← Quay lại trang sách

Chương 813 Trùng tai 4

Nếu để mặc đám tiên trùng này cắn nuốt Bồng Lai, chỉ e không bao lâu sau bầy tiên trùng sẽ ăn sạch tổ đình, gặm sạch cả vùng thiên địa này, không còn gì sót lại!

Quả chuông phát ra âm thanh vang dội, phong ấn chữ Tù nhốt cả bầy tiên trùng vào trong lồng giam, trong lồng lại sinh ra lồng, trùng trùng điệp điệp sinh trưởng vào trong, chẳng bao lâu sau đã ép nhỏ bầy tiên trùng.

Ngàn vạn tiên trùng chen lấn nhau, không thể không sáp nhập, cuối cùng hóa thành một con tiên trùng hình thể khái lớn, hung hăng mài răng xoa chân, gặm nhấm lồng giam.

Ở đằng khác Ngoan Thất cũng bắt chước làm theo, phong ấn một bầy tiên trùng khác rồi hô to: “Ngài chuông, mỗi lần đừng phong ấn quá nhiều, nếu không tiên trùng mạnh quá, chúng ta không phong ấn nổi!”

Một chuông một rắn bay tới bay lui trên Bồng Lai, cứu nạn khắp nơi, trấn áp từng đợt tiên trùng.

Đột nhiên đám tiên trùng còn lại tụ tập vào một chỗ, lao về phía bọn họ. Ngoan Thất không dám liều mạng, vội vàng cao giọng nói: “Ngài chuông, liên thủ!”

Một rắn một chuông toàn bộ tu vi, một kích hoạt phù văn chữ Tù, một tồn tưởng dấu ấn chữ Tù, giam cầm bầy tiên trùng!

Chuông và rắn vui mừng, tiếp tục dốc sức không ngừng phong ấn. Chỉ thấy phong ấn càng ngày càng nhỏ, xuất hiện tầng tầng lớp lớp, cuối cùng cũng khóa được đám tiên trùng kia.

Bầy tiên trùng tụ tập, hóa thành một con tiên trùng cỡ lớn, định vỗ cánh bay ra khỏi lồng giam nhưng không giang cánh nổi, thế là mở hai hàm răng như cái kéo, ra sức gặm lồng giam.

Ngoan Thất cười nói: “Lồng giam này kiên cố lắm đấy.’

“Cạch.”

Một tiếng vang giòn dã cất lên, song sát lồng giam bị tiên trùng cắn đứt. Ngoan Thất và quả chuông ngơ ngác, chỉ thấy con tiên trùng kia gặm lấy gặm để, chỉ trong khoảnh khắc đã phương án vỡ từng tầng phong ấn chữ Tù!

Ngoan Thất không nói một câu lập tức tế quả chuông lên, ra sức phát động dấu ấn chữ Tù trên vách chuông. Chữ Tù này là Hứa Ứng khắc vào, ẩn chứa đạo lý thâm sâu huyền ả, vượt xa Ngoan Thất tự mình thi triển.

Quả chuông kêu to: “Thất gia! Mau lên! Mau lên! Mau tế ta lên, trấn áp tên này!”

Tiếng chuông vang vọng không ngừng, trấn áp liên tục, bất luận phù văn chữ Tù hay dấu ấn Thiên đạo gì, cứ đánh cả xuống dưới!

Tiên trùng kia ra sức gặm, tốc độ càng lúc càng nhanh, các chủ cũng kéo đứt phong ấn chữ Tù, thoát ra khỏi lồng giam.

Tiên trùng hung ác há to miệng, vỗ cánh bay về phía Ngoan Thất và quả chuông.

Ngoan Thất tế quả chuông lên đập về phía tiên trùng, chỉ nghe một tiếng coong lớn, tiên trùng đánh xuyên thủng chuông.

Quả chuông kinh hãi kêu lên: “Dừng tay! Thất gia dừng tay! Ta thủng rồi, thủng mất rồi!”

Hai chân trước của tiên trùng mài hàm răng, ánh lửa văng khắp nơi, nó vỗ cánh bay về, đột nhiên chia thành hàng vạn, đánh về phía bọn họ.

Những lồng giam khác của Ngoan Thất và quả chuông cũng bị tiên trùng công pháp, vô số tiên trùng trốn thoát bay ra, không còn nhất nhất với Bồng Lai tiên sơn nữa mà bay khắp bốn phương tám hướng, khai chi tán điệp, sinh sôi không ngừng!

Ngoan Thất và quả chuông thầm tuyệt vọng: “Ma Vực, toi rồi... Chúng ta cũng toi rồi!”

Đột nhiên một bóng người áo trắng lướt qua bên cạnh bọn họ, giơ bàn tay lên, miệng niệm một chữ trầm trầm: “Linh.”

Phù văn Tiên đạo xung quanh lập tức múa lượn, tạo thành hình lập phương sáu mặt đan xen tầng tầng lớp lớp, mỗi con tiên trùng đều bị phong ấn trong không gian khác biệt!

“Ngữ!”

Người áo trắng nho nhã lại bước tới, phù văn Tiên đạo biến đổi, ngàn vạn lồng giam chữ Ngữ bay ra, phong ấn tiên trùng tản mát khắp nơi trong Bồng Lai tiên sơn.

“Hữu”

Người áo trắng miệng niệm đạo âm Tiên đạo, dùng Bồng Lai làm trung tâm, thiên địa như lồng giam, khóa chặt cả trời đất, nhốt đám tiên trùng tứ tán kia lại.

“Ngữ!”

Sau chữ cuối cùng này, chỉ thấy lồng giam thiên địa nhanh chóng thu nhỏ, tất cả tiên trùng trong lồng giam sáp nhập, phong ấn cũng sáp nhập thành một thể.

Toàn bộ lồng giam hóa thành một hộp vuông, nhẹ nhàng rơi xuống lòng bàn tay người áo trắng nho nhã kia.

Tiên trùng hung ác không gì sánh được giờ đã cường đại hơn trước cả vài trăm lần, nhưng giờ phút này vẫn bị trấn áp tới mức không thể động đậy, khiến Ngoan Thất và quả chuông ngây ra như phỗng. Người này sử dụng phong ấn bốn chữ còn linh hoạt hơn cả Hứa Ứng!

Ngoan Thất vội vàng đi tới hỏi: “Các hạ là ai?’

Người áo trắng quay đầu lại, để lộ gương mặt anh tuấn, mỉm cười thản nhiên nói: “Tiểu Thiên Tôn của tổ đình, Hứa Ứng mà các ngươi vẫn đi theo, kiếp đầu tiên của hắn là sư phụ ta.”

Ngoan Thất nhìn sang quả chuông, quả chuông cực kỳ kích động, thử thăm dò: “Ngươi là... đại sư điệt của chúng ta?”

Người áo trắng ngây ra như phỗng, nụ cười cũng cứng đờ.

Ngoan Thất vội vàng nói: “Ta họ Ngưu, tên là Ngưu Ngoan Thất, ngươi có thể gọi ta là Thất gia!”

“Ngươi có thể gọi ta là ngài chuông!”