← Quay lại trang sách

Chương 747 Thần công thất chuyển 4

Âm thanh kia băng giá lạnh lẽo thấu xương, giữa âm thanh, những người cứng đờ tại chỗ đều lộ vẻ hoảng sợ, đột nhiên Tiên đạo trong cơ thể mỗi người rối loạn, từng thanh huyết kiếm đâm ra khỏi cơ thể, đâm khắp bốn phương tám hướng!

Chỉ trong khoảnh khắc, hàng trăm cao thủ bị Tiên đạo rối loạn trong cơ thể mình giết chết!

Huyết kiếm càng lúc càng dài, treo từng thi thể cao thủ lên không trung.

“Tiểu Thiên Tôn, Thương Nguyệt tới chậm!’

Một thân hình thon thả phi thân tới, hạ xuống chiến trường đầy vết máu, cánh tay thu lại, vội vàng bước tới vài bước ân cần nói: “Tiểu Thiên Tôn, thương thế của ngươi ra sao rồi?’

Tiểu Thiên Tôn giải trừ thần công, thân thể khôi phục như lúc đầu. Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy ánh mắt Thương Nguyệt Chân Nhân lướt qua từng xiềng xích đạo văn trên người mình.

Thương Nguyệt Chân Nhân bước nhanh tới, giơ tay ra, đang định đỡ lây Tiểu Thiên Tôn thì đột nhiên thu tay lại, cười nói: “Quan hệ giữa ngươi và ta vốn đâu có tốt, ta sẽ không dìu ngươi đâu.”

Tiểu Thiên Tôn đang định giơ tay ra cũng thu về, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc. Đúng là quan hệ giữa hắn và Thương Nguyệt Chân Nhân không được tốt.

Hắn tưởng lần này Thương Nguyệt tới để ám toán hắn, không ngờ Thương Nguyệt Chân Nhân hoàn toàn không có ý này.

Đột nhiên trên bầu trời chấn động, một vết khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, nối từ đông sang tây.

Tiên quang bảy màu xuất hiện trong vết nứt, trút xuống như thác nước, tới không trung của Tham Đạo đài là hóa thành một bàn tay tiên quang năm màu, đánh xuống!

“Đã chú ý tới ngươi từ lâu rồi, Ngũ Tuyệt Tiên Vương!”

Thần công đã giải trừ của Tiểu Thiên Tôn đột nhiên vận chuyển kịch liệt, chỉ trong khoảnh khắc đã tăng cường lên tầng thứ bảy, cơ thể không ngừng bành trướng, xoay người nghênh tiếp bàn tay ngũ sắc từ trên trời giáng xuống!

Ngay lúc hắn nghênh tiếp bàn tay ngũ sắc, Thương Nguyệt Chân Nhân ngẩng đầu lên, gương mặt tươi cười, phi thân lên, tấn công tới hậu tâm Tiểu Thiên Tôn.

Ở đó, có một chỗ xiềng xích đạo văn của Tiểu Thiên Tôn thiếu mất một đoạn, chính là sơ hở của hắn!

Đột nhiên một cánh tay mọc ra từ dưới nách Tiểu Thiên Tôn, nghênh tiếp bàn tay Thương Nguyệt Chân Nhân!

Thương Nguyệt Chân Nhân kêu rên, tai mắt mũi miệng chảy máu không ngừng, bị chấn động tới mức lảo đảo lui lại phía sau.

Tay phải Tiểu Thiên Tôn nghênh tiếp bàn tay ngũ sắc của Ngũ Tuyệt Tiên Vương trên bầu trời, quay đầu lại, gương mặt tươi cười nhìn Thương Nguyệt Chân Nhân nói nhỏ: “Ta vẫn đề phòng ngươi!”

“Ầm!”

Bàn tay Ngũ Tuyệt Tiên Vương vỡ nát, hóa thành tiên khí năm màu tan khắp tứ phía. Thân thể Tiểu Thiên Tôn chỉ hơi rung nhẹ, không ngờ hoàn toàn không thương tổn.

Hắn khẽ nhíu mày, nhìn về phía bộ áo trắng của mình, phía trên đã dính một giọt máu, tựa như một đóa hoa mai.

“Ta bị thương rồi?”

Tiểu Thiên Tôn giơ tay, nhẹ nhàng vung lên, từng đóa hoa máu trên tấm áo trắng rơi xuống.

Hắn nắm lấy đóa hoa máu này, đặt lên mũi ngửi, sắc mặt khôi phục lạnh nhạt: “Hóa ra có máu tươi ở trên người ta.’

Trên bầu trời, vực sâu Quỷ Khư nhanh chóng khép lại, biến mất không còn tăm hơi.

Thương Nguyệt Chân Nhân lạnh cả tim, vừa ho ra máu vừa nhanh chóng thối lui, miệng kêu to: “Tiểu Thiên Tôn, chuyện lần này là lỗi của ta, chúng ta đều là cường giả tổ đình, thường xuyên gặp mặt. ta bị ma xui quỷ ám, ngươi người lớn đừng chấp trẻ con...”

Tiểu Thiên Tôn mỉm cười, không truy kích mà trở lại Tham Đạo đài, lẳng lặng đứng sau lưng Hứa Ứng.

Một lúc lâu sau, trên bầu trời lại có khe nứt tách ra, vô thanh vô tức.

Một con mắt lặng lẽ đảo qua cái khe, khe hở lập tức biến mất.

Ở đằng xa, Thương Nguyệt Chân Nhân trấn áp thương thế, lén lút thò đầu ra quan sát Tiểu Thiên Tôn rồi từ từ thối lui.

“Hóa ra hắn không bị thương!” Trong lòng Thương Nguyệt Chân Nhân kinh hãi.

Một lúc lâu sau, Hứa Ứng thoát khỏi trạng thái nhập đạo, từ từ mở mắt.

“Ngươi tỉnh rồi?”

Tiểu Thiên Tôn vẫn tươi cười, khóe miệng có máu chảy ra, nụ cười không đổi, nói khẽ: “Ta sắp không chịu nổi rồi. Ngươi giữ gương mặt bình tĩnh nghe ta nói, đừng kinh hãi, cũng đừng đứng dậy.’

Hứa Ứng ngồi yên tại chỗ, nhìn bốn phía, chỉ thấy trên dãy núi xung quanh đâu đâu cũng có thi thể, trong lòng nghi hoặc không thôi.

Tiểu Thiên Tôn nói: “Bên cạnh nơi này có một mảnh vỡ tên là Thiên Khư. Bây giờ ngươi dốc toàn lực cảm ứng Thiên Khư, chúng ta còn có cơ hội sống sót.”

Lúc này giọng nói của Thương Nguyệt Chân Nhân vang lên, đứng từ xa cười nói: “Tiểu Thiên Tôn, các ngươi nói gì vậy?”

Tiểu Thiên Tôn vẫn đứng sau lưng Hứa Ứng, như không nghe thấy lời nói của Thương Nguyệt Chân Nhân, hạ giọng hỏi: “Ngươi ngộ ra tổ pháp ẩn chứa trong dấu ấn chưa?”

Hứa Ứng không nói năng gì, lẳng lặng gật đầu.

Vừa rồi Tiểu Thiên Tôn đối đầu với vây quét của Ngũ Tuyệt tông, y lại đang nhập định, dung hợp với dấu ấn mà mình lưu lại bốn mươi tám ngàn năm trước, lĩnh ngộ tổ pháp từ trong dấu ấn.