳ một cái không lấy gì làm thiện cảm, bà Liên vắt chiếc khăn lên vai bỏ đi trước khi dặn lại một câu :
- Cẩn thận nhé con !
- Dạ - Phi Yến cúi đầu, lòng rời rã . Có lẽ giờ đây Lê Nhân đã yên lòng lênh đênh trên mặt biển .
Không gian như chùng hẳn đi trong cái im lặng nặng nề . Vĩnh Kỳ chợt nghe tim mình đập mạnh, lần đầu tiên chàng được đối diện với nàng gần như vậy .
Dụi tắt điếu thuốc, Vĩnh Kỳ nhích lại gần nàng hơn chút nữa . Phi Yến vẫn ngồi yên, mắt nhìn mãi về một phương trời vô định .
- Phi Yến ! Phi Yến ! - Giọng Vĩnh Kỳ thoảng qua như làn gió . Lòng nàng vẫn dửng dưng, thân hình bất động . Chàng nắm lấy tay nàng - Yến ơi ! Em có biết là anh yêu em lắm không ?
Nàng từ từ quay lại, không rụt tay về, nàng nói đều như chiếc máy vô tư .
- Em biết, nhưng em không thể nào đáp lại tình anh .
- Vì sao ? - Chàng siết chặt tay nàng .
- Vì em đã yêu cậu chủ Lê Nhân giọng nàng vẫn khô danh không xúc cảm - Em không thể nào yêu ai khác được .
- Nhưng em phải biết cậu chủ Lê Nhân đã lấy vợ rồi - Vĩnh Kỳ lắc tay, nàng cuồng nhiệt - Anh ấy không thể cưới em đâu . Khoảng cách quá xa xôi, em đừng hoài vọng .
- Em không hoài vọng - Phi Yến chợt rụt tay về - Em sống mãi với bóng hình của Lê Nhân .
- Nhưng em hãy nghe đây ! - Vĩnh Kỳ gằn giọng - Mọi chuyện sẽ chẳng giản đơn như em nghĩ . Ông bà chủ đã biết chuyện này rồi .
- Biết rồi - Đôi mắt nàng mở to sợ hãi - Rồi họ sẽ làm gì em ?
- Lê Nhân vừa đi Nhật sáng nay - Vĩnh Kỳ không trả lời câu nàng hỏi - Chẳng còn ai để mà em dựa dẫm nữa đâu .
Đôi mi buồn cụp xuống . Phi Yến biết đời mình từ nay hoàn toàn cô độc . Lê Nhân đi rồi, nàng chẳng còn ai để nương tựa từ tinh thần đến vật chất . Vĩnh Kỳ vẫn đều giọng :
- Mà tính của ông bà chủ em đã biết rồi đấy, họ chẳng bao giờ để yên cho kẻ dám quấy rầy hạnh phúc gia đình họ . Dù sao với cuộc đời em vẫn là kẻ cướp giật chồng người . Linh Chi có toàn quyền lôi đầu em ra khỏi căn nhà hạnh phúc này .
Thế em phải làm gì ? - Giọng nàng khẽ run run, Vĩnh Kỳ vuốt nhẹ lên mái tóc dài óng mượt nói thương yêu :
- Vứt tất cả đi về sống với anh . Anh đủ sức lo cho em sống trong nhung lụa vàng son mà .
Né đầu tránh khỏi cái vuốt ve âu yếm của Vĩnh Kỳ, Phi Yến lắc đầu :
- Không, không thể được .
- Tuỳ em thôi - Vĩnh Kỳ nhún vai, nói lạnh lùng - Đó chẳng qua là hảo ý của anh . Còn nhận lời hay không là do em quyết định . Sau này đừng hối hận .
Nói xong, cànhg bỏ đi nhanh . Ra đến cửa, chàng đột nhiên quay lại :
- Em suy nghĩ kỹ đi nhé . Chỉ còn có ba ngày thôi, anh lúc nào cũng mở rộng vòng tay .
