Chương 709 Ta không giả bộ nữa 2
Do có nguyên thần của hai thần tướng quy xà ngăn cách nên Hứa Ứng không thấy rõ ràng lắm, chỉ thấy ba bóng người hùng vĩ kia tỏa ra ba màu xanh vàng trắng.
“Bọn họ là nguyên thần Tam Thanh, là ba luồng nguyên khí biến thành!”
Hứa Ứng nhớ tới Nhất Khí Hóa Tam Thanh, trong lòng lập tức tỉnh ngộ: “Ba người này thật ra là một người, bọn họ đều là thiên địa nguyên thần, không phải chân thân. Chân thân là một người hoàn toàn khác!”
Chân thân của nguyên thần Tam Thanh chắc là đạo nhân kỳ quái đã xuất hiện trong biển thần thức của y!
Người này và thiên địa đại đạo của vùng đất Đạo Khải đều bị một ngàn ba trăm trọng khí Tiên đạo của Tiên giới trấn áp. Mục đích Tiểu Thiên Tôn phong ấn những trọng khí Tiên đạo kia, có lẽ là để khôi phục thiên địa đại đạo, nghĩ cách cứu viện người này.
Có điều kiến thức của Tiểu Thiên Tôn không đủ, phải đến khi Hứa Ứng bổ sung bốn chữ phong ấn mới thật sự phóng thích thiên địa đại đạo.
“Ma Vực đúng là ngọa hổ tàng long, thâm sâu khó lường.” Hứa Ứng thầm nghĩ.
Đột nhiên lỗ hổng giữa tiên ma biến mất, không còn tiên quang hạ xuống, tiên âm cũng ngưng bặt. Hai thần tướng quy xà thu hồi nguyên thần, lực lượng cổ xưa thâm thúy khó lường trong Chân Võ quan cũng từ từ ẩn nấp, khó mà cảm ứng được.
Hứa Ứng kinh ngạc nhìn về phía Chân Võ quan. Với khả năng cảm ứng cực kỳ nhạy cảm, vốn dĩ y cảm thấy trong Chân Võ quan có một luồng lực lượng thâm thúy, bây giờ lực lượng kia thu hồi, cảm giác này càng thêm rõ ràng.
“Trong Chân Võ quan cất giấu một cường giả thần bí còn lợi hại hơn cả hai thần tướng quy xà!”
Y thu hồi ánh mắt, nhìn lên bầu trời, lần này Tiên giới thất bại trong việc tiến đánh Thanh Dương cung trong vùng đất Đạo Khải, không có hành động nào tiếp, bầu không khí không nặng nề tới mức khiến người ta khó lòng hít thở.
“Theo như bố trí của Đạo Khấp quan, năm xưa Tiên giới vận dụng ít nhất một nghìn ba trăm tiên nhân, còn là tiên nhân cực kỳ lợi hại mới thắng được Đạo Khấp quan. Một ngàn ba trăm tiên nhân là những người còn sống, số lượng đã tử chiến có lẽ còn nhiều. Bây giờ chắc một ngàn ba trăm tiên nhân này vẫn còn sống, nhưng lần này tiến đánh Đạo Khấp quan, không ai trong số bọn họ nỡ vứt bỏ tính mạng của mình.”
Hứa Ứng thầm nhủ trong lòng: “Vì vậy, bọn chúng sẽ không tấn công Đạo Khấp quan nữa, trừ phi bọn chúng tìm được một nhóm đồng đội có thể hi sinh.’
Lúc này một người áo tím lọt vào tầm mắt Hứa Ứng, Hứa Ứng lộ vẻ kinh ngạc: “Tên áo tím đỡ một chưởng của ta mà không chết!’
Người áo tím kia chính là Sở Thiên Đô, thấy Hứa Ứng cũng giật mình, lập tức lộ vẻ xấu hổ, vội vàng giơ ống tay áo lên che mặt, chạy ra khỏi Chân Võ quan như đang bỏ trốn, không dám quay đầu lại.
“Này.”
Hứa Ứng giơ tay, cao giọng nói: “Huynh đài đợi đã!”
Nhưng tốc độ của Sở Thiên Đô cực kỳ nhanh chóng, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã biến mất không còn tăm hơi.
“Có phải ta định giết ngươi đâu, ta chỉ muốn hỏi lai lịch của tổ pháp mà thôi, chạy nhanh như vậy làm gì?”
Hứa Ứng lắc đầu, thân thể đám người Hồ Trác Quân bắt đầu khôi phục, còn phải mất một thời gian nữa mới có thể trở lại như lúc ban đầu. Hứa Ứng đi vào Chân Võ quan, hai thần tướng quy xà đưa mắt nhìn theo y, ai nấy lộ vẻ kinh ngạc.
Xà thần tướng đang định lên tiếng, Quy thần tướng lẳng lặng giơ tay, ra hiệu cho hắn im lặng.
“Ngươi quên lúc trước rồi à? Mau giả bộ như không thấy hắn.” Quy thần tướng nói nhỏ.
Xà thần tướng dò xét gương mặt Hứa Ứng, lấy làm kinh hãi: “Cái gã mầm tai họa này vẫn còn sống!”
Hắn vội vàng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không nói năng gì cũng không cử động, cứ như hóa đá.
Hứa Ứng đi một vòng trong Chân Võ quan nhưng không phát hiện ra nguồn gốc của luồng khí tức thâm thúy kia, cảm ứng tỉ mỉ cũng không tìm được đầu nguồn, trong lòng buồn bực.
Y phát động Ngọc Hồ Chứng Đạo kinh, thi triển Ngọc Hồ Thiên Nhãn nhìn một lượt xung quanh, định tìm xem nơi này có thời không được che giấu không nhưng vẫn không tìm thấy gì.
“Thật kỳ lạ. Chắc chắn tồn tại cường đại kia ở trong Chân Võ quan nhưng lại ẩn nấp, không muốn gặp ta.”
Y mới nghĩ tới đây, giọng nói của đám người Hồ Trác Quân lại vang lên: “Chân Võ Đại Đế và Quy Xà nhị thần tướng phù hộ nên chúng ta mới sống sót! A Ứng đệ đệ, mau tới đây dâng hương cho Chân Võ Đại Đế gia gia và Quy Xà nhị thần tướng!”
Hứa Ứng đi tới, chỉ thấy Hồ Trác Quân và mọi người đã khôi phục, ai nấy cầm vài nén nhang, dâng hương cho Quy Xà nhị thần tướng.
Hồ Trác Quân cũng đốt vài nén hương nhét vào tay Hứa Ứng: “Quy Xà nhị thần tướng là thần linh bảo vệ con đường mà chúng ta vừa đi. Bọn họ mà không trấn thủ ở nơi này thì không biết bao nhiêu người mất mạng dưới tay tà tu.”