← Quay lại trang sách

Chương 771 Bích Du cung đâm tiểu nhân 1

Lúc này hồng quang đầy trời, Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía xa có một ánh ráng chiều nhanh chóng bay về phía này, trong tầng mây ẩn giấu khí tức dị thú thái cổ đáng sợ không gì sánh được.

Hai luồng khí tức đó, không kém cạnh gì so với Kế đạo nhân!

Tiểu Thiên Tôn ngẩng đầu lên: “Xe kéo của ta tới rồi!”

Ánh ráng chiều kia tản ra, hai con mặc kỳ lân kéo một cỗ bảo liễn từ trên trời giáng xuống, trên bão liễn là một cỗ xe đỏ lửa, bốn phía cỗ xe có chuỗi ngọc rủ xuống, treo lơ lửng vài hạt minh châu to cỡ nắm đấm.

Ánh ráng chiều lấp lóe vừa rồi chính là từ đóa hoa tỏa ra.

Hai con mặc kỳ lân kéo bảo liễn hạ xuống đất, đi tới phía trước Tiểu Thiên Tôn, thân thiết cọ lên người hắn.

Tiểu Thiên Tôn leo lên bảo liễn, liếc mắt nhìn Hứa Ứng và Chu Nhai Thư một cái rồi nói: “lên đây.’

Hứa Ứng đứng trước mặt hai con mặc kỳ lân, tán thưởng liên tục, nghiêm nghị nói: “Hai vị đạo hữu thần tuấn dị thường, khí tức cường đại, nhìn cái biết ngay là hào kiệt thái cổ! Ta nguyện cùng hai vị tám bái kết giao, trở thành huynh đệ khác họ!”

Cánh tay Tiểu Thiên Tôn không khỏi run rẩy, thầm nghĩ cảm thấy bất ổn: “Hắn mất trí nhớ lâu như vậy, không biết dính cái tính xấu kết bái huynh đệ từ khi nào, không biết lập cho ta bao nhiêu sư thúc sư bá nữa! Thanh danh Tiểu Thiên Tôn của ta...”

Hứa Ứng định kéo hai con mặc kỳ lân kết bái, Tiểu Thiên Tôn ho khan một tiếng, hai con mặc kỳ lân vốn đang nhận thịnh tình khó lòng chối từ, định cùng y dập đầu thắp hương kết làm huynh đệ, nhưng nghe tiếng ho của Tiểu Thiên Tôn nên vội vàng cự tuyệt.

Hứa Ứng đành leo lên bảo liễn, có vẻ không vui.

Hai con mặc kỳ lân kéo bảo liễn phóng lên tận trời, lao về phía một đằng khác của tổ đình.

Tiểu Thiên Tôn nói: “Bảo liễn này tên là Hồng Hoa Bảo Quyền, tế lọng che lên là tự thành thiên địa, ánh đỏ đầy trời, rèn châu trong đó hóa thành ánh sao dày đặc, mấy viên minh châu là luyện từ nhật nguyệt. Cho dù Thương Nguyệt Chân Nhân trong thời đỉnh phong cũng khó lòng công phá.’

Hứa Ứng không hiểu, nói: “Vậy vì sao lúc trước ngươi không mang bảo liễn này tới?”

Tiểu Thiên Tôn không cần nghĩ ngợi nói luôn: “Ta tới gặp ngươi, không cần xa hoa như vậy.”

Nói xong hắn mới thấy không ổn, vì vậy im lặng.

Bảo liễn kỳ lân chạy cả nửa ngày, lưu lại một vệt ráng chiều trên bầu trời, đột nhiên áng mây phía trước phân thành nhiều đóa, ngăn cản đường đi. Trên áng mây là một đài ngọc, trên đài ngọc có cung điện, có nhiều thiếu nữ xinh đẹp chậm rãi đi trong đó.

Có nam nhân đứng ngoài cửa cung đánh đàn, phía trước mây mù mờ ảo, cô gái áo đỏ múa kiếm trong mây mù.

“Chủ nhân, là hành cung của Diễm Chân Quân!’ Một con mặc kỳ lân nói.

Tiểu Thiên Tôn ánh mắt thăm thẳm nói: “Chân Quân chặn đường, chắc cũng tới để giết ta?’

Trong lúc trò chuyện, ánh mắt của nam nhân đánh đàn quét tới, thần sắc lạnh nhạt: “Lần này ta tới chỉ để xem xem ngươi có đúng như lời đồn không, bị trọng thương hôn mê bất tỉnh. Nếu ngươi bị phế rồi, ta sẽ là đệ nhất tổ đình, không có đối thủ nhà ngươi, chẳng mất đi quá nhiều vui thú ư?”

Hứa Ứng thò đầu ra khỏi bảo liễn, cười nói: “Chân Quân hào khí vạn trượng, khiến người ta khâm phục. Tại hạ Hứa Ứng, nguyện kết nghĩa kim lan với chân quân, làm huynh đệ khác họ...”

Tiểu Thiên Tôn che miệng y, nói với Diễm Chân Quân: “Ta rất khỏe, không chết được. Ta còn sống một ngày thì ngày đó ngươi chỉ có thể uất ức làm đệ nhị.”

Diễm Chân Quân lắc đầu nói: “Đợi thương thế ngươi khỏi rồi đọ sức một phen.”

Hắn đang định phân phó cung nữ khởi hành, Tiểu Thiên Tôn đột nhiên cười nói: “Còn một chuyện phải làm phiền Chân Quân. Mời Chân Quân tung tin, nói Tiểu Thiên Tôn sẽ về Hỗn Nguyên cung chữa thương.’

Viêm Chân Quân kinh ngạc nói: “Ngươi định thu hút tất cả kẻ địch tới Hỗn Nguyên cung ư? Được được! Quả nhiên Tiểu Thiên Tôn vẫn là Tiểu Thiên Tôn!”

Hắn liếc mắt nhìn Hứa Ứng một cái nói: “Vị huynh đài này tên là Hứa Ứng? Nếu ngươi muốn kết bái, lúc nào tại hạ cũng có thể phụng bồi.”

Hứa Ứng bị Tiểu Thiên Tôn khống chế, không cách nào trả lời.

Đông đảo cung nữ điều khiển áng mây, lái khỏi nơi này, một vi cung nữ cười nói: “Vì sao chân quân lại đáp ứng kết bái với Hứa Ứng? Một kẻ vô danh sao có thể làm đệ đệ của Chân Quân?”

“Không phải hắn làm đệ đệ của ta mà là ta bái hắn làm huynh trưởng.’

Chân Quân nhẹ nhàng gảy dây đàn, mỉm cười nói: “Hắn là ân sư của Tiểu Thiên Tôn, ta bái hắn làm huynh trưởng, vai vế trên Tiểu Thiên Tôn. Cớ sao không làm?”

“Diễm Chân Quân phong thái thanh thoát, có phong thái cổ nhân, nếu có thể kết bái với người này cũng không uổng cuộc đời đã sống.” Trên bảo liễn, Hứa Ứng cảm khái nói.