Chương 768 Diễm Chân Quân 1
Với sinh mệnh lực cường đại của y, trái tim có thể nhanh chóng tái sinh, nhưng đạo thương ngăn cản việc tái sinh.
Ngay lúc y luyện hóa đạo thương, Mạnh Vô Hoài sắc mặt tái nhợt rơi xuống sau lưng y, quay đầu lại nói: “Vì sao?”
Hứa Ứng không quay đầu lại, thản nhiên đáp: “Đạo hạnh kém một phần, công pháp kém mười lần. Đạo hạnh của ngươi không bằng ta, đương nhiên phải chết trong tay ta.”
Tiên Chủ Mạnh Vô Hoài hừ một tiếng, quay lưng về phía y đi tới trên bờ, xuyên qua tầng tầng núi rừng,đi tới trước mặt Tiểu Thiên Tôn và Chu Nhai Thư.
“Ngươi phản bội ta, vì sao?”
Mạnh Vô Hoài giơ tay nắm lấy cổ họng Chu Nhai Thư, nhấc thiếu niên này lên, hung ác nói: “Ta là sư phụ của ngươi!”
Chu Nhai Thư bị lão bóp tới mức không thở nổi, giãy dụa nói: “Ngươi còn nhớ khi ta bái ngươi làm sư phụ không... Ngọn thần sơn sau lưng...”
Mạnh Vô Hoài giật mình, nhớ lại đỉnh núi có một khối lớn biến mất.
Chu Nhai Thư nhân cơ hội phóng thích nguyên thần, phát động Thái âm Hư Thiên công mà Hứa Ứng vừa dạy, lật tay thi triển Hư Thiên Đỉnh ấn, đập lên đầu Mạnh Vô Hoài, la lên khản cả giọng: “Đó mới là sư môn của ta! Trong sư môn của ta có hai ngàn tám trăm vị đồng môn, sư huynh sư đệ, sư tỷ sư muội, còn có cả sư phụ ta!”
Đối với Mạnh Vô Hoài, đòn này hoàn toàn không đau đớn, nhưng lại kích thích trăm ngàn luồng chỉ lực trong cơ thể hắn.
Vừa rồi hắn ra sức trấn áp những chỉ lực này, nhưng giờ phút này bị ấn pháp kích thích, chỉ lực của Hứa Ứng lập tức bộc phát. Trong thân thể và nguyên thần của hắn vang lên tiếng nổ dày đặc như tiếng pháo trúc, thần thông và nguyên thần nổ tung tại chỗ, thân tử đạo tiêu, hồn phi phách tán!
Chu Nhai Thư rơi xuống đất, mặt ngày đờ đẫn nhưng lập tức vui mừng, cười ha hả nói: “Ta báo thù rồi! Cuối cùng ta cũng báo thù được rồi!”
Tiếng cười của hắn như khóc, quỳ dưới mặt đất như đang phát điên.
Thái Thanh nguyên thần của Hứa Ứng khống chế thân thể Tiểu Thiên Tôn, đang định lên tiếng thì một giọng nói vang lên: “Đừng nói cho hắn chân tướng để hắn cho rằng thù của mình đã được báo, buông bỏ đoạn ân oán này, chẳng tốt hơn ư?”
“Tiểu Thiên Tôn?”
Hứa Ứng thầm vui mừng, Thái Thanh nguyên thần bay ra khỏi Thập Nhị Trọng Lâu của Tiểu Thiên Tôn, đi tới Ngọc Kinh thành trong khu vực Hi Di, quả nhiên thấy nguyên thần cuối cùng Tiểu Thiên Tôn.
Nguyên thần của Tiểu Thiên Tôn thức tỉnh, giải trừ phong ấn đạo tràng, nhưng nguyên thần vẫn rất suy yếu nói: “Thương Nguyệt Chân Nhân đang ở gần đây, với trạng thái hiện tại của ta còn không phải đối thủ của hắn. Chúng ta chỉ có một cơ hội đánh lén hắn.”
Hứa Ứng cười nói: “Việc này đơn giản thôi.”
Dứt lời, y thu hồi Thái Thanh nguyên thần trong cơ thể Tiểu Thiên Tôn, Tiểu Thiên Tôn ngơ ngác, định lấy lại thân thể mình nhưng tinh thần lập tức sa sút, ngã nhoài xuống đất.
Thái Thanh nguyên thần của Hứa Ứng hóa thành một luồng khí trắng bay về phía Lục Thủy đàm, trở lại người Hứa Ứng.
Hứa Ứng thu hồi luồng nguyên khí này, nguyên thần chia ra làm ba, tiến vào khu vực Hi Di chữa trị đạo thương.
Đúng lúc này, đột nhiên âm thanh vang dội cất lên, mang theo ý vị sát phạt, khiến đạo tượng trong cơ thể mất khống chế, đạo tâm nhập ma, nổi điên mà chết!
Hứa Ứng biến sắc, đạo thương trong khu vực Hi Di đã được chữa trị bảy tám phần, vội vàng đứng dậy bay về phía Tiểu Thiên Tôn, nghiêm nghị nói: “Thương Nguyệt Chân Nhân, ngươi dám!”
Một đạo nhân thân thể cao ráo mặt mày tươi cười đi về phía Tiểu Thiên Tôn, sau lưng hắn là nguyên thần như ma thần tám tay, hai tay đạo nhân này đang cầm tiêu kề môi thổi, chính là Thương Nguyệt Chân Nhân.
Chu Nhai Thư tu vi cảnh giới kém cỏi nhất, đã bị tiếng tiêu khống chế, đạo tượng trong cơ thể hỗn loạn, phản ngược lại bản thân, nguy cơ sớm tối.
Còn Tiểu Thiên Tôn bị Hứa Ứng bỏ qua thân thể run rẩy, trong người cũng như có đại đạo mất khống chế, lâm vào tự giết lẫn nhau.
“Hứa Ứng, ngươi tâm tư kín kẽ nên mới sống được tới giờ, nhưng cuối cùng ngươi vẫn để lộ manh mối!”
Hứa Ứng còn chưa lao tới đã thấy Thương Nguyệt Chân Nhân cười ha hả, nguyên thần nhiều tay sau lưng múa lượn, đột nhiên gảy đàn tỳ bà, gõ chuông gõ trống, từng đợt đạo âm phóng ầm ầm về phía Hứa Ứng!
Mắt thường cũng thấy được những đạo âm này, sóng âm tới đâu thì rừng núi vỡ nát, bầu trời cũng bị cắt thành từng mảnh vụn.
Thân hình Hứa Ứng liên tục né tránh nhưng lại bị ép càng lúc càng xa, không cách nào tới gần hắn.
Đột nhiên Hứa Ứng thi triển Bát Hoang Luyện Nhật Lô, ẩn thân trong lò lửa, lò lửa đón lấy đạo âm đâm về phía trước, nhưng ngay khoảnh khắc sau lò lửa vỡ nát!
Quanh người Hứa Ứng, Loạn Tinh Hải phun trào, vô số ngôi sao bảo vệ xung quanh, bao lấy y lao về phía trước.