← Quay lại trang sách

Chương 807 Cố nhân 1

Hứa Ứng bịch một tiếng ngã xuống, lại giãy dụa đứng dậy, tự nhủ: “Ta đã nói rồi, không ai được đả thương hắn...”

Ngũ Tuyệt Tiên Vương nhíu mày, tiên quang ngũ sắc sau lưng xoay chuyển, lại giáng từ trên không trung xuống!

Phía xa, trong tàn tích Tử Vi, tàn kiếm Tru Tiên đứng sừng sững giữa thiên địa, tông chủ Bích Du tông Huyền Nhai Tử mặt trầm như nước, cầm người rơm Hứa Ứng, một tay khác cầm mũi châm bạc.

Hắn nhìn về phương xa, nơi đó có quái nhãn Quỷ Khư lơ lửng trên không trung, từng luồng tiên quang ngũ sắc bộc phát, chiếu sáng cả bầu trời đầy khói bụi.

Huyền Nhai Tử khóe miệng run rẩy: “Ngươi phản bội chúng ta, ta sẽ không ra tay cứu ngươi, ngươi phải chết từ lâu rồi!”

Bên núi tàn hương, ngôi miếu vô danh.

Ngũ Liễu đạo nhân mặt không biểu cảm quét dọn tàn hương rơi rụng, trong miếu toàn dân tị nạn. Mọi người nhìn bầu trời lúc sáng lúc tối, châu đầu ghé tai, bàn luận ầm ĩ.

“Người kia sắp bị đánh chết.’

“Thiếu niên ấy từng tới đây dâng hương, ta từng gặp hắn.”

“Xin miếu thần phù hộ cho hắn.”

Ngũ Liễu đạo nhân gánh tàn hương lên núi, một lúc lâu sau sau, ngươi tới đỉnh núi, nhìn về phía xa.

Từng tiếng sấm trầm trầm vang lên, hào quang năm màu từ trên trời giáng xuống, rơi vào Huyền Quan thứ ba.

“Ngươi phản bội chúng ta!”

Ngũ Liễu đạo nhân trong lòng đắn đo dữ dội, lăng lặng buông gánh tàn hương xuống, cúi đầu đổ tàn hương đi. Ngọn núi tàn hương dưới chân hắn dần dần bốc khói, dần dần nhen lửa, khí hương hỏa xoay tròn xung quanh hắn.

Ngũ Liễu đạo nhân ngây ngẩn, hạ giọng nói: “Vì sao? Vì sao tro tàn lại cháy? Rõ ràng trong lòng ta đã nguội lạnh...”

“Rầm!”

Xung quanh thân thể hắn, khói lửa vô tận từ dưới đất bốc lên tận trời, hùng tâm bất diệt ẩn chứa trong núi bùng cháy, nguyên thần khổng lồ từ từ bay lên, mang theo khói lửa sừng sừng sau lưng hắn!

“Vì sao ta vẫn không buông bỏ được?”

Ngũ Liễu đạo nhân giơ tay ra, đòn gánh bay lên, hắn giơ tay ra, một đầu rơi vào tay hắn.

Hắn bay lên không, đi về phía Bồng Lai tiên sơn, chậm rãi rút trường kiếm bên trong đòn gánh ra, từng luồng kiếm quang lóe lên từ đòn gánh, hào quang càng ngày càng rực rỡ.

“Ầm ầm!”

Núi tàn hương nổ tung, nguyên thần mang đầy khói lửa theo sát sau lưng hắn: “Có lẽ vì ta vẫn còn nhớ những năm tháng vàng son máu lửa đó!”

“Phan Ma thần, ngươi không trấn thủ thần thành mà đi đâu thế?” Trong Kiếm Mộc thành, ba thần ma thủ thành dồn dập quát hỏi.

Phan Ma thần khiêng Hỗn Thiên bảo tán khổng lồ, quay đầu lại cười một tiếng: “Ta có vị huynh đệ kết nghĩa đang ở đây.”

Ngón tay to lớn của hắn chỉ về phía Bồng Lai: “Ta không thể trơ mắt nhìn hắn bị người khác đánh chết.”

Ba Ma thần kia kinh ngạc, nhìn Phan Ma thần khiêng cái ô lớn lao lên bầu trời.

“Chúng ta không phải huynh đệ của hắn à?”

Ba Ma thần kia vẫn còn hoang mang: “Giao tình giữa chúng ta đã mấy vạn năm, sao chưa từng nghe nói hắn còn một huynh đệ kết nghĩa?”

“Sao tu vi của hắn lại trở nên cường đại như vậy?”

Ba Ma thần cảm nhận được lực lượng cường đại mà Phan Ma thần bộc phát khi xé gió bay đi, ai nấy cực kỳ kinh ngạc. Rõ ràng bọn họ cùng nhau trấn thủ Kiến Mộc thành, cùng hưởng thụ lê dân thờ cúng hương khói, sao Phan Ma thần đột nhiên mạnh mẽ như vậy?

Đế tọa ở cực bắc tổ đình, trên một hoang nguyên rộng lớn, bốn tượng đá uy nghi hùng vĩ hơn cả dãy núi, nguy nga sừng sững, đột nhiên trên bốn bức tượng có đá tảng tróc ra.

Từng con mắt dọc mở rộng.

Trong con mắt có hào quang lưu chuyển, chỉ trong chớp mắt đã quấn khắp người. Bốn bức tượng đá hóa thành thân thể máu thịt, ai nấy phóng lên tận trời.

“Hắn bất nhân, Linh gia tứ hung chúng ta không thể bất nghĩa!”

“Cho dù Hứa Thiên Tôn có chết, cũng phải chết trong tay Linh gia tứ hung chúng ta!”

Sau khi bọn họ bay đi, núi non xung quanh nổ tung, trong lòng núi kiếm như du long, tòa tháp nhu đồng, song đao như cánh, côn bông sắt thép, khổng lồ như ngọn núi!

Bốn món binh khí hóa thành luồng sáng đuổi theo bốn huynh đệ Linh gia.

Hứa Ứng bịch một tiếng đổ gục, y ra sức giãy dụa, định đứng dậy nhưng không còn sức lực.

Ngũ Tuyệt Tiên Vương đả thương y, không chỉ là vết thương ngoài da thịt, tiên quang ngũ sắc chặt đứt Ngũ Nhạc tiên sơn trong cơ thể y, khiến khu vực Hi Di của y chi chít vết rạn.

Từng cảnh giới của y bị đánh tới mức tách tung tóe, lục đại bí tàng và động thiên đã tả tơi tới mức không thể chịu nổi, thậm chí khi động thiên vận chuyển cho thấy cảnh tượng bên trong.

Còn địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của y cũng bị tàn phá, đạo tượng là thứ tạo thành địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của y, nhưng bản thân đạo tượng cũng bị dẹp yên.

Sau lưng y, thần nhân Thiên đạo đã tán loạn, lực lượng tạo thành thần nhân Thiên đạo vỡ nát. Thậm chí ngay trong Bồng Lai đâu đâu cũng có những khu vực Tiên đạo dị thường, Thiên đạo bị ô nhiễm, không thể cung cấp cho y càng nhiều lực lượng.