Chương 885 Tiên Hạc đồng tử 3
Trên bầu trời, Ngọc Xuyên công tử phát động Cửu Thiên Thập Địa Diệt Tuyệt tiên trận, chém giết với Huyền Không Thần Vương tới thời khắc mấu chốt. Huyền Không Thần Vương thực lực mạnh mẽ nhưng gặp phải loại sát trận tuyệt diệt như vậy cũng thấy run sợ.
Nhưng ngay lúc này tiên quang rủ xuống, Huyền Không Thần Vương biến sắc, vội vàng hóa thành một luồng thần quang bỏ chạy về phía xa!
Chỉ thấy trong tiên quang kia có một con hạc trắng vỗ cánh bay tới, miệng ngậm một cuộn sách, bay xuống từ Tiên giới.
Con hạc trắng kia có khí tức cực kỳ cường đại, toàn thân bao phủ trong tiên quang mờ ảo, nhưng không phải tiên nhân mà là một con tiên hạc tu luyện Tiên đạo, vì vậy có thể qua lại giữa Tiên giới và thế gian.
Ngọc Xuyên công tử vừa mừng vừa sợ, vội vàng thu hồi Diệt Tuyệt tiên trận, nghênh tiếp hạc trắng: “Hạc sư thúc, sao người lại hạ giới?”
Hạc trắng cánh chim rộng lớn, tốc độ cực nhanh, bay về phía Tu Di sơn kêu lên: “Ta phụng lệnh Đế Quân tới đây phóng thích đạo hữu thời cổ đại.”
Nó đột nhiên thu hai cánh, thân hình xoay tròn hạ xuống dưới, trong miệng vang lên tiếng hô thanh thúy như trẻ nhỏ: “Kệ Bồ Đề, ta phụng lệnh Đế Quân tới đây phóng thích ngươi...Khốn kiếp, ai đốt nhiều hương ở đây vậy?”
Tiên Hạc đồng tử đột nhiên mất sạch pháp lực, bịch một tiếng rơi xuống trước địa cung giam giữ Cổ Phật.
Bên ngoại địa cung Cổ Phật, từng bức tượng Phật nguy nga, trước tượng Phật đã được Hứa Ứng cắm đầy hương, mỗi nén đều to bằng cánh tay, khiến cho đông đảo tượng đá ở đây khôi phục, trấn áp nơi này, cho nên Tiên Hạc đồng tử giáng lâm là chịu thiệt nhỏ.
Nó vừa biến lại hình người, không có cánh chim, lại không vận dụng được pháp lực nên mới rơi thẳng xuống.
Tiên Hạc đồng tử vừa sợ vừa giận, gánh trấn áp này, dập tắt một loạt hương khói, bấy giờ mới thoải mái hơn một chút, rảo bước đi tới phía trước địa cung nói: “Kệ Bồ Đề, năm xưa Đế Quân tới nơi này, quan sát phong ấn của ngươi, nói với ngươi tương lai ắt sẽ thả ngươi ra. Bây giờ ta mang theo lời hứa của Đế Quân tới rồi, chỉ cần mở cuộn tranh này ra là có thể phá giải phong ấn của chư phật, ơ...”
Nó ơ cả nửa ngày, nhìn chằm chằm vào mười sáu chữ phong ấn ngoài cửa địa cung, mãi vẫn không nói nên lời.
Trong địa cung vang lên giọng nói của Cổ Phật, cực kỳ yếu ớt: “Có một kẻ tên là Hứa Ứng lưu lại phong ấn của hắn trên cửa...”
"Hứa Ứng?"
Tiên Hạc đồng tử tức tới mức lắp bắp kêu lên: “Rõ ràng đây là phù văn Tiên đạo mà Đế Quân dùng để trấn áp Hứa Ứng cơ mà! Sao hắn lại dùng để trấn áp ngươi? Khốn kiếp, đúng là khốn kiếp!”
Giọng nói của Cổ Phật lại vang lên, yếu ớt như tiếng muỗi vo ve: “Nếu là phù văn của Đế Quân, ngươi có thể phá giải được không? Phù văn này dung hợp với phù văn phong ấn của chư phật, phải phá giải phù văn Tiên đạo trước mới có thể giải trừ phong ấn Cổ Phật.’
Tiên Hạc đồng tử lắc đầu nói: “Đế Quân tập hợp trí tuệ biết bao đại cao thủ mới thiết kế được phù văn phong ấn này, có thể nói là Tiên đạo đại thành, làm sao ta phá giải được? Những phù văn Tiên đạo này phải là Đế Quân mới phá giải được!’
Nó xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy Ngọc Xuyên công tử đi tới, Tiên Hạc đồng tử đưa cuộn tranh cho Ngọc Xuyên công tử rồi nói: “Ngươi cầm lấy cái này, tuyệt đối không được để mất, ta về Tiên giới một chuyến!”
Nói xong nó vỗ cánh bay lên, cất cánh lao về phía tiên quang rực rỡ, trở về Tiên giới.
Ngọc Xuyên công tử cầm cuộn tranh, vội vàng giơ tay nói: “Hạc sư thúc...”
“Viu~~”
Một Ánh cầu vồng hiện lên, bàn tay Ngọc Xuyên công tử trống không, chỉ thấy cuộn tranh đã đổi chủ. Hắn không khỏi vừa sợ vừa giận, vội vàng nhìn theo ánh cầu vồng kia.
Chỉ thấy ánh sáng dừng lại, Hứa Ứng đứng cuối ánh sáng quan sát cuộn tranh.
“Bạch Ngọc Xuyên, đây là bảo bối gì? Để ta xem thử cái nào!”
Hứa Ứng mỉm cười, xoạt một tiếng mở cuộn tranh kia ra.
Bức tranh mở ra, trong tranh có vô số tiên quang lóa mắt bay ra, lọt vào tầm mắt Hứa Ứng, tiên âm đinh tai nhức óc, như có một tồn tại cổ xưa không gì sánh được tụng niệm đại đạo, khiến thiên địa cùng cộng hưởng theo!
“Xoạt~~”
Tiên quang trong tranh lóe lên rồi biến mất không còn tung tích, chỉ còn lại tiên quang lấp lóe trong ánh mắt Hứa Ứng.
Hứa Ứng đứng ngây ra tại chỗ, đột nhiên bức tranh trong tay không cánh mà bay, ra là Ngọc Xuyên công tử đuổi theo đoạt lại bảo vật này!
Ngọc Xuyên công tử vừa sợ vừa giận, trải bức tranh ra nhìn, chỉ thấy trong tranh trống rỗng, không có thứ gì.
Hắn không hiểu gì cả: “Thế này là sao? Hạc sư thúc đưa bức tranh này cho ta, dặn ta tuyệt đối không được để mất, vì sao trong tranh lại không có thứ gì?”
Hắn lật qua lật lại xem xét mấy lần, vẫn không thấy trong tranh có gì.