← Quay lại trang sách

Chương 936 Đạo Thụ 2

Ngọc Xuyên công tử liếc mắt nhìn bọn họ một cái nói: “Đế Quân, nhóm của đệ tử gặp phải Ngọc Hồ Chân Nhân trên Tiên giới đánh lén nên mới sa chân lỡ bước, khiến Hứa Ứng tranh thủ cơ hội.”

Đế Quân trong tiên triện cười ha hả nói: “Ta và Nguyên Quân là quan hệ cạnh tranh, lúc nào cũng đấu chứ không phá, lại âm thầm là tri giao. Ngọc Hồ Chân Nhân là người mà Nguyên Quân để ý, nếu hắn chết trong tay ta, chắc chắn Nguyên Quân sẽ oán trách ta. Cho nên, làm sạch sẽ một chút.”

Ngọc Hồ Chân Nhân rùng mình, không nói năng gì lập tức xé gió bay đi!

Hai đại Thần Vương Huyền Không Huyền Thiên cũng lao như điên ra ngoài Vọng Hương đài, không dám dừng lại.

Ngọc Xuyên công tử tế nửa thanh Tử U minh đao lên, đằng đằng sát khí truy sát, đao quang lóe lên, tuy là tàn đao nhưng vẫn ép Ngọc Hồ Chân Nhân rớt hư không!

“Không cần buông tha cho bọn chúng!” Ngô Tam Tứ thống lĩnh hai đại Thần Vương bay theo phía sau.

Huyền Đô Ngọc Kinh sơn.

“Người cư ngụ ở đây tên Hư Hoàng Đạo Quân? Rốt cuộc vị Vô Cực Hư Hoàng Đại Đạo Quân này là người phương nào?”

Hứa Ứng đi vào Huyền Đô Thất Bảo cung, càng nhiều ký ức ập tới như thủy triều.

Đó là ký ức kiếp đầu của hắn, đa số là do cảm ngộ thiên địa đại đạo của nơi này. Hứa Ứng thấy mình năm xưa vì cố định lục đại Bỉ Ngạn, vì tụ tập thiên địa linh khí của lục đại Bỉ Ngạn luyện thành tiên dược nên mới tới đây.

Trong Thất Bảo Cung chỉ còn lại một cây cổ thụ trơ gốc, mục nát tả tơi, chỗ đứt cao thấp không đều. Y ở trong gốc cây suốt mười mấy năm.

Mười mấy năm đó y đả tọa bất động, mặc cho năm tháng trôi qua thời gian chuyển dời cũng không hề di chuyển, thậm chí chưa từng đứng dậy!

Hứa Ứng đứng bên cạnh bản thân trong trí nhớ, nhìn người trẻ tuổi đạo tâm kiên định này, đây là chính mình năm xưa.

Đạo tâm của y còn vững chắc cứng cỏi hơn hiện tại, đã nhắm vào mục tiêu nào là kiên quyết không sửa đổi, không đạt được mục đích thề không bỏ qua!

Y phải hoàn thành một chí nguyện cực lớn, chí nguyện này sẽ tạo phúc cho vô số người, ban phước cho lê dân bách tính, khiến mỗi người đều có thể tu luyện pháp môn trường sinh, mỗi người đều nhận của tiên dược, mỗi người đều có thể giống như tiên nhân, sống lâu vĩnh viễn.

Đến lúc đó chẳng phải nhân gian cũng là Tiên giới? Y gọi loại pháp môn này là na, người hoảng sợ trường sinh là vì na. Na pháp chính là pháp môn trường sinh!

Bấy giờ y đã hoàn thành tiên cung và tiên lô ở năm Bỉ Ngạn bí tàng, Huyền Đô Ngọc Kinh sơn là nơi cuối cùng y cảm ngộ. Sau khi hoàn thành đợt cảm ngộ này, y sẽ chế tạo một tòa Huyền Đô Ngọc Kinh cung, luyện chế tiên dược lục bí cho người trong thiên hạ.

Hứa Ứng nhìn bản thân lớn tuổi hơn mình một chút, phát hiện người này rất giống phụ thân, rất giống vị tiên sinh tư thục giảng bài trong khu đất Hứa gia. Y đang rất tập trung lĩnh ngộ thiên địa, rất cẩn thận, rất tỉ mỉ.

Y thần thái cứng cỏi, chẳng khác nào phụ thân, tâm địa lại lương thiện, giữ đạo tâm trong trẻo.

Hứa Ứng nhìn bản thân trong trí nhớ, hiện tại đạo tâm của y không bằng kiếp đầu, tâm địa của y cũng không còn lương thiện, đạo tâm cũng chẳng trong trẻo.

“Ta đang dần dần khôi phục ký ức kiếp đầu, đạo tâm của ta cũng dần dần trưởng thành, nhưng cũng có thể những ngây thơ lương thiện trong kiếp đầu vĩnh viễn không thể trở về.” Y thầm nhủ trong lòng.

Y quý trọng ký ức này, như những thứ trước đây mình từng có nhưng sau này lại không có được.

Trong trí nhớ, dấu ấn đủ loại thiên địa đại đạo dần dần hiển hiện, bên tai y đạo âm vang vọng, các loại cảm ngộ ùn ùn kéo tới.

Chính tại nơi này, y lĩnh ngộ được phương pháp chế tạo Huyền Đô Ngọc Kinh cung, luyện thành tòa tiên cung này, đặt vào Bỉ Ngạn Ngọc Kinh.

Nhưng những cảm ngộ này là đạo pháp thần thông thời cổ đại, không phải đạo pháp thần thông thời đại này.

Ký ức của hơn mười năm khôi phục, khi Hứa Ứng đi vào trong cung, y cũng xem một lượt ký ức hơn mười năm này.

Tới năm thứ mười sáu, kiếp thứ nhất của y ngộ đạo dẫn tới đại đạo thời cổ đại xung quanh cộng hưởng, chìm vào một trạng thái huyền diệu khó mà giải thích.

Sau khi đợt ngộ đạo này kết thúc, y đứng dậy từ trong gốc cây khô héo, đang định đi khỏi thì thấy gốc cây mục nát kia sinh ra một chồi non xanh nhạt.

Dấu ấn thiên địa đại đạo rời rạc trong thiên địa như bươm bướm bị chồi non kia thu hút, bồng bềnh bay tới, thi thoảng lại có dấu ấn đại đạo chui vào chồi non.

Mỗi khi như vậy, chồi non lại lớn lên một chút.

Hứa Ứng kiếp đầu thấy cảnh này, nở một nụ cười rồi xoay người rời khỏi.