Chương 742 Săn bắn Tiểu Thiên Tôn 2
Viên Công Thông khẽ thở phào một tiếng, vội vàng nói: “Tứ thánh, đi mau, nghĩ cách cứu viện Tiểu Thiên Tôn! Cường giả Chư Thiên Vạn Giới lẻn vào tổ đình, định ám toán Tiểu Thiên Tôn!’
“Không phải chúng ta không muốn cứu...’
Trong khu vực Tiên đạo dị thường vang lên tiếng cười khổ, tổ đình tứ thánh bước chân tập tễnh đi ra. Vừa rồi khí tức bốn người còn kinh thiên động địa, bây giờ lại suy yếu tới mức khó tả.
Viên Công Thông tập trung nhìn sang, chỉ thấy tứ thánh này còn thê thảm hơn mình, ai cũng bị trọng thương, phải dìu lẫn nhau mới miễn cưỡng bước ra khỏi khu vực dị thường!
Bốn người cười khổ liên tục nói: “Chúng ta khiêu chiến Tiểu Thiên Tôn, bị hắn đánh trọng thương, bây giờ giữ mình còn chẳng nổi, làm sao đi cứu hắn?’
Tổ đình tứ thánh liên thủ, thực lực có thể so với Tiên Vương, khiến Tiểu Thiên Tôn không thể không dốc toàn lực ứng phó.
Kết cục của dốc toàn lực ứng phó là không thể lưu thủ được, đến mức tứ thánh bị hắn đánh trọng thương, thương tích mỗi người còn nặng hơn Viên Công Thông!
Viên Công Thông trong lòng lạnh buốt, tự an ủi mình: “Không sao cả, không sao cả. Thực lực Tiểu Thiên Tôn cao cường tới cực điểm, trong tổ đình ta còn những cường giả khác, ngoài Tiểu Thiên Tôn còn có Viêm Chân Quân xếp hạng nhì, Trì Nguyệt Chân Quân xếp hạng ba...”
Tổ đình tứ thánh liếc mắt nhìn nhau nói: “Cho dù Tiểu Thiên Tôn không địch nổi, bọn họ cũng có thể chạy tới, không cần chúng ta lo lắng.”
Hồ Trác Quân dốc hết dũng khí nói: “Sư phụ, tứ thánh, cường giả của các đai thế giới âm thầm lẻn vào vùng trong nội đình nhưng không kinh động bất cứ ai. Điều này không kỳ lạ sao? Liệu có phải trong nội bộ tổ đình chúng ta có người tiếp ứng bọn chúng không?”
Viên Công Thông và tổ đình tứ thánh ngây người.
Hồ Trác Quân tiếp tục nói: “Đệ tử cảm thấy nếu có người tới giúp Tiểu Thiên Tôn, thì kẻ đầu tiên tới giúp, quá nửa là nội ứng...’
Viên Công Thông và tổ đình tứ thánh biến sắc, ai nấy giãy dụa định đi tìm Tiểu Thiên Tôn.
Hồ Trác Quân vội vàng nói: “Sư phụ, tứ thánh, các ngươi đã bị thương cực nặng, không cần gắng gượng nữa. Để đệ tử tới tìm Tiểu Thiên Tôn.’
Viên Công Thông lắc đầu nói: “Tuy ngộ tính của ngươi rất cao nhưng dù sao tu vi cũng hơi thấp, đợi ngươi chạy tới, chắc chỉ có nước nhặt xác cho Tiểu Thiên Tôn...”
Đột nhiên hai mắt Viên Công Thông sáng bừng lên: “Tuy đệ tử ta tu vi hơi thấp nhưng tu vi của Tử Y Thần Hầu không phải hạng xoàng! Để đệ tử của ta tới tìm Tử Y Thần Hầu, bảo hắn theo đệ tử của ta cùng đi tìm Tiểu Thiên Tôn!’
Hồ Trác Quân và tứ thánh cùng gật đầu nói: “Chỉ có thể chữa cháy như vậy thôi.”
Hồ Trác Quân lập tức trở về Ly Hận viên tìm được Tử Y Thần Hầu Sở Thiên Đô, lôi kéo Sở Thiên Đô đi khỏi nói: “Mau đi theo ta, nghĩ cách cứu viện Tiểu Thiên Tôn!”
Sở Thiên Đô vội vàng nói: “Tiểu Thiên Tôn làm sao?”
Hồ Trác Quân nghe giọng nói này hơi quen thuộc, không khỏi nghi ngờ, giơ tay tháo mặt nạ của hắn xuống. Sở Thiên Đô giật nảy mình, vội vàng đoạt mặt nạ lại đeo lên.
Hồ Trác Quân thấy diện mạo thật của hắn, không khỏi ngây người, kinh ngạc nói: “Ngươi là... ngươi không hối cải à!”
Sở Thiên Đô gật đầu liên tục, nước mắt chảy ngược vào bụng: “Trác Quân cô nương đừng nói nữa, ta đang hối hận rồi đây!’
Hồ Trác Quân vẫn còn ngây ngốc, lẩm bẩm nói: “Ngươi giả mạo Tử Y Thần Hầu, thi triển Bát Hoang Luyện Nhật Lô chiến thắng cường giả Quỷ Khư Nạp Lan Đô. Một tên hàng giả mà tu vi thực lực cũng cường đại như vậy à...”
Sở Thiên Đô vội vàng nói: “Trác Quân cô nương, nghĩ cách cứu viện Tiểu Thiên Tôn quan trọng hơn. Chúng ta mau đi thôi, chuyện khác vừa đi vừa nói.”
Hồ Trác Quân tỉnh ngộ, vội vàng tán thành.
Sở Thiên Đô tế ra một chiếc thuyền hoa hai người leo lên thuyền, thuyền hoa xé gió bay đi.
Hồ Trác Quân vẫn còn ngơ ngác, không khỏi liếc mắt nhìn Sở Thiên Đô một hồi lâu, cuối cùng lại không nhịn được nói: “Ngươi không phải Sở Thiên Đô, chẳng lẽ ngươi là huynh đệ song sinh của Sở Thiên Đô? Nhưng các ngươi trông đâu có giống nhau, ngươi đẹp hơn hắn, hắn hơi đen.”
Sở Thiên Đô mừng thầm: “Tuy Hứa Ứng lợi hại hơn ta, nhưng mặt ta trắng hơn hắn!”
Hồ Trác Quân nói: “Chắc chắn ngươi không phải tên là Sở Thiên Đô đúng không? Ngươi tên thật là gì?”
Sở Thiên Đô cứng họng, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói: “Sở, Sở Thiên... Sở Thiên Thành!’
Hồ Trác Quân thở dài: “Ta biết ngay mà. Ngươi quá ngưỡng mộ Sở Thiên Đô, ngay cả tên cũng đổi thành chỉ sai với hắn một chữ. Sư huynh của ta Vu Ưu Trần thua dưới tay Sở Thiên Đô, hắn trầm luân hai năm mới thoát khỏi đả kích. Hắn ngốc như vậy mà còn thoát được, chắc chắn ngươi cũng có thể!”
Sở Thiên Đô xin tha: “Bà cô ơi, ta hối cải thật mà!”
Thuyền hoa men theo hướng Hứa Ứng và Tiểu Thiên Tôn vừa đi. Sở Thiên Đô nói: “Con đường này dẫn tới Tham Đạo đài, năm đó sư phụ ta thường xuyên truyền đạo tại đó! Chúng ta tới đó trước đã!”