← Quay lại trang sách

Chương 888 Mộng trường sinh đứt đoạn, hậu hoạn lưu muôn đời 3

Ngọc Hồ Chân Nhân không hề để ý, cười nói: “Nguyên Quân có mục đích ra sao, làm sao ta dám hỏi? Cứ làm theo là được. Đạo hữu, ngươi hạ giới thật dễ dàng, bay qua bay lại là được, đâu có khổ như ta, còn phải tự chém tu vi, đi lại Thiên lộ. Đạo hữu có thể đưa ta hạ giới không?”

Tiên Hạc đồng tử vội vàng nói: “Ngươi muốn giữ lại tu vi lẻn vào hạ giới? Ta nào dám làm vậy! Chân nhân, cáo từ!”

“Đúng là mất tình cảm!” Ngọc Hồ Chân Nhân cười hì hì nói.

Bỗng nhiên, hắn đột ngột ra tay, bẻ gãy cổ tiên đồng, sau đó năm ngón tay chụp hờ, chỉ thấy năm ngón tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, giam cầm Tiên Hạc đồng tử vào giữa.

Năm ngón tay này dấy lên hỏa long, há miệng phun tiên hỏa, chỉ trong khoảnh khắc đã đốt Tiên Hạc đồng tử thành tro bụi!

Đáng thương thay cho Tiên Hạc đồng tử, bản lĩnh khắp người mà hoàn toàn không kịp thi triển, mất mạng trong tay Ngọc Hồ Chân Nhân, chết không minh bạch.

Ngọc Hồ Chân Nhân tế ra một ngọc hồ lô, thu hồi chân linh bất diệt của Tiên Hạc đồng tử rồi cười nói: “Đạo hữu, ngươi không nên từ chối ta. Ai vì chủ nấy, lần này ta hạ giới vừa vặn giúp Nguyên Quân diệt trừ một cánh tay của Đế Quân!”

Hắn đi tới Đăng Tiên đài, đây là điểm cuối của Thiên lộ, năm xưa khi Hứa Ứng chưa hủy Thiên lộ, tiên nhân phi thăng của Chư Thiên Vạn Giới đều phải đi theo đường này, trải qua chín lần lột xác mới có thể tới Đăng Tiên đài, thật sự thành tiên.

Con đường này có cửu đại thiên địa linh căn, kết nối vũ trụ, xuyên qua hư minh, dẫn tới địa điểm mênh mông khôn lường. Nhưng sau trận chiến vây quét Hứa Ứng, cửu đại thiên địa linh căn đều bị Hứa Ứng đánh nát!

Con đường này, đã không thể phi thăng.

Ngọc Hồ Chân Nhân chém bỏ cảnh giới của mình, ký thác vào ấm ngọc, tung người nhảy lên, hạ xuống Đăng Tiên đài rồi rơi xuống hạ giới.

Hồ Thiên Chứng Đạo kinh của hắn thật quá cường đại, cho dù linh căn đứt đoạn hắn cũng có thể dựa vào Hồ Thiên Chứng Đạo kinh qua lại trong hư không, tới thẳng Chư Thiên Vạn Giới!

“Lần này hạ giới tới Nguyên Thú trước lấy lại bảo bối của ta! Còn phải gặp mấy tên đồ đệ hờ của ta, nhất là tên ngu ngốc lừa đồ của ta!”

Ngọc Hồ Chân Nhân nhớ lại năm xưa bị A Phúc ngốc nghếch lừa xoay vòng, trong lòng không khỏi nổi nóng, pháp bảo của hắn Chứng Đạo tiên hồ vẫn đang nằm trong tay A Phúc ngốc nghếch kia.

Ấm ngọc trong tay hắn bây giờ chỉ là mới luyện lại trong thời gian vừa qua, cả chất liệu lẫn uy lực đều kém xa Chứng Đạo tiên hồ.

Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, hóa thành một vệt sáng.

Hứa Ứng đi vào thế giới Nguyên Chinh, du lịch một lượt nhưng vẫn không tìm thấy Côn Lôn sơn. Nhưng mấy ngày gần đây chuyện lạ liên tiếp phát sinh, cho dù y rời khỏi Tu Di sơn, rời khỏi đại thế giới Thái Thủy, nhưng cứ cách một thời gian là lâm vào ảo ảnh kia, chứng kiến nhà sư trẻ tuổi bị ngưng đọng trong thời không.

Mỗi lần thấy nhà sư trẻ tuổi kia y lại thấy bóng tối cách mình gần hơn một chút!

Chuyện này chứng tỏ nhà sư trẻ tuổi không hoàn toàn bị ngưng đọng trong thời không hắc ám, hắn vẫn cố gắng đi về phía trước, muốn tới gần y!

“Nhưng ta rời khỏi Tu Di sơn rồi, đáng lẽ phải không thấy những dị tượng đó mới đúng.” Hứa Ứng thầm buồn bực.

Hắn đang muốn rời khỏi thế giới Nguyên Chinh, đột nhiên ánh mắt cứng đờ, nhìn vào một bóng lưng quen thuộc, Thanh Bích Tiên Tử.

Thanh Bích Tiên Tử ở lại nơi này, về phía tu hành vừa thăm dò bí ẩn thời cổ đại, tìm kiếm di tích trước thời viễn cổ.

“Hứa Ứng, cớ sao ngươi lại quấy nhiễu đạo tâm của ta?” Thanh Bích Tiên Tử thấy y bèn mỉm cười hỏi.

Hứa Ứng cười nói: “Ta đang tìm Côn Lôn, vô tình đi ngang qua nơi này. Hiếm khi gặp được cố nhân, Thanh Bích, mấy năm nay cô có về thế giới Nguyên Thú không?”

Thanh Bích Tiên Tử lắc đầu nói: “Ta tưởng ngươi còn ở Nguyên Thú nên không về.”

Hứa Ứng ngây ngẩn, lắc đầu nói: “Ta ở Nguyên Thú thì cô vĩnh viễn không quay về ư?”

Thanh Bích Tiên Tử không trả lời mà cười nói: “Ngươi thì sao? Ngươi có về không?”

Hứa Ứng lắc đầu nói: “Nguyên Thú, sau khi cô đi rồi thì còn gì đáng lưu luyến. Có lẽ lúc không bận bịu sẽ về xem thử.”

Thanh Bích tiên tử nói: "Ta cũng vậy."

Hỏa Long Thượng Nhân và Hàn Trạch Khang hiếm khi thấy Hứa Ứng an phận, mấy ngày nay bọn họ theo Hứa Ứng đi qua hết thế giới này tới thế giới khác, tìm kiếm Côn Lôn thần sơn hư vô mờ ảo.

Hứa Ứng lúc nào cũng cực kỳ vội vàng, thấy Côn Lôn không ở thế giới nào là nhanh chóng rời khỏi.

Hiếm khi Hứa Ứng dừng bước, hai sư đồ bọn họ cũng nghỉ ngơi mấy ngày.

“Sư phụ, hình như giữa họ có chuyện.” Hàn Trạch Khang chép miệng nói nhỏ.