Chương 1030 Thiên Hải, giới bi 1
“Bốn phải khấu quan lần hai, gõ Trung Tích Huyền Quan, như Giáp Tích Huyền Quan trong thân thể. Thông qua huyền quan, đạt được ảo diệu của kiếm, luyện thành kiếm tâm, cương trực công chính, kiếm tâm thông thấu.”
“Năm, phải luyện thành Kiếm Chi nguyên thần, như Thập Nhị Trọng Lâu trong người...”
Từ Thải Khí tới Phi Thăng, tổng cộng chín bước, Kim Hà Kiếm Quân gọi là Cửu Yếu.
Khiếm khuyết của Hứa Ứng chính là cơ bản, sở học cả đời y hoặc là giải mã công pháp Tiên giới nào đó, hoặc tự mình lĩnh ngộ, hoặc thức tỉnh ký ức kiếp đầu.
Y chưa bao giờ có sư phụ, ngài chuông, Ngoan Thất, không ai là sư phụ thích hợp, chỉ biết tóm lấy y gặm lấy gặm để.
Kim Hà Kiếm Quân dạy bảo tuần tự theo Cửu Yếu, Hứa Ứng luyện tập theo kiếm pháp mà Kim Hà Kiếm Quân truyền thụ, lập tức lĩnh ngộ được đủ loại ảo diệu trong kiếm pháp, nhiều thứ lúc trước chưa hiểu, lúc trước hiểu sai, lập tức thông suốt!
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, trình độ kiếm đạo của Hứa Ứng tiến bộ mãnh liệt. Đúng như Kim Hà Kiếm Quân đã nói, lúc trước y căn cơ bất ổn, tuy có kiếm ý vô thượng nhưng không thể lĩnh ngộ được ảo diệu vận dụng kiếm đạo. Bây giờ y tu hành theo Kim Hà Kiếm Quân hai ngày, càng lúc càng phát hiện nhiều diệu dụng của kiếm đạo.
Thậm chí có cả phương pháp vận dụng kiếm đạo phá phong ấn của Đế Quân!
Tuy trên danh nghĩa Kim Hà Kiếm Quân truyền thụ kiếm thuật cơ bản cho y, nhưng thực chất là giảng giải một lượt phương thức tu hành kiếm đạo từ Thải Khí tới Phi Thăng.
Hai ngày sau, hắn giảng xong định đứng dậy đi khỏi. Hứa Ứng vội vàng nói: “Sao Kiếm Quân không ở lại thêm hai ngày? Ta truyền thụ Tru Tiên kiếm khí cho ngươi!”
Kim Hà Kiếm Quân lắc đầu nói: “Ta không học được sát ý vô thượng đó. Tu kiếm ý này cần có thân thể bất hoại, thân thể bất diệt. Ta không tu luyện na pháp, kiếp này cũng không thể tu luyện lại từ đầu. Hứa đạo hữu, xin cáo biệt!”
Hắn xoay người rời đi, biến mất phía xa.
Hứa Ứng đưa mắt nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng mất mát.
Đột nhiên Hứa Ứng lộ vẻ hung ác, khóe miệng giật giật, dữ tợn nói: “Nếu Kiếm Quân và cha ta gặp bất trắc gì, ta sẽ giết sạch mọi người ở nơi này, mai táng Doanh Châu, chôn cùng bọn họ!”
Tế Giác Phật tử kinh hãi, cuống quít chạy tới, đứng từu xa vẽ một vòng phật quang, treo tạm sau đầu Hứa Ứng, giúp y áp chế lục tự đại chú của Đế Quân.
“Không để ý cái là phật quang tắt mất, may mà ta không đi xa. Thiện tai thiện tai!” Trong lòng hắn vẫn sợ hãi.
Tế Giác Phật tử theo sát Hứa Ứng, không dám lơi lỏng,thầm nghĩ: “Ta vừa lơ đễnh một chút thôi mà thiếu chút nữa thả một đại ma đầu diệt thế ra!”
Vừa rồi Hứa Ứng suýt nữa bị đại chú của Đế Quân ảnh hưởng tâm trí, nhưng y có phật pháp tương trợ, giờ đã tỉnh táo lại, ngôn ngữ cử chỉ đều rất đúng mực.
Đây là nhờ công lao dạy bảo bao năm của Ngoan Thất.
Hứa Ứng ở lại khu đất Hứa gia luyện kiếm, mấy ngày sau đã tu thành Kiếm Đạo Kim Đan, luyện thành Kiếm Hoàn, lại thêm mấy ngày thì tu thành kiếm tâm thông thấu.
Y tu luyện hết sức chuyên chú, thử đột phá kiếm đạo nguyên thần.
Sau khi tu thành kiếm đạo nguyên thần, y có thể thử nghiệm phá giải địa chú của Đế Quân.
Trên bầu trời, Hỗn Độn hải càng ngày càng tới gần Doanh Châu, cho dù Doanh Châu to lớn vô cùng, nhưng so với Hỗn Độn hải mênh mông vô ngần, Doanh Châu vẫn quá bé nhỏ.
Khi Doanh Châu bay về phía Hỗn Độn hải, ngay cả Tế Giác Phật tử cũng kinh hãi, có cảm giác như thiêu thân dập lửa.
“Kim Hà Kiếm Quân, ngươi đúng là âm hồn bất tán!”
Ngoài rìa Doanh Châu, biển cả hùng vĩ sóng lớn trập trùng ập vào mi mắt, nhưng mặt biển đột nhiên đứt đoạn, như bị thứ gì đó cắt đứt, nhưng điều kỳ lạ là cơn sóng lại đổ sang từ hướng bị cắt.
Cảnh tượng này cứ như thời không mới là thứ bị cắt đứt, nhưng biển cả bên ngoài Doanh Châu vẫn còn, sóng biển từ một thời không khác qua mặt biến truyền tới nơi đây, tạo thành tầng tầng sóng cả, tuôn trào tới bờ biển.
Trên bờ biển, Bình Nam Thiên Quân không khỏi tức giận, nhìn Kim Hà Kiếm Quân đang đuổi theo, cười lạnh nói: “Chúng ta là người trung nghĩa, xuất sinh nhập tử vì Tiên giới, sau khi chết lại không được trở về quê cũ mà phải chịu trấn áp dưới Quỷ Khư, trở thành cô hồn dã quỷ. Ha ha ha ha, cho dù có chết, Tiên giới vẫn phái chó săn tới giết chúng ta!”
Kim Hà Kiếm Quân cất bước đi tới, trầm giọng nói: “Chuyện trong chức trách, không thể làm trái. Thiên Quân thứ lỗi, hôm nay cho dù thế nào ta cũng phải áp tải các ngươi về Quỷ Khư!”
Bình Nam Thiên Quân khí tức ngập trời, thi khí nghi ngút, tạo thành làn sương mênh mông như biển, bản thân hắn chỉ còn lại cái bóng trong sương mù: “Kim Hà Kiếm Quân, đây là ngươi tự tìm đường chết, đừng có trách ta!” Đạo tràng của hắn trải rộng, làn sương lập tức bao phủ Kim Hà Kiếm Quân, Bình Nam Thiên Quân rút gậy gỗ, đích thân xuất kích!