Chương 1100 Hứa lão cẩu phải chết! 2
Người áo trắng nho nhã chính là Tiểu Thiên Tôn, đi về phía này cười nói: “Quả nhiên là cô. Hỉ Duyệt sư tỷ...”
“Gọi Hỉ sư thúc!” Hỉ Duyệt dữ dằn nói.
Tiểu Thiên Tôn cười lạnh nói: “Bản lĩnh của ngươi cũng là học được từ sư phụ, bản lĩnh của ta cũng học từ sư phụ, dựa vào đâu mà cô là sư thúc còn ta là sư điệt?”
Hỉ Duyệt cười lạnh nói: “Dựa vào việc ngươi không nhận được chân truyền của hắn, dựa vào việc những thứ ngươi học được đều là hắn dạy qua loa cho ngươi, dựa vào việc ngươi còn chẳng học được Bát Hoang Luyện Nhật Lô; ngay cả Loạn Tinh Hải, Trầm Tinh Thần Thụ, Nghịch Chuyển Càn Khôn đều không học được! Nhị Cẩu, còn không gọi sư thúc?”
Tiểu Thiên Tôn giận quá hóa cười: “Rõ ràng ta học tốt hơn! Hơn nữa nếu ta là Nhị Cẩu, ngươi chính là Đại Cẩu, ngươi vẫn là sư tỷ!”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt đều hung ác.
Hỉ Duyệt không chấp nhặt với hắn, quan sát bốn phía rồi lười biếng nói: “Gần đây Nhị Cẩu có tiền đồ rồi, khiến Tổ Đình náo nhiệt quá nhỉ, ta cũng vui thay cho ngươi.’
Cô không có vẻ gì là vui thay cho Tiểu Thiên Tôn, ngược lại thần sắc toát lên vẻ ghen tị.
Cùng chung sư môn, sư đệ sống khá hơn mình, khiến cô khó chịu.
Tiểu Thiên Tôn cũng vui vẻ cười nói: “Có thể được sư tỷ tán thành, ta vui vẻ chết đi được. Sư tỷ, ngươi ghen tị tới mức méo cả mặt rồi, thu liễm một chút.”
Trước mặt hắn, Hỉ Duyệt hoàn toàn không muốn thu liễm, chỉ muốn cho hắn thấy mình đang ghen tị.
Chỉ có sư tỷ ghen tị mới là cách ca ngợi tốt nhất đối với Tiểu Thiên Tôn.
Phải biết năm xưa Hỉ Duyệt là một đối tượng khác mà Tiểu Thiên Tôn sùng bái. Ngay cả đối tượng ngươi từng sùng bái cũng ghen tị với thành tựu của ngươi, lời ca ngợi này giá trị tới nhường nào.
Tiểu Thiên Tôn tạm gác suy nghĩ trong lòng hỏi: “Sư tỷ vẫn đang truy sát sư phụ à?”
“Ngươi lại gọi hắn là sư phụ?”
Hỉ Duyệt liếc mắt nhìn hắn: “Trước kia ngươi luôn gọi hắn là Hứa lão cẩu cơ mà? Chẳng phải ngươi hận hắn thấu xương, hận không thể làm thịt hắn à? Phải rồi, ngươi đã gặp hắn, muốn chẳng những không giết chết hắn mà còn bị hắn mua chuộc.”
Cô cười lạnh nói: “Những thần khí bổ thiên này là hắn bù đắp giúp ngươi có đúng không?’
Cô chỉ vào Tiểu Thiên Tôn, lớn tiếng nói: “Ngươi quên rồi à, năm xưa ngươi bị hắn vứt bỏ như vứt một con chó hoang! Tất cả mọi người trong Tổ Đình đều bị hắn vứt bỏ, vứt bỏ như lũ chó hoang!’
Tiểu Thiên Tôn thoáng chần chờ, đi tới trước, leo lên bè tiên.
Hỉ Duyệt nhìn hai chân hắn, ánh mắt hung ác, rất không vui: “Đi xuống! Làm bẩn thuyền của ta!”
Lúc bé Tiểu Thiên Tôn bị cô dọa mãi thành thói quen, nghe vậy vội vàng đi xuống, đợi tới lúc xuống thuyền hắn mới tỉnh ngộ: “Sao ta phải sợ cô nàng này? Bây giờ ta đã là Tiểu Thiên Tôn của Tổ Đình, là đệ nhất trong Tổ Đình, tu vi thực lực đã vượt qua cô ta! Ta có thể đánh tới mười cô ta!”
Hắn nghĩ thì ác nhưng lại không dám bước chân lên bè tiên nữa.
“Sư tỷ, ta cảm thấy sư phụ không phải người như vậy.”
Tiểu Thiên Tôn dốc hết dũng khí nói: “Hơn nữa sư phụ đã phải chịu khổ hơn bốn vạn năm rồi, bất cứ oán hận gì cũng nên bình thường trở lại.’
Hỉ Duyệt hừ một tiếng: “Lòng dạ đàn bà!’
Cô bất giác nhớ lại năm xưa, khi đó Hứa Thiên Tôn vẫn ở Tổ Đình, vang danh thiên hạ, Tổ Đình cũng vì sự có mặt của hắn mà lại tỏa ra sức sống, vô số người đi theo Hứa Ứng.
Cô là một trong số đó.
Thậm chí cô còn có ảo tưởng và mơ ước nho nhỏ, nhưng một ngày nọ, Hứa Ứng không từ mà biệt, bỏ lại tất cả mọi người, phi thăng Tiên giới!
Hận ý của nữ nhân mà dâng lên, còn ác liệt hơn, lâu dài hơn nam nhân.
Cho nên cô cũng muốn phi thăng, cũng muốn thành tiên, cũng muốn đi lên Tiên giới.
Cô dùng ba trăm năm, cuối cùng cũng tu luyện các loại tuyệt học tới trình độ bám sát Hứa Ứng năm xưa, cuối cùng vượt qua Thiên kiếp, phi thăng Tiên giới.
Sau khi tới Tiên giới cô mới phát hiện hóa ra họ Hứa nào đó đã thành ưng khuyển đệ nhất Tiên giới!
Họ Hứa nào đó đã ngồi cao chót vót, thành thủ lĩnh Đấu Bộ, chuyên dùng để trấn áp bên phía đối lập, mộ trong Trung Đấu Tam Chân, Hứa Chân Nhân, Hứa Thiên Tôn!
Lão cẩu còn rất thân thiết với một vị tiên tử như hoa như ngọc, thậm chí còn có giai thoại về hai người!
Làm sao Tiểu Hỉ Tiên nhượng bộ cho được?
Cô từng mấy lần lẻn vào Đấu Bộ, ám sát Hứa lão cẩu, nhưng đều bị Hứa Ứng tránh né. Cô cũng chẳng dễ dàng gì trở về từ cõi chết, né tránh truy sát từ Đấu Bộ.
Từ đó trở đi Đấu Bộ lùng bắt cô khắp nơi, cô không sống nổi ngoài rìa Tiên giới nữa, bèn chuyển sang về phía đất biên thùy, cơ duyên xảo hợp thế nào lại trở thành người nắm giữ con đường vượt biên Tiên giới.