Vĩnh Kỳ đi đã lâu rồi mà Phi Yến vẫn ngồi yên bất động . Đầu óc trống không, nàng lịm dần vào đau đớn . Lê Nhân đã đi rồi, chàng sẽ dần quên nơi đất lạ . Còn nàng, làm sao nàng quên được mối tình đầu ngang trái ? Lúc tiễn chàng đi, Phi Yến mỉm cười thầm hỏi sao lúc đó nàng can đảm vậy ? Động lực nào đã ngăn không cho nàng giữ chàng ở lại ? Phải chăng đó chính là lòng tự trọng của một người con gái . Hay là trong tận cùng nỗi đau thương, con người ta vụt trở nên bình tĩnh lạ thường ?
- Phi Yến, em mệt lắm rồi hãy vào phòng an nghỉ .
Một bàn tay lay nhẹ . Phi Yến mở choàng mắt dậy, lòng chợt bình yên khi nhận ra người mới đến .
- Anh Vĩnh Lân ơi, em khổ quá !
Từng giọt nước mắt của nàng thấm qua vai áo, rơi xuống ngực chàng lạnh buốt . Đưa tay lau nhẹ những giọt lệ long lanh, Vĩnh Lân không biết làm sao chia sẻ cùng nàng nỗi khổ tận cùng này . Bởi cũng giống như nàng, chàng là nạn nhân của cuộc tình buồn . Lúc nãy, nép mình trong cánh cửa, nghe lời anh vang lên hăm dọa, Vĩnh Lân đã phải rùng mình kinh sợ nhiều lần . Hỡi đôi bạn trẻ, ngất ngây trong men nồng tình ái, các người đã quên tính đến hậu quả việc mình làm . Giông tố sẽ nổi lên trên đầu con chim yến nhỏ . Lê Nhân đã đi rồi, một mình chàng làm sao đủ sức để chở che ? Khi chính chàng, cũng đang là một nạn nhân khốn khổ . Ngoài sân mặt trời bắt đầu le lói đằng đỏng, báo hiệu một ngày nắng tốt . Sao lòng Vĩnh Lân như run sợ . Bên tai chàng dường như đagn có tiếng sấm rền vang . Cơn giông nào đang tiến đến gần ?
Quả không sai, chỉ một ngày sau khi trời bỗng dưng đổi thay đột ngột . Trời đang nắng gắt chợt chuyển mưa to . Cả bầu trời trong xanh, phút chốc đổi màu xám xịt, lòng đã nát tan trời còn nỡ cho sét giăng búa lưỡi xé tan thành muôn mảnh .
Ngồi dựa bên khung cửa sổ, Phi Yến lặng nhìn làn mưa đan chéo vào nhau, lòng bỗng dưng cồn cào, bứt rứt . Bên trong tiếng mẹ già khúc khắc từng cơn, lại gợi vào lòng nàng bao lo lắng .
Trở trời kéo theo luôn căn bệnh của mẹ già trở nặng, số tiền ít ỏi dành dụm được đã xài hết từ lâu . Không có Lê Nhân, mẹ con nàng chẳng còn biết nương tựa vào đâu nữa .
Thế là đã hơn một tuần nàng và Lê Nhân xa vắng . Không có chàng căn nhà này hiu quạnh hẳn đi . Chao ôi ! Sao mà nàng thèm nghe giọng cười của chàng đến thế . Nàng cứ nhớ mãi mỗi buổi chiều về, Lê Nhân len lén leo rào, bất thình lình từ trên cao nhảy xuống, vụt ôm cứng lấy nàng cười vang . Bao giờ, bao giờ em lại được nằm giữa vòng tay ấm áp của anh .
Giờ đây, nơi đất nước hoa anh đào xinh đẹp đó, chắc hẳn rằng anh cũng từng đêm khắc khoải nhớ về em, và có lẽ giờ đây, một mình trong căn phòng trống, thừ người bên trang nhật ký, anh gởi hồn theo gió ghé thăm em .
Trời hỡi ! Sao lại như thế này được chứ ? Sao hai kẻ yêu nhau chẳng được lấy nhau . Ai đã tạ