Chương 822 Đế tinh bồng bềnh, Huỳnh Hặc cao xa 3
Nạp Lan Đô lắc đầu: “Ngươi đừng ngậm máu phun người! Sư phụ ta tuyệt đối không dùng người để chế tạo pháp bảo!”
Giọng nói của Hoa Thác Ảnh vang lên, cười lạnh nói: “Dao Trì của Đệ Cửu Tiên Vương và Thập Nhị Trọng Lâu của cha ta đều là cảnh giới cắt từ người kia rồi chế tạo thành. Nạp Lan thế huynh, ngươi đừng nghĩ sư phụ của mình cao thượng thái quá như vậy.”
Nạp Lan Đô đang định phản bác nhưng lại không giải thích được vì sao Tiên Đạo Dao Trì vừa gặp Hứa Ứng là mất khống chế.
bây giờ Hứa Ứng đang trọng thương chưa lành, rõ ràng không thể xóa bỏ dấu ấn của Đệ Cửu Tiên Vương, hơn nữa cho dù Đệ Cửu Tiên Vương tế bảo vật này lên cũng không có cảnh tượng Dao Trì hưởng ứng như vậy!
Tiên Đạo Dao Trì và Hứa Ứng chặt chẽ như một, như máu thịt trên người y, chung nhịp hô hấp với y, nối liền với khí huyết của y.
Hắn không thể không thừa nhận, Tiên Đạo Dao Trì là cảnh giới trên người Hứa Ứng, Đệ Cửu Tiên Vương cắt bỏ cảnh giới của Hứa Ứng chế tạo thành bảo vật.
Hứa Ứng ra khỏi Tiên Đạo Dao Trì, khí tức càng ngày càng mạnh.
Tuy không có lục đại động thiên gia trì, y không cách nào đặt chân lên lĩnh vực lục tiên, nhưng bảo vật của hai đại Tiên Vương rèn luyện khiến tu vi của y tăng thêm một tầng.
Đương nhiên, vẫn còn xa mới cường đại như lúc lục đại động thiên tổ pháp gia trì.
Sau lưng Hứa Ứng, Thập Nhị Trọng Lâu và Dao Trì bồng bềnh bay lên, lại có một tòa Thiên Quan hiện ra trên Dao Trì. Ba món bảo vật Tiên Vương này tỏa khí tức phủ kín trời đất, đủ để bù đắp khuyết điểm lục đại động thiên.
Quan trọng hơn nữa là ba món bảo vật này trông như pháp bảo nhưng lại như hai đại cảnh giới của y, khiến người ta có cảm giác như một bộ phận của thân thể y.
Hứa Ứng giơ tay ra nói: “Thả vị cô nương này ra.”
Đám tiên thảo kia buông Hoa Thác Ảnh ra nhưng vẫn đè cỏ mộ phần bên dưới.
Hứa Ứng ho khan một tiếng nói: “Các vị đạo hữu, vị Thảo gia này là bằng hữu của chúng ta.”
“Nếu Hứa Tiên Chủ đã mở miệng, chúng ta sẽ nể mặt Hứa Tiên Chủ.”
Một cọng tiên thảo trong đó thần thức xao động, âm thanh già nua truyền tới nói: “Chúng ta chỉ tu hành ở đây, tên này không nói năng gì vươn rễ cắm vào người chúng ta, định hấp thu dược lực của chúng ta. Hứa Tiên Chủ, nếu nó tái phạm...’
Hứa Ứng cười nói: “Nên bị phạt. Thảo gia, các vị này là tiền bối của ngươi, ngươi theo họ tu hành, đừng gây chuyện.”
Cỏ mộ phần mau chóng gật đầu.
Hứa Ứng nhìn về phía Nạp Lan Đô và Hoa Thác Ảnh, sắc mặt hiền lành, cười nói: “Hai vị cô nương, ta không giết nữ nhân, các ngươi về đi.’
Nạp Lan Đô nghe chữ cô nương với nữ nhân, sắc mặt đỏ lên, giọng nói the thé: “Ta không phải nữ nhân.”
Hoa Thác Ảnh vừa mừng vừa sợ, cười nói: “Thật chứ?”
Hứa Ứng cong ngón tay búng ra, sau lưng Hoa Thác Ảnh bất giác hiện ra động thiên Hoàng Đình. Tu vi của y hiện tại kém xa Hoa Thác Ảnh, nhưng có tam đại bảo vật Tiên Vương, gọi động thiên của Hoa Thác Ảnh ra chỉ dễ như trở bàn tay.
Hoa Thác Ảnh trong lòng căng thẳng, thầm nghĩ: “Phải rồi, động thiên na tổ này cũng là cắt ra từ người hắn!”
Hứa Ứng quan sát tỉ mỉ động thiên Hoàng Đình, sắc mặt rầu rĩ. Chỉ thấy động thiên Hoàng Đình cũng tàn tạ không chịu nổi, tuy không tới mức không thể vận hành, nhưng cũng kém xa thời kỳ đỉnh phong.
“Chẳng lẽ chỉ còn cách trùng tu lục bí?”
Hứa Ứng xua tay, động thiên Hoàng Đình sau lưng Hoa Thác Ảnh khép lại, trở lại thân thể thiếu nữ mặc đồ cung đình này.
Hoa Thác Ảnh ngơ ngác: “Ngươi không cần động thiên na tổ này à?”
“Đã rách nát như vậy rồi, đâu còn hoàn mỹ, có lấy cũng ích lợi gì?”
Hứa Ứng nói với hai người: “Ta không tiễn các ngươi. Thất gia, ngài chuông, các ngươi tiễn họ đi giúp ta.” Nói xong lẳng lặng giơ tay phải lên quệt nhẹ dưới cổ một cái.
Ngoan Thất và Ngoan Thất hiểu ý. Ngoan Thất hô to: “Hai vị, mời lên đường! Nhân lúc trời còn chưa tối chúng ta mau mau chóng chóng đi thôi, lát về ta còn phải đào hố....”
"Ta không đi!"
Hoa Thác Ảnh vội vàng cười nói: “ta mang Thập Nhị Trọng Lâu phản bội Quỷ Khư, đã không về được! Giờ ta mà về là chỉ có đường chết! Chắc chắn lúc này Hoa gia và phụ thân ta chỉ hận không thể lột da ta!”
Nạp Lan Đô cũng thấy động tác của Hứa Ứng, vội vàng nói: “Ta làm mất Tiên Đạo Dao Trì của sư phụ, lúc về chắc chắn sẽ bị trách phạt, ta cũng không đi. Huống chi thân thể ta đang có khiếm khuyết, làm sao về gặp người khác...”
Hắn càng nói thì giọng càng nhỏ.
Hứa Ứng nói: “Hai vị bỏ thiện theo ác, à không phải, là có ý bỏ ác theo thiện, trong lòng ta rất vui vẻ. Bồng Lai ta và tổ đình liều mạng, đang lúc cần dùng người. Hai vị chủ động ở lại hỗ trợ cũng tốt!”
Nạp Lan Đô và Hoa Thác Ảnh khóe miệng giật giật, rất muốn phản bác nhưng hình như đúng là mình chủ động lưu lại.