← Quay lại trang sách

Chương 707 Tiên giới báo thù 4

Hứa Ứng quay về Tam Thanh điện, quan sát ba bức tượng thần kia, hạ giọng nói: “Rốt cuộc là vị đạo hữu Ma đạo nào truyền ta Nhất Khí Hóa Tam Thanh? Kính xin đạo hữu hiện thân.”

Ba bức tượng thần hoàn toàn không phản ứng.

Hứa Ứng lại thăm dò vài câu, ba bức tượng thần vẫn không phản ứng lại.

Hứa Ứng thầm nhủ trong lòng: “Một ngàn ba trăm tiên khí trở về Tiên giới, chắc chắn sẽ khiến Tiên giới chấn động dữ dội. Không biết bao giờ thì Tiên giới ra tay báo thù đây?’

Trong lòng y loáng thoáng bất an.

Tiên giới cam tâm dùng một ngàn ba trăm món trọng bảo Tiên giới trấn áp nơi đây, dốc hết vốn liếng, có thể thấy vùng đất Đạo Khải cực kỳ mấu chốt, rất được coi trọng!

Bây giờ tiên khí bị ép về Tiên giới, chắc chắn Tiên giới sẽ biết biến cố nơi đây, tuyệt đối không bỏ qua cho chuyện này!

Như vậy, vùng đất Đạo Khải sẽ trở thành chiến trường!

“Phải mau chóng rời khỏi!”

Lúc này đám người Hồ Trác Quân cũng dồn dập tỉnh lại, ai nấy đều có thành quả, hết sức hài lòng.

Hồ Trác Quân dò hỏi: “A Ứng, khó khăn lắm vùng đất Đạo Khải mới khôi phục, ngươi có mở trí tuệ đại đạo không?”

Hứa Ứng cố nén nỗi bất an trong lòng, cười nói: “Ta lĩnh ngộ được thiên địa nguyên thần.”

Vừa nói xong câu này, mọi người dồn dập nhìn lại: “Thế nào là thiên địa nguyên thần?”

Hồ Trác Quân nói: “Ngươi tế thiên địa nguyên thần ra cho ta xem thử.’

Hứa Ứng tế nguyên thần của mình ra, vẫn cao ba tấc.

Đám người thấy vậy đang định bật cười, Hồ Trác Quân hung hăng lườm bọn họ một cái, trong lòng chua xót, dịu dàng nói: “Ứng đệ, ngươi không thể bái Sở Thiên Đô làm sư phụ cũng không sao. Cùng lắm ta tới gặp sư phụ ta, cho dù thế nào cũng phải bắt lão già kia nhận ngươi làm đồ đệ!”

Cô tâm địa lương thiện, không thấy Hứa Ứng trưởng thành chút nào, hiển nhiên không kiếm được thành quả gì trong vùng đất Đạo Khải.

Nếu đám người lại chế giễu nguyên thần của y, chắc chắn y sẽ càng tự ti.

“Tuy sư phụ ta không phải cường giả như Tiểu Thiên Tôn nhưng cũng không thể coi thường.”

Hồ Trác Quân cười nói: “Ngươi là mầm mống tốt, ở nơi tiền tuyến mà cũng tu thành nguyên thần, không thể lãng phí tài hoa của ngươi được.”

Hứa Ứng thấy bọn họ không tin cũng không cưỡng ép, thúc giục: “Chư vị, không nên ở lại đây lâu, chúng ta mau mau đi thôi.”

Mọi người còn định ở lại lĩnh ngộ thêm, Hứa Ứng thúc giục liên tục, mọi người đành rời khỏi đạo quán Thanh Dương cung, xuất phát về phía Chân Võ quan.

Hứa Ứng quay đầu lại nhìn vùng đất Đạo Khải, thầm nghĩ: “Tiên giới sẽ nhanh chóng ra tay báo thù. Không biết lần này Tam Thanh Ma thần có thể ngăn cản được không?”

Y mới nghĩ tới đây đột nhiên thấy trên không trung của vùng đất Đạo Khải, bầu trời tách ra, tiên quang vô biên từ một thế giới khác chiếu rọi xuống.

Hào quang tiên đạo chiếu nghiêng xuống đạo quán Thanh Dương cung, chỉ trong khoảnh khắc tiên âm đã tràn ngập!

Hứa Ứng không cần nghĩ ngợi nắm lấy mọi người chạy như điên về phía Chân Võ quan, đầu không dám ngoảnh lại, cao giọng nói: “Chư vị, mau nhắm mắt lại, khép kín miệng, đóng chặt tất cả giác quan!”

Y vừa dứt lời, tiên quang lóa mắt đã soi xuống, khiến cái bóng của y trải dài dưới đất.

Xung quanh cái bóng của y, thiên địa đại đạo vặn vẹo, vô số thứ quái dị trông như xúc tu mọc ra từ trong bóng, vặn vẹo, sinh trưởng, hóa thành hình người!

Thiên địa đại đạo bị Tiên đạo ảnh hưởng, vặn vẹo, tạo thành cảnh tượng đáng sợ như vậy!

Hứa Ứng cố thủ Thái Nhất, dùng chân nguyên bản thân cưỡng ép phong bế giác quan đám người Hồ Trác Quân, lao như điên về phía trước như một vệt sáng!

Y lao qua cái bóng của mình, những thứ quái dị mọc ra từ bóng của y nhanh chóng khô héo, vặn vẹo gào thét như vong linh, hóa thành từng vũng nước đen!

Nhưng trong cái bóng phía trước lại có sinh linh quỷ dị sinh sôi!

Nghe thấy âm thanh không thể nghe, nhìn thấy thứ không thể thấy, cảm giác đại đạo không thể cảm giác, sẽ gặp bất hạnh cực lớn!

Đây là hiện tượng khi gặp phải Tiên đạo không thể lý giải!

Không nghe, không nhìn, không cảm giác, phong bế bản thân, còn có đường sống!

Hứa Ứng nhanh như chớp, giờ phút này Tiên đạo trở nên nồng nặc không gì sánh được, còn nồng nặc đáng sợ hơn ở Vọng Hương đài, khiến nguyên thần của y cũng bắt đầu vặn vẹo theo!

Y còn như vậy, đám người Hồ Trác Quân ra sao có thể tưởng tượng được!

Y nhất định phải chạy trốn tới nơi an toàn trước khi bản thân biến dị!

Y không quay đầu lại nhưng vẫn thấy trong tiên quang có cái bóng khổng lồ đang đánh về phía mình, như núi thịt vặn vẹo!

“Ta phải đi đường, nhất định phải nhìn phải nghe, chỉ e không chèo chống được bao lâu.”

Trong lòng Hứa Ứng hơi trầm xuống, nhưng ngay lúc này y lại cảm ứng được trong đạo quán Thanh Dương cung xa xa có ba luồng khí huy hoàng phóng lên tận trời!

“Tam Thanh Ma thần ra tay rồi?” Áp lực mà Hứa Ứng phải chịu giảm bớt, trong lòng mừng rỡ.