Chương 848 Lôi âm tự có quỷ 3
“Quả nhiên ta trúng tà rồi! Nhưng chư phật trong thời cổ đại trông đâu có ác, nhưng vì sao bọn họ lại nhốt ta?
Hứa Ứng mới nghĩ tới đây, đột nhiên trên đỉnh Tu Di sơn trước mặt y, hào quang trên người chư phật tắt ngóm, chỉ trong chớp mắt toàn thân hư thối.
Tiếp đó đỉnh núi Tu Di sơn như bị thứ gì cắt đi. Trong động thiên trên đỉnh núi, chư phật dồn dập rơi xuống!
Tu Di sơn và chư phật đều bị bóng tối thôn tính.
Hứa Ứng đứng đó sẵn sàng đón địch, thầm nghĩ: “Nguy hiểm sắp tới rồi?”
Một lúc lâu sau đột nhiên có ánh sáng lóe lên từ trong bóng tối. Hứa Ứng tập trung quan sát, dường như nhìn thấy xa xa trong ánh sáng kia là đỉnh núi Tu Di sơn.
Lại một lúc sau, ánh sáng càng ngày càng gần, cuối cùng Hứa Ứng cũng thấy rõ, đúng là phần đỉnh núi bị thiếu của Tu Di sơn.
Trên đỉnh núi còn có động thiên lơ lửng trên cao, nhưng trong tòa động thiên kia đã không chư phật trấn thủ trong hư không rộng lớn.
Trên ngọn núi kia còn một người đang đứng, vóc dáng cao gầy, mặc bộ tăng bào, trông như một nhà sư trẻ tuổi.
Nhà sư trẻ tuổi kia đứng trên núi, ra sức chạy tới, đột nhiên tung người nhảy lên, lao vào Hứa Ứng!
Nhà sư trẻ tuổi chạy như bay trên không trung nhưng lại như gặp phải lực cản vô hình, da dẻ y phục không ngừng tan vỡ, nhưng cơ thể này này quá mạnh mẽ, thân hình không ngừng khôi phục, không hề thua kém thân thể bất tử của động thiên Nê Hoàn cung chút nào.
Nhưng không gian xung quanh nhà sư trẻ tuổi như có thứ gì đó, khiến hư không càng ngày càng cô đặc, tốc độ của nhà sư trẻ tuổi càng ngày càng chậm.
Mãi vẫn cách Hứa Ứng một khoảng.
Nhà sư trẻ tuổi há miệng, ra sức hò hét, nhưng chỉ có miệng há ra chứ không có bất cứ âm thanh gì.
Hắn giơ tay về phía Hứa Ứng, như muốn Hứa Ứng kéo hắn một cái.
Hứa Ứng đang muốn nhìn khẩu hình của hắn, đột nhiên ánh lửa lóe lên trước mắt, bóng tối xung quanh lập tức biến mất.
Hỏa Long Thượng Nhân tế ra nguyên thần bảo vệ bên cạnh y, ánh lửa mà Hứa Ứng chính là phù triện hỏa diễm mà Hỏa Long Thượng Nhân đốt lên.
Hứa Ứng nhìn xung quanh, chỉ thấy mình vẫn đang ở trong Đại Lôi âm tự, nhưng đã dịch đi một khoảng, không còn ở chỗ cũ.
“Hứa tiểu hữu, vừa rồi một làn sương mù thổi qua, ngươi không còn bóng dáng.”
Hỏa Long Thượng Nhân cảnh giác nhìn xung quanh: “Đại Lôi âm tự này thường xuyên xuất hiện tà linh, quá nửa là chư phật thời cổ đại tìm kẻ chết thay. Chúng ta đi mau đi.”
Giọng nói của Hàn Trạch Khang vang lên trên không trung: “Sư phụ, Hứa huynh đệ, nơi này rất quỷ dị, Huyền Không Thần Vương cũng không dám để lại Đại Lôi âm tự trên đỉnh núi, chúng ta mau mau lên núi, tham gia đại điển tế lễ!”
Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh, gật đầu xưng phải.
Hai người lại tiếp tục đi lên đỉnh núi.
“Hứa huynh đệ, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?’
Hàn Trạch Khang lấy làm hiếu kỳ.
Hứa Ứng thuật lại chuyện vừa rồi, Hỏa Long Thượng Nhân sắc mặt nghiêm nghị nói: “Có người muốn chạy trốn khỏi bóng tối? Chắc là tìm thế thân rồi, nếu ngươi giơ tay ra, hắn sẽ tóm lấy tay ngươi, biến ngươi thành kẻ chết thay cho hắn, còn khoác túi da của ngươi sống tiếp trên đời.’
Hứa Ứng nói: “Trong ảo ảnh ta thấy chư phật thời cổ đại, đột nhiên cả chư phật và Tu Di sơn đồng thời sụp đổ, thời cổ đại có xảy ra chuyện này không?’
Hỏa Long Thượng Nhân lắc đầu: “Chưa từng nghe nói. Nhưng Đại Lôi âm tự cực kỳ quỷ dị, tốt nhất là đừng chạm vào.”
Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Nghe nói hơn bốn vạn năm trước có một đợt Ma Vực xâm lấn, bắt đầu chính từ Đại Lôi âm tự. Huyền Không Thần Vương trấn áp Ma Vực xâm lấn, tịnh hóa thiên địa đại đạo, công đức cực lớn. Nhưng có người nói chính hắn thả tà ma bị trấn áp trong Đại Lôi âm tự từ thời cổ đại cho nên mới gây ra đại họa như vậy.”
Nói đến đây hắn lại nghiêm nghị răn dạy: “Các ngươi nghe xong phải quên ngay đi, biết chưa? Không được nói cho người khác! Họa từ miệng mà ra!”
Hứa Ứng và Hàn Trạch Khang gật đầu liên tục.
“Như vậy, chư phật thời cổ đại có phải tà ác không?’
Hàn Trạch Khang hỏi.
Hỏa Long Thượng Nhân đáp: “Đương nhiên là tà ác rồi!”
Trong đầu Hứa Ứng thi thoảng lại hiện ra bóng dáng nhà sư trẻ tuổi cố gắng vùng vẫy trong bóng tối, một lúc lâu sau vẫn không xua đi được, thầm nghĩ: “Chư phật thời cổ đại đã rơi xuống đâu? Vì sao trước mắt ta lại xuất hiện cảnh tượng bọn họ trầm luân vào hắc ám?”
Trong lòng y bỗng nảy sinh một suy nghĩ to gan: “Nếu vừa rồi ta nắm tay nhà sư trẻ tuổi kia, kéo hắn ra khỏi bóng tối, sẽ có chuyện gì xảy ra?”
Y lập tức lắc đầu bật cười: “Nhưng ảo ảnh vừa rồi đã biến mất.”