Chương 998 Tiên giới đệ nhất thần toán 2
Mục đích của chủ nhân Thiên Huyễn Chân Nhân là khiến Thi Tiên Thi Vương trong Thi Quỷ tiên vực làm dấy lên một đợt náo động cực lớn trong Chư Thiên Vạn Giới, khuấy nước đục, tiện cho mình vớt lợi ích bên trong. Rõ ràng là vì lợi ích của một người mà gây nguy hại cho tính mạng của muôn vàn sinh linh; thế nên Hứa Ứng mới nói thật ác độc.
“Nhưng điều kiện bắt buộc trong chuyện này là Thi Vương Thi Tiên không chạy ra khỏi Thi Quỷ tiên vực.’
Hứa Ứng ánh mắt nhấp nháy, ngẩng đầu nhìn bầu trời, thầm nghĩ: “Nhưng tồn tại sau lưng Thiên Huyễn Chân Nhân tính cả ngàn vạn đường cũng không tính được Bỉ Ngạn Hoàng Đình và Doanh Châu đột nhiên xuất hiện, tạo ra dòng lũ địa từ xuyên qua hai giới. Hắn cũng không tính ra đám tiên thi nhân cơ hội này chạy khỏi Thi Quỷ tiên vực.”
Y mới nghĩ tới đây, đột nhiên phía chân trời có một luồng kiếm quang rực rỡ tuyệt luân lóe lên, kiếm khí vàng rực thuận theo dòng lũ nhắm thẳng vào hốc mắt xương sọ Chí Tôn.
Hứa Ứng từ xa nhìn lại, chỉ thấy kiếm quang kiếm khí cắt đứt dòng lũ địa từ.
Dòng lũ địa từ bị nhốt trong Quỷ Khư lập tức hóa thành mưa ánh sáng đầy trời, từ trên không trung rơi xuống tí tách. Đám tiên thi lao về phía Bỉ Ngạn Hoàng Đình mất đi lực hút, bồng bềnh trên bầu trời, không biết làm sao.
Hứa Ứng ngây người, đột nhiên tỉnh ngộ, nhìn sang phía Thiên Huyễn Chân Nhân, trong lòng giật mình: “Chẳng lẽ chủ nhân của Thiên Huyễn Chân Nhân có thể tính ra cả chuyện này? Nếu hắn tính được tất cả, thế thì chắc chắn chủ nhân của chúng cũng giống như Thần bà, cũng là cường giả tinh thông thần toán!”
Kim Hà Kiếm Quân chặt đứt địa từ nguyên lực, cũng cắt đứt con đường dẫn tới Bỉ Ngạn, tất cả tiên thi bị nhốt trong Quỷ Khư, khiến bọn chúng không thể không trở về Thi Quỷ tiên vực!
Cùng lúc đó trong Thi Quỷ tiên vực, Thiên Huyễn Chân Nhân đã tế Quy Đạo ngọc bàn lên. Đám thi tiên thi quỷ kia mà rơi vào Thi Quỷ tiên vực, đại đạo không trọn vẹn của chúng cũng sẽ phục hồi như xưa!
Thần cơ diệu toán cỡ này, có thể nói đoán chắc được mỗi bước, bao gồm cả Bỉ Ngạn Hoàng Đình xuất hiện, địa từ nguyên lực bộc phát dẫn dắt thi tiên quỷ tiên trong Thi Quỷ tiên vực đi khỏi, lại tính ra cả thời cơ kiếm tiên tuyệt thế trấn thủ nơi này cắt đứt địa từ nguyên lực!
Tương tự cũng tính ra được thời cơ Thiên Huyễn Chân Nhân né tránh kẻ địch tập kích, đi vào Thi Quỷ tiên vực, tế ra Quy Đạo ngọc bàn!
Hứa Ứng đột nhiên nghĩ tới, từ khi Thiên Huyễn Chân Nhân đặt chân tới Quỷ Khư, mỗi bước đều cực kỳ xảo diệu, né tránh Ngọc Hồ Chân Nhân truy sát, tránh khỏi Ngũ Tuyệt Tiên Vương và Đệ Cửu Tiên Vương truy kích, lại ẩn mình trong đám thi vương, cắt đuôi mình truy đuổi, có thể nói đều là kết quả suy tính kỹ lưỡng của chủ nhân hắn. Thậm chí chủ nhân của hắn còn tính ra được hành động của Hứa Ứng, đặt cả Hứa Ứng vào trong tính toán!
Ánh mắt Hứa Ứng nhấp nháy, nhìn Quy Đạo ngọc bàn gần trong gang tấc, thầm nghĩ: “Nếu bây giờ ta ra tay cướp lấy ngọc bàn, Thiên Huyễn Chân Nhân vẫn bảo vệ được, thế mới chứng minh được chủ nhân của hắn thật sự thần cơ diệu toán!”
Thiên Huyễn Chân Nhân đã bắt đầu phát động Quy Đạo ngọc bàn, ngọc bàn bay lên không, từng luồng hào quang trải rộng.
Hứa Ứng không cần nghĩ ngợi, lập tức xuất thủ, giơ tay chộp tới Quy Đạo ngọc bàn.
Thiên Huyễn Chân Nhân là một Thiên Tiên, tu vi thực lực kém hơn Ninh Thanh công tử. Với thực lực của hắn hoàn toàn không cách nào ngăn cản Hứa Ứng, nhưng ngay lúc này cũng có một bàn tay khác chộp tới, mò về phía Quy Đạo ngọc bàn!
Bàn tay Hứa Ứng và bàn tay của người kia chạm nhau.
Hai bàn tay theo quỹ tích đụng chạm, Hứa Ứng kêu lên một tiếng đau đớn, ngã khỏi hư không, người kia khí tức chấn động, cũng hiện thân hình.
Người ngăn đòn này của Hứa Ứng chính là Ngọc Hồ Chân Nhân, không biết từ lúc nào hắn cũng ẩn tàng tung tích tới đây, vươn ra rất đúng lúc, tình cờ va chạm với Hứa Ứng, không ai nắm được Quy Đạo ngọc bàn.
Thiên Huyễn Chân Nhân lại coi như không thấy hai người, toàn tâm toàn ý tế Quy Đạo ngọc bàn lên, trong ngọc bàn từng luồng đạo vận lan tỏa, từng đợt đạo quang dâng trào, lộng lẫy mà xán lạn. Đạo âm kỳ diệu kia vọng tới tai Hứa Ứng và Ngọc Hồ Chân Nhân, xoa dịu lửa giận trong lòng bọn họ, khiến đạo tượng đạo liên tổn hại do thụ thương dần dần nối liền.
Quy Đạo ngọc bàn như có thể chỉnh lý đạo pháp bị hao tổn của bọn họ, khiến bọn họ khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.
Món pháp bảo Chí Tôn mang lực lượng không thể tưởng tượng nổi!
Nhưng trong lòng Hứa Ứng lại trầm xuất, y ra tay nhưng bị Ngọc Hồ Chân Nhân ngăn lại, có phải đã chứng minh chủ nhân của Thiên Huyễn Chân Nhân đã tính chính xác tới tận bước này? Phải chăng còn biết rõ khi nào thì y và Ngọc Hồ Chân Nhân ra tay?