← Quay lại trang sách

Chương 762 Thái âm Hư Thiên công chính tông 2

`Hành động này thật sự vượt ngoài dự liệu của Mạnh Vô Hoài, lão cáo già này thầm kinh ngạc, tự nhủ: “Tiểu Thiên Tôn lại để Hứa Ứng lộ ra gương mặt thật, là không sợ hãi hay phô trương thanh thế?”

Lão tưởng mình vạch trần lời nói dối của Tiểu Thiên Tôn, Tiểu Thiên Tôn sẽ thất thố, không ngờ Tiểu Thiên Tôn lại đánh hắn một đòn trở tay không kịp, khiến lão không dám động thủ.

Hứa Ứng cười nói: “Tiên Chủ, ta bị Tiểu Thiên Tôn dùng Thi Thần đại pháp khống chế, vạn bất đắc dĩ mới giúp hắn. Chẳng lẽ ngươi cũng bị Thi Thần đại pháp khống chế?”

Tiên Chủ Mạnh Vô Hoài thầm căng thẳng: “Thi Thần đại pháp?”

Tiểu Thiên Tôn đột nhiên hừ một tiếng, ánh mắt uy nghiêm đảo qua Hứa Ứng: “Lắm mồm!”

Hứa Ứng lập tức sắc đỏ bừng, trên trán nổi gân xanh, toàn thân run rẩy, cứ như chịu nỗi đau đớn không thể chịu nổi. Một lát sau, Hứa Ứng hét lên: “Thiên... Thiên Tôn... Tiểu Ứng không... không dám!”

Tiên Chủ Mạnh Vô Hoài thấy thế sởn cả tóc gáy. lão biết sự lợi hại của Hứa Ứng, mặt không đổi sắc là có thể đoạt mất Bồng Lai tiên sơn của mình, không ngờ lại bị Thi Thần đại pháp của Tiểu Thiên Tôn hành hạ tới mức cúi đầu nhận thua!

Thi Thần đại pháp này đúng là quá lợi hại!

Mạnh Vô Hoài cười ha hả nói: “Lão hủ là bạn bè cũ của Tiểu Thiên Tôn, hữu dụng hơn ngươi nhiều, làm sao Tiểu Thiên Tôn lại dùng Thi Thần đại pháp khống chế ta?”

Hứa Ứng khôi phục lại sau khi bị Thi Thần đại pháp dằn vặn, lau mồ hôi lạnh trên trán rồi cười lạnh nói: “Mạnh Vô Hoài, ngươi thì có ích lợi gì? Bây giờ Bồng Lai tiên sơn đã rơi vào tay ta, ta thống lĩnh tiên sơn nương nhờ vào Tiểu Thiên Tôn, còn có thể giúp Tiểu Thiên Tôn hoàn thành kế hoạch bổ thiên! Ngươi thì giúp được gì cho Tiểu Thiên Tôn?”

Lời này vừa nói ra, trên trán Mạnh Vô Hoài đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, vội vàng nhìn về phía Tiểu Thiên Tôn.

Quả nhiên, Tiểu Thiên Tôn đưa mắt nhìn sang phía lão.

“Ta có thể giúp được rất nhiều cho Tiểu Thiên Tôn!”

Mạnh Vô Hoài vội vàng nói: “Ta biết nội tình của Đệ Cửu Tiên Vương và Ngũ Tuyệt Tiên Vương, biết bí mật của Quỷ Khư! Ta còn biết tung tích Tử U minh đao của Đế Quân! Chính là Tử U minh đao đã giết chết Hứa Ứng!”

Hứa Ứng nghe vậy trong lòng giật thót, kiếp thứ nhất của y chiến bại bị bắt, nhưng tu vi thực lực kinh thiên động địa, không ai có thể giết chết y, cho nên Đế Quân ban xuống tiên khí Tử U minh đao, tiên khí này chết giết thân thể và nguyên thần của Hứa Ứng.

Nhưng Tử U minh đao vẫn không thể hoàn toàn giết chết Hứa Ứng, Hứa Ứng vẫn còn bất diệt chân linh, còn có thân thể hồn phách mới sinh ra từ bất diệt chân linh.

Đây mới thật là bất tử bất diệt.

Sau đó Tử U minh đao vẫn chưa trở lại Tiên giới mà nằm lại tại thế gian, bất cứ lúc nào cũng có thể ứng phó với bất trắc.

Nếu có ai tìm được tiên khí này, chỉ e giết chết Hứa Ứng dễ như trở bàn tay!

Hứa Ứng tuyệt đối không muốn trở lại vòng lặp luân hồi kia!

Nghĩ tới đây y lại cười nói: “Ta có thể giúp Tiểu Thiên Tôn giết chết quân địch thanh trừ chống đối, ngươi có làm được không? Vừa rồi ngươi còn phải nhờ vị tiểu hữu này đỡ mới có thể đi lại, rõ ràng thân thể đang trọng thương, không có chút lực lượng nào!”

Mạnh Vô Hoài lập tức xốc lại tinh thần, không còn dáng vẻ già nua lúc trước, cười lạnh nói: “Hứa Ứng, ta chỉ giả bộ thương thế chưa lành mà thôi. Rời khỏi Bồng Lai rồi ngươi chẳng là cái thá gì, những gì ngươi làm giúp Tiểu Thiên Tôn thì ta cũng làm được!”

Hứa Ứng cười lạnh nói: “Được! Vậy lần sau gặp kẻ địch, phải mời Mạnh Tiên Chủ ra tay, để ta mở mang kiến thức về bản lĩnh thật sự của Mạnh Tiên Chủ!”

Mạnh Vô Hoài sảng khoái đáp ứng, lại lập tức ngớ người, cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Rõ ràng mình nhận được tin tức, vội vàng chạy tới, định nhân lúc Tiểu Thiên Tôn bị trọng thương bắt giữ hắn, đổi lại cơ hội trở về Tiên giới.

Sao giờ lại biến thành ra tay giúp Tiểu Thiên Tôn?

Ta còn đang định thăm dò xem thương thế của Tiểu Thiên Tôn nặng tới mức nào, có nên bắt lấy hắn đổi lấy suất phi thăng thành tiên hay không. Bây giờ lại vì Thi Thần đại pháp của hắn mà không dám thăm dò, đúng là uất ức.

Nhưng Thi Thần đại pháp còn khiến Hứa Ứng bị hành hạ tới mức nhận thua, đương nhiên lão không dám tùy tiện mạo hiểm.

Nếu tu vi thực lực của Tiểu Thiên Tôn vẫn còn, thế chẳng phải mình tự rước lấy nhục?

Có thế nào lão cũng không ngờ Thi Thần đại pháp chỉ là Hứa Ứng tiện miệng bịa ra, vốn không có pháp môn này; người bị khống chế cũng không phải Hứa Ứng mà là Tiểu Thiên Tôn.

Hứa Ứng mỉm cười, tự nhủ: “Đợi tới lúc gặp phải kẻ địch thì để Mạnh Vô Hoài ra tay, còn có thể xem lộ tuyến đạo pháp thần thông, biết được thực lực của hắn cao thay thấp. Nếu hắn bị thương thì càng tốt, thẳng tay giết chết hắn!”