← Quay lại trang sách

Chương 760 Thần uy vẫn đó 3

Hứa Ứng đột nhiên nảy sinh suy nghĩ: “Nếu có đủ nhiều địch nhân, có lượng huyết khí, thế thì tinh thần của Tam Đàn Hải Hội đại thần sẽ ngưng tụ, hư ảnh sẽ từ hư hóa thực. Hắn có thể khởi tử hoàn sinh không?”

Tình cảnh vừa rồi, dường như có khả năng này.

Hỗn Thiên lăng bay tới, trong dải lụa có một ý thức cổ xưa truyền tới. “Đừng có tưởng bở. Chúng ta giúp ngươi không phải vì ngươi thắp mấy nén hương cho Tam Đàn Hải Hội đại thần, cũng không phải vì ngươi đối đãi khách khí với chúng ta., chưa bao giờ coi chúng ta như công cụ. Không phải mấy nén hương là mua chuộc được chúng ta đâu!”

Hứa Ứng nắm chặt Tiểu Thiên Tôn trên lưng cười nói: “Chỗ ta còn mấy nén hương.”

Ý thức trong Hỗn Thiên lăng nói: “Chúng ta không có bất cứ hảo cảm nào với ngươi, lại càng không có tình cảm gì. Ngươi không chuyện ác nào không làm, năm xưa tới trộm lăng mộ của Tam Đàn Hải Hội đại thần, bắt cóc Phong Hỏa luân, tiện tay moi gạch vàng, chúng ta vẫn còn nhớ rõ lắm!”

Hứa Ứng khẽ gật đầu.

Hỏa Tiêm thương lượn qua bàn tay y, nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay, trong thương cũng có một ý thức cổ xưa: “Chúng ta ra tay giúp ngươi chủ yếu là bất mãn với Tiên giới, không thể để lũ chó săn của Tiên giới kiếm chác trong khu vực lăng mộ của Tam Đàn Hải Hội đại thần được.”

Gạch vàng bay tới, lơ lửng trước mặt Hứa Ứng, cũng có một ý thức cổ xưa lan tỏa: “Chức trách của chúng ta là bảo vệ khu vực này, bảo vệ tiên mộ của người.”

“Cho tới khi người thức tỉnh khỏi giấc ngủ say.”

Hứa Ứng thoáng chần chừ rồi nói: “Nhưng Tam Đàn Hải Hội đại thần có thể tỉnh lại không?”

Những tiên khí kia im lặng, không trả lời. Bất luận Tam Đàn Hải Hội đại thần có tỉnh lại hay không, chúng cũng sẽ bảo vệ nơi này. Hứa Ứng không hỏi tiếp, thả Tiểu Thiên Tôn xuống, chia một luồng nguyên thần tới khống chế thân thể Tiểu Thiên Tôn, thi lễ với mấy món tiên khí rồi xoay người ra khỏi Loạn Tinh Hải.

Y quay đầu nhìn lại, mấy món tiên khí Hỗn Thiên lăng vẫn lơ lửng tại đó, như đang tiễn biệt y.

Con đường bên ngoài Loạn Tinh Hải, Hứa Ứng phải đi một mình, có nguy hiểm lớn hơn nữa thì chúng cũng không giúp được. Hứa Ứng vẫy tay, xoay người bước đi, hạ giọng nói: “Vì sao thời cổ đại lại sa sút? Vì sao những thần thánh nắm giữ thủ đoạn thông thiên triệt địa lại tiêu vong? Trên người bọn họ có truyền thuyết gì? Tiểu Thiên Tôn, ngươi có biết không?”

Y liếc mắt sang nhìn Tiểu Thiên Tôn đi theo bên cạnh mình, thở dài một tiếng, không có nguyên thần của mình điều khiển, Tiểu Thiên Tôn chỉ là gã khờ, không thể làm gì.

Cho dù tán gẫy giải khuây với y cũng không được.

Trong Loạn Tinh hải, Hỗn Thiên lăng vẫn uốn lượn bồng bềnh quanh tiên lô, gạt những ngôi sao bay tới lăng mộ. Hỏa Tiêm thương vẫn cắm trong hố, không hề nhúc nhích, Càn Khôn quyển treo trên bia mộ, gạch vàng lẳng lặng nằm bên quan tài trong tiên mộ.

Phong Hỏa luân ngừng cháy, yên ắng chờ đợi trong góc tường.

Chúng lại trở về với những năm tháng trước kia, không hề thay đổi gì, cứ như trận chém giết cùng Hứa Ứng lúc vừa rồi chỉ khiến một thoáng ngắn ngủi chúng nhớ lại những năm tháng đỉnh phong. Chúng vẫn đang chờ đợi, chờ một người lại mặc giáp trụ cầm chúng lên, rút Hỏa Tiêm thương, đạp Phong Hỏa luân, thắp sáng những năm tối tăm này.

Ở đằng khác của Loạn Tinh hải, Hứa Ứng lên bờ, nhìn về phía khu vực tổ đình khắp nơi đều là Tiên đạo dị thường, tùy tiện chọn một hướng rồi không ngừng đi tới.

Không có tiên khí của Tam Đàn Hải Hội đại thần giúp sức, y cũng không biết mình sẽ đi được bao xa.

Vì y đã cảm ứng được có ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình.

“Ngươi là đồ đệ mà ta đã bỏ lại, chắc chắn ta sẽ không để ngươi chết trong tay đám người kia.” Hứa Ứng tự nhủ.

Tuy đây đã là lần thứ hai y đặt chân tới tổ đình, nhưng đối với y nơi này vẫn là vùng đất xa lạ.

Bầu trời âm u đột nhiên từ từ nứt ra như hai mí mắt, trong mí mắt con có một con ngươi đảo qua, nhìn vào Hứa Ứng.

Hứa Ứng lập tức cảm giác được, không ngẩng đầu lên mà khống chế thân thể Tiểu Thiên Tôn nhìn lại. Vết nứt trên bầu trời lập tức khép lại, cứ như chưa bao giờ xuất hiện.

Hứa Ứng thoáng yên tâm, dư uy của Tiểu Thiên Tôn vẫn còn, có thể chấn nhiếp Tiên Vương ở Quỷ Khư. Nhưng đám cường giả đuổi giết bọn họ vì suất phi thăng thành tiên lại liều lĩnh không sợ chết.

“Còn một con đường sống, đó là Bồng Lai!”

Hứa Ứng ánh mắt nhấp nháy, tự nhủ: “Đi tới Bồng Lai, dựa vào Tiên đạo của Bồng Lai tiên sơn, ta có thể giết chết Tiên Vương! Khi đó không phải sợ ai cả!

Ngay lúc này lại nghe một giọng nói già nua vang lên: “Tiểu Thiên Tôn, nghe nói ngươi bị trọng thương, lão hủ vội vội vàng vàng chạy tới, may là chưa muộn!”