← Quay lại trang sách

Chương 957 La Phong Lục Thiên cung 4

Hứa Ứng cảm tạ nói: “Ta nợ đạo huynh một thiện duyên.”

Bắc Đế cầm đèn đi trước nói: “Năm vị huynh đệ, các ngươi nhớ giấu giếm thân hình, đừng để Tiên giới và thế giới Thiên Đạo phát hiện ra tung tích. Lần này chúng ta tới Minh Hải, chắc chắn sẽ có cường giả Tiên giới ôm cây đợi thỏ tại đó, chờ chúng ta trở về. Các ngươi đóng giả làm phàm nhân, đừng để người khác chú ý.”

Ngũ đại Phủ Quân có hình thể quá khổng lồ, đang định thu nhỏ thân hình thì Hứa Ứng cười nói: “Không cần.”

Y giơ tay vạch hờ một cái, hư không vỡ ra, trong hư không có động thiên khác, chính là diệu dụng của Hồ Thiên Chứng Đạo kinh.

Hứa Ứng mở liền năm không gian, để bọn họ ẩn thân.

Bắc Đế đi thẳng về phía trước, Hứa Ứng bước theo phía sau, năm không gian ẩn giấu trong hư không cũng bám theo hai người.

Bắc Đế khen: “Đạo pháp thần thông của Hứa đạo hữu tiến bộ thần tốc. Phải chăng đạo hữu đã gặp Luân Hồi Nữ Đế?”

Hứa Ứng gật đầu nói: “Vị Nữ Đế này bản lĩnh kinh thiên, khiến người khác khâm phục.”

Bắc Đế nghi hoặc nói: “Nữ Đế không phá giải phong ấn ký ức giúp ngươi à?”

Hứa Ứng lắc đầu nói: “Không có. Nhưng Nữ Đế hứa với ta, sẽ giúp ta phá giải một loại phong ấn khác, phong ấn luân hồi. CÒn phong ấn của ta, tự ta có thể phá giải.”

Y nhận được bức tranh của Đế Quân, đã có manh mối phá giải phù văn phong ấn mười sáu chữ, mấy ngày nay rất nhiều ký ức liên quan tới kiếp thứ nhất cũng dần dần khôi phục, đây là hiện tượng do Hứa Ứng nghiên cứu phá giải phù văn phong ấn mười sáu chữ.

Với tốc độ này, không tới mấy năm, y có thể phá giải hoàn toàn phong ấn mười sáu chữ.

Chẳng qua vẫn còn phong ấn tám chữ, trước mắt y vẫn chưa có manh mối.

Trong Minh Hải cực kỳ tăm tối, không có bất cứ ánh sáng gì. Bắc Đế mang theo đèn dầu chiếu lên mặt biển, cảnh giác quan sát bốn phía. Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, loáng thoáng cảm nhận được một luồng khí tức dị thường, nơi này đang có rất nhiều người ẩn thân trong bóng tối.

“Bắc Đế đạo huynh, vì sao không tắt đèn dầu?” Hứa Ứng nói nhỏ.

Bắc Đế lắc đầu nói: “Muốn mở đường tới Minh Hải khác, phải dùng tới cái đèn này.”

Hắn nhấc đèn dầu lên, thổi một cái vào lửa đèn, minh hỏa ùn ùn bay ra, chỉ trong chớp mắt đã chiếu sáng toàn bộ mặt biển Minh Hải.

Lúc này Hứa Ứng lại thấy trên mặt biển Minh Hải, ngọn lửa tạo thành một cánh cửa cổ xưa, trong cửa là một vùng biển khác hẳn với Minh Hải này!

“Mau đi đi!” Bắc Đế quát.

Hứa Ứng lập tức phi thăng lên, như chú chim bay vào trong rừng, lao về phía vùng biển sau cánh cửa!

Cùng lúc đó, chỉ nghe trên mặt biển vang lên từng tiếng cười ha hả: “Bắc âm, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi!”

Từng luồng khí tức cường đại nhanh chóng nổi lên từ các nơi quanh vùng biển, tia sét lóe lên giữa không trung, bầu trời Minh Hải mở rộng, Vạn Thần Lôi ti trong Lôi Bộ Tam Ti của Tiên giới xuất hiện ở một đầu khác của bầu trời!

“Vạn Thần Lôi ti!” Bắc Đế biến sắc, không hề chần chờ bám theo Hứa Ứng lao vào trong cửa. Lão đang định đóng cửa lại thì từng thân hình bám sát tới, theo lão đi vào không gian cổ xưa không gì sánh được này.

Đám tiên nhân Lôi Bộ ai nấy tế ra tiên khí, chống cánh cửa kia, khiến Bắc Đế không cách nào dập tắtc Minh Hải.

Chỉ thấy bên ngoài cánh cửa, một vị Tiên Vương người khoác áo giáp, tắm trong hào quang Tiên giới, cất bước đi vào trong cửa.

“Tiên Vương của Vạn Thần Lôi ti, Tô Cảnh Ngôn, Tô Tiên Vương!” Bắc Đế mang theo đèn dầu lách mình lao đi, biến mất trong bóng đêm.

Tiên Vương của Vạn Thần Lôi ti, Tô Tiên Vương đi qua cánh cửa này, nhẹ nhàng nâng tay, một loại tiên quan thu tiên khí, cánh cửa Minh Hải sau lưng hắn lập tức dập tắt, biến mất không còn tăm hơi.

Tô Tiên Vương nhìn xung quanh, khẽ nhíu mày.

Chỉ thấy trong Minh Hải này có sừng trâu khổng lồ nhô lên khỏi mặt biển, chín quẹo mười tám rẽ, một chỗ khác của sừng trâu như cắm vào dương gian!

Cho dù là cự thú thái cổ hình thể khổng lồ nhất cũng không bằng một phần vạn của cái sừng trâu này!

Thậm chí ngay cả Thiên thần che khuất bầu trời cũng trở nên cực kỳ bé nhỏ trước cặp sừng trâu.

Còn bên dưới cái sừng, là nửa cáu đầu lớn tới khó mà tưởng tượng nổi.

“Nơi này là đâu?” Tô Tiên Vương không khỏi la lên thất thanh.

Một vị tiên nhân cao tuổi quay đầu bốn phía, vội vàng cúi người nói: “Tiên Vương đại nhân, chắc nơi này là cõi âm thời cổ đại.’

Tô Tiên Vương giật mình: “Đây là thời không do hương hỏa thần lực của tiên dân cổ đại tạo thành? Đáng tiếc, thời cổ đại đã bị hủy diệt, tất cả thần linh thần lực cổ đại đều tiêu tán. Thần cũng đã chết, chỉ còn xương cốt chôn ở Minh Hải.”

Hắn quan sát bốn phía, nghi hoặc nói: “Phản tặc Bắc âm chạy tới đây làm cái gì? Không phải để ta bắt rùa trong rọ đấy chứ?”