← Quay lại trang sách

Chương 915 Lại về Nguyên Thú 1

Trùng mẫu không hiểu gì cả vẫn đậu trên vai Hứa Ứng, hoàn toàn không biết bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để xử lý đám người Hứa Ứng, lãng phí thời cơ vô ích.

Nó vừa mở linh trí, còn chưa biết nắm bắt cơ hội.

Bốn ngày sau Hứa Ứng mới được Bồng Lai thất tiên chăm sóc dần dần tỉnh lại.

Cho dù đã tỉnh nhưng gương mặt y vẫn rất tiều tụy, không chút sắc máu. Phải qua một thời gian dài mới khôi phục một chút, nhưng cái đầu vẫn như có người cầm búa đập liên tục.

Quả chuông vẫn đang hôn mê, vừa mê man vừa run rẩy, kêu lên leng keng, chỉ có điều âm thanh khá nhỏ. Nó như người phát sốt, run lên lẩy bẩy.

Cô Xạ Tiên Tử và Viên Thiên Cương vẫn còn mê man, không có dấu hiệu gì là sẽ tỉnh.

May là Hứa Ứng nhận ra dấu hiệu sớm, ngăn phía trước, nếu không chỉ một ánh mắt quét qua thôi cũng đủ đoạt mạng họ!

Thần bà mang một loạt tiên dược trông như cường giả cơ bắp đi tới, cỏ mộ phần cũng trong số đó. Thần bà để những tiên dược có hiệu quả an thần chữa trị cho bọn họ, hai ngày sau Cô Xạ Tiên Tử, Viên Thiên Cương và quả chuông mới dần dần tỉnh lại.

Hai ngày nay, cơn đau đầu của Hứa Ứng cũng đỡ hơn, có điều vẫn còn suy yếu.

Cô Xạ Tiên Tử và Viên Thiên Cương hồn bay phách lạc, hỏi một đằng trả lời một nẻo, quả chuông thi thoảng lại đờ đẫn hay lảm nhảm gì đó.

Ngoan Thất thấy vậy không khỏi run rẩy, trong lòng sợ hãi.

Tới khi bọn họ khôi phục đã là mười ngày sau. Hứa Ứng hỏi Cô Xạ Tiên Tử hôm đó thấy gì, Cô Xạ Tiên Tử lắc đầu nói: “Ánh mắt của ta chỉ vừa chạm vào chuỗi nhân quả, đang định đi lên thì đã bị phát hiện. Nhân quả kết nối với Kim Cương trác thật quá kinh khủng, vượt xa trình độ của ta.”

Ngoan Thất sắc mặt xám ngoét.

Hứa Ứng an ủi: “Thất gia yên tâm, ngươi sẽ không thấy tồn tại khủng khiếp kia tới giết mình đâu.”

Ngoan Thất ánh mắt sáng lên: “Vị cường giả khủng khiếp đó khinh thường giết ta?”

Hứa Ứng lắc đầu nói: “Trước đó ngươi đã chết rồi. Dù sao trên người ngươi còn mấy vạn sợi nhân quả gắn với tồn tại cổ xưa ở Tiên giới, trước khi cường giả khủng khiếp kia, có lẽ bọn họ đã giết ngươi rồi.”

Ngoan Thất kêu rên, giọng nói run rẩy: “Có thể trả lại Kim Cương trác này cho Thái Thanh đạo nhân không?’

Hứa Ứng lắc đầu nói: “Thái Thanh đạo nhân từng đưa ta mấy lần, ta đều cự tuyệt, khó khăn lắm mới đẩy được tới chỗ Ngoan Thất, làm sao lại để Ngoan Thất tùy tiện trả lại được?”

“Cô Xạ Tiên Tử, nếu Thất gia trả lại những bảo vật vơ vét trong khu vực Tiên đạo dị thường ở Tổ Đình, liệu có thể hóa giải nhân quả với tồn tại cổ xưa trên Tiên giới không?” Hứa Ứng hỏi.

Cô Xạ Tiên Tử thoáng chần chờ, nói: “Có thể thử một lần, chắc cũng đủ cắt đứt nhân quả.”

Hứa Ứng thở phào một tiếng nhìn sang phía Ngoan Thất: “Ngươi lấy những bảo vật kia ra đã, chúng ta giải quyết đoạn nhân quả Tiên giới này rồi nghĩ cách khác.”

Ngoan Thất đờ đẫn nói: “Đống bảo bối đó bị Cẩu Tử... Tiểu Thiên Tôn cầm đi mất rồi.”

Hứa Ứng kinh ngạc: “Ngươi liều mạng mới lấy được bảo vật mà cứ thế đưa cho Tiểu Thiên Tôn?’

Ngoan Thất ấm ức nói: “Hắn là đồ đệ của ngươi, lại gọi ta là sư thúc, gọi ta Thất gia, nói ta là tiền bối, cho quà gặp mặt gì đó. Hắn rất biết nịnh nọt, ta bị hắn tâng bốc tới mức đầu óc choáng váng, giao hết đống bảo bối kia cho hắn. Hắn còn nói sẽ tìm người luyện lại những tiên khí này, lưu dấu thiên địa đại đạo Tổ Đình vào đó, chấn chỉnh thiên địa. Đến lúc đó ta chính là Công Đức Thánh Nhân của Tổ Đình, vân vân...”

Hứa Ứng không khỏi lắc đầu thầm nghĩ: “Tiểu Thiên Tôn cũng học thói hư tật xấu rồi. Học cái tốt mất ba năm, học thói xấu mất ba ngày. Trước kia hắn rất tốt, không biết gần đây học của ai?”

Ngoan Thất nói: “Ta nói với hắn, ta biết một Thiên công luyện bảo cực kỳ lợi hại, sau đó đề cử Thiền Thiền lão tổ với hắn. Hắn chạy tới Chư Thiên Vạn Giới tìm Thiền Thiền lão tổ.”

Hứa Ứng nhíu chặt lông mày rồi lập tức giãn hai hàng mi cười nói: “Thất gia không cần lo lắng, xe tới trước núi ắt có đường, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, chắc chắn sẽ có cách. Gần đây Thất gia có gì muốn ăn muốn chơi, cứ việc ăn cứ việc chơi. Thời gian có hạn, sao không tranh thủ hưởng thụ đi?”

Ngoan Thất vẻ mặt cầu xin, nhìn sang phía quả chuông.

Quả chuông an ủi: “Cái này có gì đâu? Đầu chặt rơi rồi để lại sẹo, mười tám năm sau lại là một xà yêu dũng mãnh. Đúng rồi Thất gia, trăm chuyện tốt thì chữ hiếu đứng đầu, ngươi còn chưa có con cái đúng không? Tranh thủ tìm một con xà cái, làm chuyện đó, để lại đời sau, tránh kẻo ra đi quá nhanh.”

Ngoan Thất biết bọn họ bụng đầy ý xấu, không buồn để ý tới họ nữa.