← Quay lại trang sách

Chương 796 Không biết làm sao 3

Hoa Thác Ảnh quát lớn, mười hai dấu ấn Hứa Ứng mở bừng mắt, chỉ trong chớp mắt đạo quang bắn ra bốn phía, đánh khắp bốn phương tám hướng!

Đạo tràng Thiên đạo của quả chuông phát ra tiếng nổ ầm ầm, ngay khoảnh khắc sau đã bị cắt tới mức chia năm xẻ bảy!

Thân hình Ngoan Thất liên tục biến hóa, như đằng xà múa lượn, né tránh đạo quang sắc bén không gì sánh được, đột nhiên mở to miệng kêu lên: “Con ả kia, xem thử càn khôn trong bụng Ngưu Thất Gia ta!”

Hắn hút mạnh vào, Hoa Thác Ảnh chỉ thấy trời đất quay cuồng, không khống chế được thân mình, rơi vào miệng hắn.

Ngoan Thất hút cô ả vào trong bụng rồi lập tức ngậm miệng lại, chặt đứt cảm ứng của ả và Thập Nhị Trọng Lâu.

Lúc này quả chuông đang đứng trước mặt Ngoan Thất, thay hắn ngăn cản thế công từ đạo quang của Hứa Ứng trong Thập Nhị Trọng Lâu, bị đánh rung leng keng liên tục, không giữ vững được người. Ngoan Thất hút mất Hoa Thác Ảnh, cắt đứt cảm ứng, bấy giờ đạo quang trong đôi mắt mười hai dấu ấn Hứa Ứng mới chậm rãi ngừng lại, ai nấy ngắm mắt, ngồi ngay ngắn bất động.

Quả chuông kinh hãi khiếp vía, vội vàng nói: “Thất gia, mau xem xem ta có bị đánh thủng không?”

Ngoan Thất vội vàng nhìn lại, chỉ thấy trên vách chuông có rất nhiều vết thương rất sâu, gần như đánh xuyên qua quả chuông. Nhưng điểm kỳ lạ là vách chuông như vật sống, vừa như máu thịt vừa giống chất lỏng,không ngờ còn chậm rãi khép lại.

“Thiền Thiền lão tổ động tay động chân gì trên người ngài chuông, sao lại tự khép lại?” Ngoan Thất nghi hoặc không thôi.

Hoa Thác Ảnh chỉ thấy trời đất quay cuồng, đập mạnh xuống đất, lộn vài vòng rồi mới đứng dậy nhìn bốn phía xung quanh, thầm giật mình: “Đây là đâu?”

Chỉ thấy cô ả đang ở trong một thế giới hình bầu dục vừa dài vừa mảnh, như một vũ trụ hình cái thùng, chẳng qua dài hơn cái thùng bình thường rất nhiều lần.

Đưa mắt nhìn lên, bầu trời treo đầy ánh sáng, khoảng chừng ba ngàn.

Giữa các ngôi sao là từng món bảo vật lơ lửng, tuy uy lực không bằng tiên khí nhưng cũng không thể coi thường.

Nơi này là một thế giới Thiên đạo thu nhỏ!

“Ta đang ở trong bụng con rắn kia?”

Hoa Thác Ảnh mới nghĩ tới đây, đột nhiên vô số ngôi sao trên bầu trời tỏa sáng, Thiên đạo ngưng tụ thần lực, tạo thành một vị thần linh hùng vĩ không gì sánh được, một con đại xà vô song đánh về phía cô ả!

Trong lúc nhất thời, trên bầu trời đâu đâu cũng có con mắt, nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của ả, con mắt Thiên đạo nhìn thấu thần thông của ả!

Hoa Thác Ảnh cắn răng, động thiên Hoàng Đình khổng lồ hiện ra sau lưng, định liều mạng đánh trả một lần.

Quả chuông thấy Ngoan Thất ngậm kín miệng, từ đầu tới cuối không nói năng gì, vội vàng hỏi thăm: “Thất gia, sao rồi? Con ả kia có bó tay chịu trói không?”

Ngoan Thất không dám nói câu gì, nhưng ngay lúc này đột nhiên Thập Nhị Trọng Lâu hóa thành luồng sáng xé gió bay đi.

Quả chuông thấy vậy vội vàng bay lên không trung đuổi theo Thập Nhị Trọng Lâu, lại bị tòa lầu các kia bắn ra luyện khí đầy uy lực, đánh bay ngược lại.

Quả chuông rung động liên tục, tiếng chuông leng keng không dứt, đạo uy Thiên đạo không ngừng xung kích, một lúc sau nó mới luyện bỏ được đạo uy kia, không khỏi kinh hãi không thôi.

Chắc chắn Hoa Thác Ảnh không thể phát động đạo uy như vậy, tuy chỉ một luồng nhưng lại khiến nó có cảm giác nguy hiểm không gì sánh được!

“Chỉ e tòa thần lâu này bị lão quái vật Quỷ Khư thu hồi mất rồi! Thất gia, ngươi há miệng ra, ta đi vào giúp ngươi một tay, trấn áp con ả kia!”

Quả chuông mới nói tới đây, đột nhiên thấy khóe miệng Ngoan Thất rỉ máu, dáng vẻ uể oải, không tự chủ được mắt lác miệng máu, há miệng ra.

Hoa Thác Ảnh bay ra khỏi miệng hắn, quả chuông úp ngược xuống, định trấn áp nữ nhân này. Đột nhiên động thiên na tổ Hoàng Đình Cao Dương, Hoa Thác Ảnh điều động thần thức, đón đầu thế công của quả chuông.

Thần thức mênh mông ập tới, chân linh của quả chuông đờ đẫn, không cách nào ngăn cản Hoa Thác Ảnh.

Hoa Thác Ảnh mừng thầm, đang định phi thân bỏ chạy thì thấy trên vai mình có thêm một cọng cỏ màu tím.

Vô số rễ cây chui vào hai lỗ tai cô ả, lại chui vào lỗ mũi, chui vào con mắt, thậm chí chui vào miệng.

Hoa Thác Ảnh giơ tay định nhổ, nhưng đột nhiên hóa thành đờ đẫn, nguyên thần yên ắng, ngay cả động thiên na tổ sau lưng cũng ngừng vận hành.

Quả chuông và Ngoan Thất thấy vậy lập tức chạy tới, đang định hạ thủ giết người thì Hoa Thác Ảnh miễn cưỡng ngưng tụ một chút ý thức, giãy dụa nói: “Tha mạng cho ta...”

Quả chuông dừng lại nói: “Ngươi mở khu vực Hi Di ra, ta trấn áp nguyên thần của ngươi, tha cho không giết ngươi!”

Hoa Thác Ảnh bị cỏ mộ phần khống chế, không cách nào động đậy. Cỏ mộ phần điều khiển thân thể ả, mở khu vực Hi Di ra.