← Quay lại trang sách

Chương 754 Vũ trang đỉnh phong 1

Hứa Ứng ưỡn thẳng sống lưng, thản nhiên nói: “Kế đạo nhân, ý chỉ của Tiên giới tuyên bố cho Chư Thiên Vạn Giới, trong Chư Thiên Vạn Giới không có tổ đình. Cho dù ngươi giết Tiểu Thiên Tôn cũng không thể thành tiên.”

Kế đạo nhân liếc mắt nhìn y một cái, kinh ngạc nói: “Ngươi là ai?”

Hứa Ứng mỉm cười nói: “Bốn mươi tám ngàn năm trước ta làm dấy lên một trận náo động cực lớn, khiến cho khu vực Tiên đạo dị thường bộc phát, quét sạch tổ đình. Ngươi nói xem ta là ai?’

Kế đạo nhân giật mình, đột nhiên bật cười nói: “Ngươi nói tên Hứa Ứng vứt bỏ tổ đình phi thăng? Nghe nói sau này ngươi bị trấn áp hơn bốn vạn năm, biến thành phàm nhân bất tử, trải qua quãng đời không bằng heo chó! Tiểu Thiên Tôn còn từng tới thế giới Nguyên Thú, xem thử nhà ngươi!’

Hứa Ứng ngơ ngác, nhìn về phía Tiểu Thiên Tôn hôn mê bất tỉnh, lẩm bẩm nói: “Hắn từng tới xem ta? Vậy vì sao lúc đó hắn không giết ta báo thù...’

Kế đạo nhân cười ha hả: “Hắn sao chép một số phong ấn trên người ngươi, định mở phong ấn cho ngươi, đúng là ngu ngốc, lại đi nghiên cứu Tiên đạo! Thằng ngu ấy không biết tổ đình ta là Ma Vực hay sao? Ma đạo của tổ đình ta và Tiên đạo vốn không hòa hợp! Hắn là Tiểu Thiên Tôn của Ma Vực, thế mà lại hao phí phân nửa công sức đi nghiên cứu Tiên đạo! Ngu ngốc tới mức không thể ngu hơn!”

Hứa Ứng nhìn Tiểu Thiên Tôn ngồi yên tại chỗ không hề nhúc nhích, miệng lẩm bẩm: “Ngươi nói là hắn tới thế giới Nguyên Thú gặp ta, sao chép phù văn tiên đạo trên người ta sau đó hao phí công sức học tập Tiên đạo, phá giải phong ấn?”

Kế đạo nhân cười khểnh nói: “Đây chính là điểm ngu ngốc của hắn. Hắn tưởng mình có thể phá giải phong ấn của Đế Quân, cứu ngươi ra. Hắn chỉ là một Tiểu Thiên Tôn ở Ma Vực, làm sao phá giải được phong ấn của Đế Quân?”

Khóe miệng Hứa Ứng run rẩy: “Hắn muốn giết ta cơ mà? sao lại hao phí thời gian vạn năm để cứu ta?”

“Giết ngươi?”

Kế đạo nhân như nghe thấy chuyện nực cười nhất, không nhịn được cười ha hả nói: “Xem ra ngươi vẫn đang bị phong ấn, Thiên Tôn.”

"Thiên Tôn?" Hứa Ứng ngơ ngác.

“Đúng vậy, Hứa Thiên Tôn!”

Kế đạo nhân cười nói: “Hắn là đồ đệ của ngươi nên mới gọi là Tiểu Thiên Tôn! Nếu không sao lại đặt tên như vậy?”

“Đồ đệ của ta?’

Hứa Ứng ngây ngẩn nhìn người áo trắng máu me đầm đìa kia, miệng lẩm bẩm: “Hắn là đồ đệ của ta...”

Y đi tới trước mặt Tiểu Thiên Tôn, ngăn trước mặt hắn, sau lưng là từng tòa động thiên sáng lên, cố nén tâm trạng kích động của mình, trầm giọng nói: “Có sư phụ ta đây, sau này không ai có thể khiến hắn bị thương nữa!”

Đối với Tiểu Thiên Tôn, vốn dĩ trong lòng Hứa Ứng chỉ có địch ý, giờ bất giác lại có một tình cảm khác.

Y không nhớ nối kiếp đầu tiên đã xảy ra chuyện gì, nhưng Tiểu Thiên Tôn đã từng nói, Hứa Ứng là sư phụ của hắn, phụ thân của hắn, huynh trưởng của hắn, bằng hữu của hắn.

Hai chữ phụ thân cho thấy trong lòng hắn, Hứa Ứng năm xưa không khác gì người cha.

Lúc trước Hứa Ứng không hiểu tình cảm này, bây giờ y đột nhiên hiểu ra, trong thời đại cổ xưa mông muội, Tiểu Thiên Tôn chính là cô nhi mà y thu nhận.

Đứa bé này được Hứa Ứng thu nhận, đi theo loại người vô pháp vô thiên như y, xông xáo bốn phía, trải qua đủ loại nguy hiểm, nếm qua đủ loại khổ sở.

Được Hứa Ứng chăm sóc và dạy bảo, đứa trẻ ngày ngày lớn lên. Trong lòng hắn, chắc chắn người sùng bái nhất chính là Hứa Ứng, người tôn kính nhất cũng là Hứa Ứng, bằng hữu tốt nhất của hắn cũng là Hứa Ứng.

Hắn coi Hứa Ứng như tấm gương, coi Hứa Ứng như mộng tưởng của mình, mong mình có thể thay trời đổi đất, cải biến hiện trạng khổ cực bần cùng của tổ đình hiện tại, thay đổi trạng thái chịu đói chịu đánh của tổ đình.

Hắn muốn bổ thiên cho tổ đình, muốn khai quật một lịch sử bị mai một, muốn mỗi người trong tổ đình có thể ưỡn ngực sinh sống.

Hắn muốn tổ đình khôi phục huy hoàng năm xưa!

Thật ra những mộng tưởng này không phải của hắn mà là của Hứa Ứng, nhưng đi theo vị sư phụ này lâu ngày, dần dà hóa thành mộng tưởng của hắn.

Vì vậy khi Hứa Ứng lựa chọn phi thăng lên Tiên giới, hắn mới cảm thấy đau lòng vì bị Hứa Ứng phản bội, thậm chí nảy sinh suy nghĩ giết chết Hứa Ứng để trả thù.

Tiên giới phá hủy tổ đình, còn bôi nhọ tổ đình là Ma Vực, bôi nhọ mọi người trong tổ đình là ma tộc. Tiên giới và Chư Thiên Vạn Giới chưa bao giờ ngừng chèn ép tổ đình.

Trong lòng hắn, luôn có một Hứa Ứng hoàn mỹ, như thầy như cha, như anh như bạn. Nam nhân giao cho mình giấc mộng này lại phi thăng tới phẻ của kẻ địch, trở thành kẻ địch, hỏi sao hắn không đau lòng cho được?

Nhưng Tiểu Thiên Tôn không giết chết Hứa Ứng, ngược lại khi y gặp nạn còn tới tìm y.

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