← Quay lại trang sách

Chương 778 Ngũ Liễu đạo nhân 1

Hứa Ứng hoàn lễ.

Tiểu Thiên Tôn thản nhiên nói: “Được rồi, thu dọn đi, chúng ta lên đường thôi. Nhai Thư, đi chuẩn bị xe, chúng ta đi!”

Trên xe kéo kỳ lân, Hứa Ứng vẫy tay với Huyền Nhai Tử, còn chưa thỏa mãn, cười nói: “Ta và Huyền Nhai Tử trò chuyện với nhau rất vui, hắn rất độ lượng, mặt mày hiền từ, trong lòng lương thiện, ta nên kết bái kim lan với hắn!”

Tiểu Thiên Tôn hừ một tiếng: “Mặt mày hiền từ trong lòng lương thiện? Lão đạo sĩ ấy lúc nào tâm địa chẳng đen kịt, chỉ có trước mặt ngươi mới có lương thiện thôi.’

Hắn dừng lại một chút nói: “Kiếm quang của tàn kiếm Tru Tiên rơi vào người ngươi đúng không?’

Hứa Ứng thoáng chần chừ nhưng vẫn gật nhẹ đầu.

Ánh mắt Tiểu Thiên Tôn sáng bừng lên nói: “Có chuyện gì vậy?’

Hứa Ứng do dự một hồi rồi nói thật: “Đạo tượng Tru Tiên kiếm đã đứt. Đứt như thanh tàn kiếm Tru Tiên treo giữa thiên địa kia.”

Tiểu Thiên Tôn ngây ngẩn.

Hứa Ứng thản nhiên mở rộng địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của mình, trong đó có các loại đạo tượng bồng bềnh, tựa như tiên cảnh, chính là lĩnh vực lục tiên của Hứa Ứng.

Trong đó có một thanh kiếm khổng lồ như Tru Tiên, treo ngược giữa thiên địa.

Thanh kiếm tuyệt thế không có chuôi chỉ có thân kiếm.

Tiểu Thiên Tôn dò hỏi: “Đây là chuyện tốt hay chuyện xấu?”

Hứa Ứng lắc đầu nói: “Lúc trước ta bổ sung đạo tượng tiên kiếm, biến thành Tru Tiên kiếm hoàn chỉnh. Nhưng chính vì bổ sung nên có sơ hở. Bây giờ là không trọn vẹn, ngược lại không còn sơ hở. Mà ta và thanh Tru Tiên kia...”

Y chỉ vào tàn kiếm trong thiên địa xa xăm, thân kiếm bao phủ trong mây mù, sắc mặt kỳ quái nói: “Hình như có một số cảm ứng kỳ diệu.”

“Chính vì không trọn vẹn, ngược lại không sơ hở; chính vì viên mãn, ngược lại có sơ hở.”

Tiểu Thiên Tôn nhìn về phía tàn kiếm Tru Tiên, như đang suy tư.

Giờ phút này cỗ xe kỳ lân đang đi qua bên cạnh tàn kiếm, còn cách thanh kiếm khổng lồ kia hơn mười dặm nhưng khí thế hung ác kia đã khiến cặp kỳ lân khó lòng chịu nổi, không dám tới gần.

Kiếm ý trên tàn kiếm Tru Tiên quá cường đại, ngàn dặm xung quanh sinh cơ diệt tuyệt, không có bất cứ dấu hiệu nào của sinh vật sống, một cọng cỏ cũng không mọc nổi.

Tiểu Thiên Tôn nhìn về phía tàn kiếm Tru Tiên, trong lòng bỗng hiểu ra: “Tru Tiên kiếm bị cắt đứt ở đó, cho thấy nơi đó là nhược điểm, cho nên bị người ta cắt qua nhược điểm, chỉ còn tàn kiếm. Mà phần còn lại không thể phá vỡ nên mới tồn tại tới nay.”

Hứa Ứng thử bù đắp Tru Tiên kiếm, ngược lại khiến thần thông của mình có sơ hở. Đạo tượng tàn kiếm Tru Tiên cắt đứt ẩn cảnh của y chính là vạch ra sơ hở của thần thông Kiếm Bình Bất Bình.

Như vậy Tru Tiên kiếm và Hứa Ứng có cảm ứng, rốt cuộc là tốt hay xấu?

Tiểu Thiên Tôn ánh mắt nhấp nháy, đây là chuyện chưa từng phát sinh trong vài vạn năm qua. Từ khi Hứa Ứng trở lại tổ đình, tổ đình đã xảy ra rất nhiều chuyện khó lường, ví dụ như vùng đất Đạo Khải khôi phục, lại ví dụ như Loạn Tinh Hải hiển thánh, rồi lại sự kiện sét đánh Tru Tiên kiếm!

“Năm xưa ta đi theo sư phụ thiếu niên xông xáo trong tổ đình, làm loạn khắp nơi, khiến tổ đình gà bay chó chạy. Đã rất lâu rồi không được trải qua những ngày tháng đó.”

Tiểu Thiên Tôn nhớ lại khi xưa, từng có một quãng thời gian hắn cảm thấy Hứa Ứng hành động quá to gan, tùy ý làm bậy, bất chấp hậu quả, cho nên hắn làm việc lão luyện thành thục hơn nhiều.

Nhưng giờ phút này ôn lại chuyện xưa, cảm giác lại trải nghiệm này, đó mới là quãng thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời hắn.

Dãy núi tổ đình, thần ma san sát, mỗi người che chở bách tính trong khu vực xung quanh. Nơi này có nhiều miếu hoang không ai lễ bái. Hoa Thác Ảnh từ trong một ngôi miếu hoang đi ra, sau lưng là lư hương lấp lánh sáng, hương đã sắp cháy hết.

Ma thần hiến thánh trong miếu thờ cũng tiêu tán theo khí hương hỏa, trở về giữa thiên địa.

Thiếu nữ mặc đồ cung đình này quan sát bốn phía, nhẹ nhàng thở phào một cái. Trước đó vài ngày cô nàng định quyết chiến với Sở Thiên Đô, kết quả lại gặp đối thủ cũ Sở Tương Tương, bất đắc dĩ phải đánh với Sở Tương Tương một trận.

Trận chiến này tuy cuối cùng cô chiến thắng nhưng cũng bị thương rất nghiêm trọng, bị một con rắn lớn tế ra một quả chuông đồng phát sáng đánh gục.

Con rắn lớn mang theo quả chuông khí tuyên bố sẽ giết cô nàng đoạt bảo bối, cướp lấy hai đại bảo vật Thập Nhị Trọng Lâu và động thiên na tổ, truy sát cô hơn nửa tháng, ép cô nàng phải tránh đông tránh tây, không rảnh tay chữa thương.

Con rắn và quả chuông ra tay tàn nhẫn, thần thông phức tạp. Tuy Hoa Thác Ảnh may mắn trốn được vào trong dãy núi. Trong dãy núi có nhiều thần ma, cô trốn vào một miếu hoang, dâng hương cho thần linh hoang dã nơi này.