← Quay lại trang sách

Chương 867 Lời nói gió bay 2

Thứ hắn sử dụng là pháp môn chân chính của na pháp, do bất tử dân Côn Lôn truyền lại, đường đường chính chính, không có sơ hở.

Không chỉ có vậy, trong lục đại động thiên Phật quang hiển hiện, mỗi động thiên loáng thoáng hư ảnh một vị Đại Phật, trấn thủ động thiên, không ngờ lại phá tan áp chế khí thế của Hứa Ứng!

Hứa Ứng kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, khen: “Tử Khê, ngươi dung hợp đạo pháp Cổ Phật và đạo pháp thời nay? Ngươi đúng là thiên tài!”

Tử Khê cười ha hả nói: “Hứa Ứng, ngươi tưởng mình có thể áp chế ta, bây giờ thì sao?”

Hư ảnh Đại Phật trong động thiên của hắn thậm chí còn mang khí tức đại đạo thời cổ đại!

Hứa Ứng khen: “Đạo pháp Cổ Phật đúng là có chỗ độc đáo. Ngươi có thể dung hợp pháp môn hai thời đại, đúng thật là bất phàm.’

Tử Khê cười nói: “Tuy Cổ Phật tạo thành đại họa, dẫn tới toàn bộ đại thế giới Thái Thủy suýt nữa bị hủy diệt, nhưng cũng khiến sư phụ thấy được sự cường đại của Phật pháp. Hứa Ứng, ngươi giao pháp môn tu luyện động thiên Tiên giới ra đây, ta tha cho ngươi không chết.”

Hứa Ứng lắc đầu nói: “Cho dù ta dạy ngươi, ngươi cũng không học được.”

Tử Khê cười nói: “Thế thì ta buộc phải tự tới lấy thôi!”

Thân hình hắn đột nhiên di động, thi triển thần thông, cả tu vi, thần thức, nguyên khí, thân thể, nguyên thần, âm dương, tất cả các mặt đều sánh ngang Hứa Ứng, thậm chí còn có chỗ vượt qua!

Lần này hắn tới đây là để gặt hái Sở Thiên Đô, cướp đoạt tổ pháp lục bí!

Nhưng nếu Sở Thiên Đô là Hứa Ứng giả trang, thế thì thuận thế gặt hái Hứa Ứng, cướp đoạt động thiên Tiên giới!

Thần thông của hắn cực kỳ tinh diệu, mang theo tính chất của thần thông chư phật thời cổ đại và thần thông đương đại, dung hợp hai loại hệ thống làm một, trong phật ấn mang theo đạo pháp, mở con đường khác, khiến người ta khâm phục không thôi!

Hứa Ứng đứng yên tại chỗ không hề di chuyển, đột nhiên cong ngón tay búng, tranh tranh tranh, ba tiếng vang liên tục cất lên, như dây đàn đứt đoạn. Sau lưng Tử Khê, Nê Hoàn, Ngọc Trì và Hoàng Đình, tam đại động thiên đột nhiên tróc ra, bồng bềnh trôi đi!

Tử Khê chỉ cảm thấy tu vi pháp lực sa sút kịch liệt, ngay khoảnh khắc sau đã bị khí tức nguy nga ngập trời của Hứa Ứng trấn áp, ấn pháp thần thông gì cũng không đánh ra được.

Hắn cố gắng giãy dụa, nhưng không có ba động thiên, cho dù hắn giãy dụa thế nào cũng không thể kháng cự lại áp lực uy nghiêm của Hứa Ứng.

“Mấy năm trước, ta rời khỏi thế giới Nguyên Thú.”

Hứa Ứng sắc mặt lạnh nhạt, không nhanh không chậm cong một ngón tay, búng nhẹ một cái nói: “Trước khi rời khỏi thế giới Nguyên Thú, ta quyết tâm quét sạch tất cả khách câu cá. Khi đó ta đã lấy được tứ đại động thiên na tổ, ngộ được một môn tổ pháp.”

Tử Khê sắc mặt đỏ lên, định giết tới trước mặt Hứa Ứng, nhưng Hứa Ứng gảy ngón tay một cái, động thiên Giáng Cung sau lưng hắn cũng rung chuyển, thoát ly khỏi thân thể hắn!

Hắn lập tức cảm thấy thế lực trên người nhanh chóng tan biến, lực lượng suy giảm.

“Từ đó trở đi, trước mặt ta, na pháp trong thiên hạ không còn bí mật gì đáng nói. Khi đó ta đã biết ta khác với các na sư khác, ta đã thành tổ. Na tổ.”

Hứa Ứng lại cong ngón trỏ, búng nhẹ một cái, thản nhiên nói: “Còn tới hôm nay, tác dụng đã vượt qua na tổ không biết bao nhiêu bậc. Tới mức loại cao thủ như ngươi đứng trước mặt ta, cũng chẳng khác gì rác rưởi.”

Tử Khê thân thể chấn động, khóe miệng rỉ máu, sau lưng hắn động thiên Dũng Tuyền bồng bềnh trôi xa, như đóa sen tròn bay lên bầu trời.

Tu vi nguyên thần của sa sút kịch liệt.

Bây giờ hắn chỉ còn động thiên Nê Hoàn cung, áp lực mà Hứa Ứng tạo ra cho hắn càng lúc càng lớn, càng ngày càng khiến hắn khó mà chống cự.

Hứa Ứng lại cong một ngón tay, lạnh lùng nói: “Ngươi dám dùng na thuật trước mặt tạ, đúng là làm càn.”

“Tranh!’ Hắn búng ngón tay, động thiên Nê Hoàn cung sau lưng Tử Khê cũng thoát ly thân thể, bay ra đằng xa.

Hứa Ứng lại cong một ngón tay, thản nhiên nói: “Ta búng cái này, trên trán ngươi sẽ có thêm một lỗ lủng lớn cỡ đầu ngón tay, nhưng sau gáy ngươi thì có cái hố lớn cỡ nắm đấm.”

Giọng nói của Tử Khê khàn khàn: “Đợi đã! Ta biết vị Cổ Phật kia bị sư phụ ta trấn áp ở đâu? Ngay tại vị trí cũ của Đại Lôi âm tự!”

Hứa Ứng giãn ngón tay ra, truy hỏi: “Vị trí cũ của Đại Lôi âm tự ở đâu?”

Tử Khê nói: “Ngay tại địa điểm Lôi âm!”

“Địa điểm Lôi âm?” Hứa Ứng kinh ngạc.

“Tử Khê nói: “Đúng! Nơi đó có tiếng sấm nhưng không có sét, ngươi chỉ cần đi qua nơi đó là bên tai vang lên một tiếng sét. Tuyệt đối không đi sai được!’

Hứa Ứng cong ngón tay, Tử Khê rùng mình, giọng the thé nói: “Ngươi làm gì vậy? Hứa Ứng, ngươi không giữ lời! Ta liều mạng với ngươi!”