← Quay lại trang sách

Chương 967 Tình cảm phai nhạt 1

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà mặt đất bên dưới đã như trời hạn gặp mưa rơi, cỏ cây khôi phục, xanh ươm tươi tốt.

“Rốt cuộc ngọc bàn kia là cái gì?”

Hứa Ứng nghi hoặc không thôi, hạ giọng nói: “Ngay cả thiên địa đại đạo của nơi này mà cũng có thể khôi phục, đúng là bất phàm.”

Y đuổi theo thời không mà tiên nhân áo xám kia bỏ trốn nhưng chậm mất một bước, đuổi qua mấy thế giới thì mất tung tích của tiên nhân áo xám.

“Chư Thiên Vạn Giới có nhiều nơi thiên địa đại đạo cổ xưa khôi phục, chỉ e có liên quan tới ngọc bàn trong tay tiên nhân áo xám!’

Hứa Ứng ngừng truy đuổi, hạ giọng nói: “Ngọc bàn kia tuyệt đối không phải tiên khí bình thường, tuy không có uy lực gì nhưng chỉ e ngay cả Tử U minh đao của Đế Quân cũng không sánh bằng nó. Nếu có thể xử lý cái gã áo xám, lấy được ngọc bàn thì tốt...”

Y lưu luyến không thôi, tế Thiên Quan ra rồi đi vào, biến mất trong Thiên Quan.

Thiên Quan khép lại, hoàn toàn biến mất.

Một lúc lâu sau, đột nhiên hư không chấn động, Thiên Quan tái hiện, Hứa Ứng sải bước ra khỏi Thiên Quan, hai mắt như điện liếc mắt nhìn bốn phía, quát: “Ta thấy ngươi rồi!”

Tiếng quát này cực lớn chấn động tới mức màng nhĩ của tất cả sinh linh trong thế giới này ong ong vang dội, cả kinh quan sát xung quanh, có người xấu hổ, có người hoang mang, còn có người tẩu hỏa nhập ma.

Hứa Ứng nhìn xung quanh một lượt, không phát hiện ra điều gì dị thường mới hậm hực trở lại Thiên Quan, thầm nhủ: “Xem ra không ở thế giới này thật.’

Thiên Quan khép lại, biến mất.

Lại thêm hai người, trên bầu trời có sấm sét chấn động, Thiên Quan lại xuất hiện, chỉ thấy Hứa Ứng áo xanh, Hứa Ứng áo vàng và Hứa Ứng áo trắng từ ba hướng khác nhau bay tới.

“Tìm suốt hai ngày rồi mà không thấy tên kia.” Hứa Ứng áo trắng lắc đầu nói.

Hứa Ứng áo vàng nói: “Ta cũng tìm hai ngày, không thấy.’

Hứa Ứng áo xanh nói: “Ta trốn trong cõi âm ôm cây đợi thỏ, chờ hắn chạy trốn tới cõi âm, nhưng cũng không có thành quả gì.’

Bản thể của Hứa Ứng đứng trong cánh cửa, thu hồi Nhất Khí Hóa Tam Thanh, lắc đầu nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ không ở thế giới này thật”

Y đóng Thiên Quan lại, tiếp tục biến mất.

Trong ngôi miếu hoang, tiên nhân áo xám đứng trên bàn thờ, hai mắt trợn tròn, mặt đổ mồ hôi đầm đìa, suýt nữa làm rơi bùn đất trên mặt.

Hắn vẫn không dám xuống, vẫn ngồi yên trên bàn thờ, cứ thế ba tháng mới dám tin Hứa Ứng đã đi thật.

“Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa bị tên Hứa mỗ kia bắt được! Ta chết thì chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Quy Đạo ngọc bàn mà rơi vào tay người khác khéo lại thành nhiễu loạn cực lớn!”

Tiên nhân áo xám nhảy xuống khỏi bàn thờ, cho dù mọi chuyện đã qua ba tháng lẻ hai ngày, hắn vẫn cực kỳ sợ hãi.

“Cái tên Hứa mỗ này là ai? Thật hung ác! Hứa mỗ... Đợi đã... Chẳng lẽ là tên Hứa mỗ kia?”

Tiên nhân áo xám lộ vẻ kinh hãi, miệng lẩm bẩm: “Hắn là Hứa Ứng! Năm xưa bị ghim trên bảng truy nát suốt mấy ngàn năm.”

Tiên nhân áo xám ra khỏi miếu hoang, thở phào một tiếng, hạ giọng nói: “Hứa Ứng chết lâu rồi mà? Sao vẫn còn sống tới bây giờ? Đế Quân làm việc kiểu gì...”

Đúng lúc này lại nghe một âm thanh cười nói: “Năm xưa Đế Quân muốn xử tử Hứa Ứng, khổ nỗi thủ đoạn có hạn, có làm sao cũng không thể luyện chết Hứa Ứng, đành phải trấn áp hắn.”

Tiên nhân áo xám nhìn theo hướng tiếng nói, chỉ thấy một vị tiên ông tóc trắng mỉm cười hiền từ lơ lửng trên không trung.

Tiên ông tóc trắng đứng từ xa cười nói: “Thiên Huyễn Chân Nhân, đã lâu không gặp, không ngờ lại được thấy ngươi dưới hạ giới.”

Tiên nhân áo xám họ Dương, tên là Thiên Huyễn, sau khi phi thăng Tiên giới gọi là Thiên Huyễn Chân Nhân, thấy tiên ông tóc trắng kia cũng thoáng kinh ngạc nói: “Ngọc Hồ Chân Nhân, ngươi cũng ở hạ giới?”

Hắn phi thăng tới, đi tới trước mặt tiên ông tóc trắng, cúi người chào.

Nhưng hắn vẫn cực kỳ cảnh giác, tuy chào nhưng vẫn chuẩn bị bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Tiên ông tóc trắng chính là Ngọc Hồ Chân Nhân, người vẫn còn thương tích, cuống quít đáp lễ: “Ta phụng lệnh Nguyên Quân hạ giới, vừa tới Nguyên Thú thì trúng mai phục. Kẻ mai phục ta chính là Hứa Ứng! Chắc chắn có người trên Tiên giới mật báo cho hắn, khiến hắn tới trước mai phục ta. Ta chạy thoát, lại gặp đời sau của Đế Quân, Đế Quân lệnh cho hắn tới giết ta. Ta cũng chẳng còn cách nào, sau khi cắt đuôi được Ngọc Xuyên công tử thì bỏ trốn chữa thương.”

Thiên Huyễn Chân Nhân nghe vậy vẫn không dám buông lỏng, cười nói: “Chắc Ngọc Hồ Chân Nhân nấp ở đây chữa thương?’

Ngọc Hồ Chân Nhân lắc đầu nói: “Không ở giới này. Trong lúc Hứa Ứng truy sát ngươi đã xuyên qua từng chư thiên, động tĩnh quá lớn, đánh thức ta khỏi bế quan. Ta lần tìm theo, thấy hắn nhiều lần lừa ngươi đi ra, không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay ngươi. Nhưng cũng may, ngươi không bị mắc lừa.”