Chương 1027 Kiếm Quân Cửu Yếu 1
Kiếm khí mang theo sát ý vô thượng cắt sát qua thân thể hắn, kiếm khí hùng hồn phá vỡ phủ đệ của Tiên Vương, chặt đứt cả cửa nẻo lẫn vài tiên nhân trong nhà.
Luồng kiếm khí mênh mông kia lướt qua phủ đệ Tiên Vương, tạo thành kiếm quang kéo dài trăm dặm, keng một tiếng chém lên Tiên Đình, chặt đứt vài tòa tiên điện.
Chỉ nghe tiếng sụp đổ ầm ầm vang lên, những nơi kiếm khí đó đi qua, tất cả cỏ cây tan nát, cung điện đại điện tiên gia sụp đổ!
Đế Quân sắc mặt tái nhợt bước ra khỏi phủ đệ Tiên Vương, chỉ thấy Tiên Võ cung của mình cũng bị kiếm khí bổ ra, cửa lớn rung ken két, chậm rãi đổ sang hai bên.
“Bản lĩnh cỡ này tuyệt đối không phải Hứa Ứng, chắc chắn là có người lĩnh ngộ kiếm đạo vô thượng hỗ trợ hắn, cho ta một đòn hạ bệ!”
Đế Quân sắc mặt âm trầm, trên đời này chỉ có một người có bản lĩnh như vậy.
“Kim Hà Kiếm Quân, ngươi còn chưa chịu biết điều ư? Dám trêu chọc ta! Thế thì đừng hòng trở về Tiên giới nữa!”
Đế Quân quay lại nhìn bàn thờ, chỉ thấy trong điện thờ còn có sáu chữ khác, một bàn thờ thì chỉ còn năm chữ.
Hai mươi tư chữ phong ấn, giờ đã bị phá vỡ phân nửa.
Nhưng ngay lúc này, sáu phù văn Tiên đạo Hoang Thương Lệ Ai Bạo Ngược cũng chao đảo như diều gặp gió, trông như có thể dập tắt bất cứ lúc nào. Hiển nhiên tên tặc tử kia còn chưa từ bỏ, định phá vỡ sáu phù văn Tiên đạo này!
Đế Quân tâm thần căng thẳng, hỏi đệ tử Giang Trung Phụ: “Ngọc Hồ Chân Nhân nhà Nguyên Quân chết chưa? Phải chăng đã về Tiên giới?”
Giang Trung Phụ nói: “Lần trước Ngọc Xuyên công tử đuổi giết hắn, nhưng bị hắn trốn mát, chắc vẫn chưa trở lại Tiên giới. Đế Quân, có cần đệ tử ra tay giết chết hắn không?”
Đế Quân sắc mặt âm trầm bất định, lắc đầu nói: “Không biết Hứa Ứng dùng thủ đoạn gì mà phá được phù văn Tiên đạo của ta, đạo hạnh của hắn càng ngày càng sâu. Ta muốn hủy ý chí, phá đạo tâm của hắn, thế thì phải gắn thêm chữ Dâm vào giữa phù văn Tiên đạo này. Vạn ác thì dâm đứng đầu, chỉ cần hắn hoang dâm, cuộc đời này cũng phế bỏ. Theo ta được biết, Ngọc Hồ Chân Nhân có phần hoang dâm, chắc chuyên chú trong đạo này...”
Giang Trung Phụ sắc mặt quái dị, không dám nói câu nào.
“Kỳ lạ, Tên pháp bảo Kim Hà Kiếm Quân có thể phá hai chữ Phức Hôn, nhưng mấy chữ này thì là ai giúp hắn?” Đế Quân nhíu mày.
Doanh Châu, bên cạnh Hứa Ứng, Tế Giác Phật tử dốc toàn lực phát động phật pháp, từng luồng phật quang gia trì Hứa Ứng. Phật quang bao phủ trên người y, lưu chuyển trên dưới.
Hai tay y khoanh tròn, phật quang hóa thành một vòng tròn treo sau đầu Hứa Ứng, phối hợp với y phục Thiên ma Chí Tôn trên người y, đúng là có cảm giác vừa chính vừa tà.
“A Ứng thí chủ, tiểu tăng chỉ có thể áp chế nguyền rủa trên người ngươi chứ không cách nào phá vỡ nó.”
Tế Giác Phật tử khẽ nhíu mày: “Tu vi và đạo hạnh của thí chủ rất cao, vượt qua những gì ta biết.”
Hứa Ứng tỉnh lại khỏi trạng thái mất khống chế vừa rồi, bấy giờ mới phát hiện ra chỗ bất ổn của bản thân, trong lòng sợ hãi.
Vừa rồi tâm thần y đại loạn, tới mức sống mái với tồn tại như Thi Quân, tuy luyện chết đối phương nhưng cũng do đó mà thụ thương rất nặng. Nhất là pháp bảo Thủy Hỏa Hỗn Thiên đỉnh của mình, bảo vật này là cảnh giới Giao Luyện kỳ trong kiếp đầu của y biến thành, suýt nữa bị Thi Quân kia đánh hỏng!
Đổi lại lúc trước, mình sẽ tuyệt đối không lỗ mãng như vậy, nhưng không biết vì sao lần này bản thân lại không khống chế nổi muốn diệt trừ tất cả những kẻ xâm lấn Doanh Châu.
Có lẽ đây là Bạo Lệ Phức Hôn, đánh mất thần trí!
“Phong ấn và nguyền rủa của Đế Quân thật khiến người ta khó lòng phòng bị!”
Hứa Ứng trong lòng nghiêm nghị, cúi người tạ hơn Tế Giác Phật tử và Kim Hà Kiếm Quân. Hai người hoàn lễ Tế Giác Phật tử nói: “không dám, nhưng phật pháp của ta không quá tinh thâm, không thể khắc chế đại chú kia bao lâu. Chi bằng lại thi triển phật pháp áp chế.”
Hắn không nhịn được nói: “Ta thấy chuỗi phật châu mà A Ứng thí chủ mang theo dường như mang theo khí tức của sư phụ ta. Bảo vật này vốn có thể ngăn cản loại chú pháp kia, nhưng không biết vì sao Phật Tổ cũng không cách nào phát động chuỗi phật châu này nên mới dẫn tới chú pháp xâm lấn, khống chế thần trí của ngươi.”
Hứa Ứng kinh ngạc, hạ giọng nói: “Chẳng lẽ do ta suy nghĩ linh tinh nhiều quá?”
Chuỗi phật châu này là Đạo Nguyên pháp sư đưa y, vốn là để y đeo nó, đối kháng với Kệ Bồ Đề, bên trong có giấu nhân quả Phật môn.
Lúc Đạo Nguyên pháp sư tặng bảo vật này cho y có ám chỉ, nếu bản thân gặp bất trắc, thế gian này không còn ai đối phó được với Kệ Bồ Đề, thế thì trách nhiệm này chỉ có thể rơi vào người Hứa Ứng tay cầm phật châu.