Chương 716 Đạo tâm quang minh 3
Kiến trúc trên núi đều được xây dựng dựa vào tòa tháp hoàng kim rách rưới này, đường đi uốn lượn khúc khuỷu, cung điện và bảo tháp nối liền, tạo thành một môn phái Ma đạo quy mô hùng vĩ.
Hứa Ứng thấy vậy hoa cả mắt, miệng lẩm bẩm: “Tòa tháp hoàng kim này là một món tiên khí...”
Hồ Trác Quân dương dương đắc ý, cười nói: “Không sai, tiên khí từ thời cổ xưa! Chỉ tiếc nó đã không còn nhiều uy lực, chưởng môn còn có thể kích hoạt được mấy phần uy lực. Môn phái của chúng ta tên là Linh Lung thiên tông! Đi nào, ta dẫn ngươi lên núi! Nếu sư phụ biết Tử Y Thần Hầu tới Linh Lung thiên tông bái kiến, chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”
Hứa Ứng đi theo bước chân cô, cười nói: “Trác Quân tỷ tỷ, ta là Hứa Ứng, không phải Sở Thiên Đô.”
Hồ Trác Quân ngầm hiểu nói: “Ta hiểu rồi, thanh danh Tử Y Thần Hầu quá lớn, người muốn khiêu chiến hắn quá nhiều. Ngay cả trong môn phái chúng ta cũng có một số kẻ không nhịn được muốn khiêu chiến hắn. Ngươi yên tâm, ngươi là Hứa Ứng, ta sẽ không tiết lộ ra ngoài.”
Cô quay đầu lại nhìn đám luyện khí sĩ ma tộc khác một lượt, hung dữ nói: “Các ngươi cũng không được nói, biết chưa?”
Đám người tán thành.
Hứa Ứng yên lòng, đi theo cô vào trong Linh Lung thiên tông.
Tới chỗ sơn môn, một thanh niên áo tím cũng đang leo núi, nhìn thấy Hứa Ứng trong lòng giật thót: “Sao hắn cũng tới đây?”
Trong lòng Hứa Ứng cũng giật thót: “Hỏng bét! Không khéo ta gặp chính chủ rồi!”
Thanh niên áo tím kia chính là Sở Thiên Đô, hai người gặp nhau, ánh mắt lảng tránh, không dám đối diện với đối phương.
Cuối cùng Hứa Ứng vẫn mặt dày hơn một chút, cười nói: “Sống trên đời thể nào chẳng tương phùng, vị huynh đài này, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Sở Thiên Đô như cười như không nói: “Không sai, lại gặp mặt, Tử Y Thần Hầu.”
Hứa Ứng ân cần nói: “Thương thế của ngươi đã khá hơn chưa?”
“Nhờ phúc của ngươi, không phải quá nghiêm trọng.” Sở Thiên Đô ngoài cười trong không cười.
Gương mặt Hứa Ứng vẫn mỉm cười như làn gió xuân ấm áp: “Ta làm ngươi bị thương, nhưng ta cũng giỏi chữa trị. Hay là ta chữa giúp ngươi nhé?”
Sở Thiên Đô vẫn cái vẻ mặt ngoài cười trong không nói: “Không dám không dám.”
Hứa Ứng thản nhiên nói: “Ngươi cảm thấy ta sẽ làm hại ngươi? Được thua dưới tay Sở Thiên Đô ta là vinh quang của ngươi. Sở mỗ mạnh hơn ngươi, muốn giết ngươi đâu cần thủ đoạn này.”
Sở Thiên Đô ưỡn cao lồng ngực, cuối cùng vẫn nén cơn thịnh nộ cười nói: “Đã vậy ta xin cảm tạ.”
Hồ Trác Quân đi tới bên cạnh Hứa Ứng, nói nhỏ: “A Ứng, thằng nhóc này lai lịch ra sao?”
Hứa Ứng cũng nhỏ giọng nói: “Là một trong tam đại cao thủ khiêu chiến ta bên ngoài Thanh Dương cung ở vùng đất Đạo Khải. Người này cực kỳ lợi hại.”
“Sao hắn lại mặc đồ tím?”
Hồ Trác Quân nói tới đây lại đột nhiên tỉnh ngộ, cười khoái trá nói: “Chắc chắn hắn định bắt chước ngươi! Hắn biết sự lợi hại của Tử Y Thần Hầu mà mình lại chẳng thể nổi danh, thế nên bắt chước ngươi, định kiếm danh tiếng riêng!”
Sở Thiên Đô tức tới mức run bần bật, nhưng vẫn nhẫn nại nói: “Cô nương, ta không phải như cô nghĩ...”
“Ngươi ngừng lại đi.”
Hồ Trác Quân khuyên nhủ: “Bắt chước người khác không có đường thoát đâu! Ngươi phải củng cố đạo tâm của mình, phải có dũng khí vượt qua tiền nhân! Ngươi bắt chước Tử Y Thần Hầu thì vĩnh viễn không thể trở thành Tử Y Thần Hầu!’
Sở Thiên Đô trên trán nổi gân xanh: “Nha đầu nhà ngươi...”
Thương thế của hắn suýt nữa tái phát, vết thương cũ mà Hứa Ứng lưu lại cho hắn rục rịch, cảm giác như muốn hộc máu.
Hồ Trác Quân cười nói: “Ngươi cố tình mặc áo tím bắt chước Tử Y Thần Hầu, cho là mặc áo tím vào thì mình là hắn. Ngươi nhìn thấy Tử Y Thần Hầu thật sự bên cạnh ngươi đi, hắn có thể cởi bộ áo tím, không chấp nhất vào cái tên, quên danh quên tiếng. Cho nên ngươi chỉ là một kẻ bắt chước còn hắn mới thật là Tử Y Thần Hầu.”
Hứa Ứng điềm nhiên cười một tiếng rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Sở Thiên Đô cố nén ngụm máu xộc lên cổ họng, đờ đẫn nói với Hứa Ứng: “Thần Hầu, phiền các hạ tìm một nơi yên tĩnh chữa thương cho ta.”
Hắn dừng lại một chút, sắc mặt biến hóa: “Ta đã không kiềm được thương thế nữa rồi.”
Hứa Ứng kinh ngạc, thầm nghĩ: “Đạo tâm của người này thật trong sáng, không ngờ lại định để ta chữa thương cho mình thật.”
Khí chất lỗi lạc như vậy rất hiếm thấy.
Ít nhất trong thế giới Nguyên Thú hiếm thấy.
Thế giới Nguyên Thú, cường giả trong luyện khí sĩ, nhất là đám người cắt rau hẹ ai nấy đều cực kỳ cẩn thận, coi kẻ khác như quái vật, xưa nay không tin tưởng bất cứ ai.
Hứa Ứng sống nheièu năm trong thế giới Nguyên Thú, số bằng hữu chân chính có thể đếm được trên đầu ngón tay, cũng chỉ có lác đác mấy người Nhạn Không Thành, Thời Vũ Tình, Tiết Doanh An, Quách Tiểu Điệp, Sở Tương Tương, ngoài ra là Ngoan Thất và quả chuông.
Những người khác hoặc trong lòng có mục đích lợi dụng y, hoặc rắp tâm hãm hại y. Đương nhiên ngoại trừ Nguyên Vị Ương.