← Quay lại trang sách

Chương 730 Ly Hận thiên Đâu Suất cung 3

Hứa Ứng lại đi tiếp nửa canh giờ nữa, chứng kiến bên cạnh có tới mấy trăm người, đang trò chuyện vui vẻ với mình.

“Đều là ảo giác! Ta cố thủ Thái Nhất, chỉ cần không bước vào khu vực Tiên đạo dị thường...”

Hứa Ứng đột nhiên dậm chân, trên trán đổ mồ hôi lạnh, chậm rãi lùi lại phía sau.

Trước mặt là một thác nước máu tỏa ra hào quang Tiên đạo âm u, y suýt nữa bước vào khu vực dị thường này!

Một lúc lâu sau, cuối cùng y cũng thoát khỏi khu vực dị thường này, từng bóng người bên cạnh đột nhiên hóa thành sương khói tiêu tan, không còn tồn tại.

Hứa Ứng thở phào một tiếng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau đâu đâu cũng là hào quang Tiên đạo, tỏa ra ánh sáng mê ly, tiên quang lít nha lít nhít, gần như không thể thấy được đường đi!

“Không ngờ ta lại ra được!’

Hứa Ứng cũng cảm thấy khó tin, y quay đầu lại nhìn về đằng trước, một khung cảnh đổ nát thê lương xuất hiện trước mắt y, cung điện bị tàn phá, cầu đường sụp đổ, con sông khô cạn...

Thiên địa đại đạo bị tàn phá mà Hứa Ứng cảm giác được chính phát ra từ nơi này!

Y đi tới phế tích, muốn tìm lại cảnh huy hoàng năm xưa của nơi này, nhưng dường như có người ra sức xóa bỏ, không để lại nhiều thứ hữu dụng.

Hứa Ứng dừng bước trước một cánh cửa chưa sụp đổ, quan sát chữ Triện trên xà nhà.

“Đâu Suất cung... Đâu Suất cung!’

Khí tức của y chấn động, ngơ ngác nhìn mấy chữ kia, không sai, Đâu Suất cung!

Thế nhưng trong Bỉ Ngạn Giáng Cung cũng có một tòa Đâu Suất cung!

Hai tòa Đâu Suất cung, rốt cuộc tòa nào mới là Đâu Suất cung thật?

Lúc này sau lưng y bỗng có một giọng nói hùng hậu vang lên: “Đâu Suất cung, thời đại cổ xưa tiên nhân truyền đạo thụ nghiệp tại nơi này, mở lò luyện đan. Từng có người hỏi ta, nếu vị lò luyện đan của vị lão thần tiên Đâu Suất cung này lăn từ Ly Hận thiên xuống thế gian, sẽ ra sao?”

Hứa Ứng quay người, chỉ thấy chẳng một nam nhân tuấn tú mặc áo trắng đã đi tới sau lưng mình từ lúc nào chẳng hay, cũng đang ngẩng đầu lên nhìn xà nhà bằng đá có khắc chữ Đâu Suất cung.

Hứa Ứng dò hỏi: “Huynh đài, ngươi trả lời ra sao?”

Người áo trắng kia hoàn toàn không có dáng vẻ gì của kẻ trong Ma đạo, ngược lại phong thái nho nhã, như bậc đại nho đọc đủ kinh thư lễ nghĩa: “Làm sao ta biết được? Thế là ta lại hỏi hắn, người đó nói cho ta biết.”

Sắc mặt hắn nghiêm nghị nói: “Nếu thế, chắc chắn cái lò luyện đan kia sẽ biến thành một biển lửa, mênh mông vô lượng, quét sạch bát hoang, nuốt chửng nhật nguyệt, tạo thành vô số đạo thượng hệ hỏa. Người nói cho ta biết chuyện này đã lĩnh ngộ cả thần thông Bát Hoang Luyện Nhật Lô.”

Sắc mặt hắn u buồn nói: “Còn ta, đến giờ vẫn không thể lĩnh ngộ.”

Hứa Ứng trong lòng máy động: “Hắn đang nói tới biển lửa vô lượng ở biên giới Ma Vực, vị trí tiên mộ Nhị Lang Chân Quân! Đợi đã, chẳng lẽ người nói cho hắn biết biển lửa vô lượng là lò luyện đan chính là, chính là... ta?”

Trong lòng y bỗng sinh ra một ý nghĩ rất hoang đường.

Người áo trắng nhìn Đâu Suất cung đổ nát thê lương phía trước nói: “Người cho ta biết chuyện này định gây dựng lại Đâu Suất cung. Hắn là người có ý tưởng lớn, dám nghĩ dám làm. Quả nhiên Đâu Suất tiên cung được hắn luyện thành, sau này hắn đưa Đâu Suất cung tới Bỉ Ngạn Giáng Cung. Hắn nói với ta, hắn dùng bảo vật này tập trung tiên dược Bỉ Ngạn, có thể ban phúc cho vô số người.”

Hứa Ứng nói: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó?”

Người áo trắng da mặt run rẩy, sắc mặt âm trầm nói: “Sau đó hắn vứt bỏ tổ đình phi thăng. Khà khà, ngươi biết người này tên là gì không?”

Hắn không đợi Hứa Ứng trả lời, trực tiếp nói ra đáp án: “Hắn tên là, Hứa! Ứng!”

Hứa Ứng trong lòng máy động: “Phúc báo mà kiếp thứ nhất tích cóp cho ta đã tới rồi! Người ta này từng gặp ta trong kiếp thứ nhất!’

Đầu óc y không ngừng suy nghĩ, suy đoán ý đồ của người áo trắng: “Ta chạy tới Đâu Suất cung, hắn cũng đi tới đây, nhưng lời nói của hắn có oán niệm rất lớn về ta, chẳng lẽ tới để giết ta? Nhưng nghe giọng điệu của hắn, hình như kiếp đầu của ta không làm chuyện thương thiên hại lý gì. Nhưng có vẻ như hắn mang oán niệm rất lớn...”

Người áo trắng áy náy nói: “Là ta thất lễ rồi. Ta vừa nhớ tới vị cố nhân kia, thấy dáng dấp ngươi giống hắn, khó mà kiềm chế tâm trạng của mình. Ta hận nhất là loại phản bội! Đúng rồi, nói lâu vậy mà vẫn chưa biết ngươi tên là gì.”

Hứa Ứng trấn định tự nhiên, cười nói: “Trên cõi đời này thường có người tướng mạo giống nhau, có lẽ ta trông rất giống Hứa Ứng kia. Tại hạ Tử Y Thần Hầu Sở Thiên Đô, Sở Thiên Đô gần đây danh tiếng vang dội chính là ta.”

Y lấy mặt nạ Sở Thiên Đô ra đeo lên mặt mình.

Sau khi đeo mặt nạ lên, khí chất của Hứa Ứng cũng thay đổi nhiều, rất có phong phạm đệ nhất cao thủ trong thế hệ trẻ ở Ma Vực.