Chương 1104 Tổ Đình Thiên đạo 3
Nhất là thần lực của hắn, mênh mông như dòng sông, chắc chắn phải có ngàn vạn chúng sinh tế lễ không biết bao lâu mới có thể tu luyện tới trình độ này!
Thần lực khổng lồ như vậy, có lẽ chỉ cần một ý niệm thôi cũng đủ khiến thời tiết Chư Thiên Vạn Giới xung quanh biến hóa.
“Thần nhân này là Thiên của cựu thế giới.”
Thổ Địa thần hết sức ân cần với y, nhìn mặt mà biết ý nghĩ trong lòng Hứa Ứng, lơ lửng phía trước, quay đầu lại cười nói: “Lần trước Hứa công tử tới đây còn quan sát hắn liên tục, thậm chí ở lại bên cạnh hắn học tập rất lâu.’
Hứa Ứng nghe vậy không khỏi trợn tròn mắt, la lên thất thanh: “Ta từng tới đây?”
Thổ Địa thần cười nói: “Đương nhiên ngươi từng tới đây. Ngươi hoạt bát cỡ nào? Chạy khắp nơi trong Tổ Đình, khiến Tổ Đình huyên náo tới long trời lở đất, có tiên mộ nào ngươi chưa từng chui vào? Có góc nào cản được ngươi? Ngươi chạy tới Tổ Đình Thiên đạo, gặp Tổ Thần, học được Nguyên Thần Thập Nhị Chinh.”
Hắn đột nhiên nhảy lên vai Hứa Ứng, nghiêng đầu quan sát cổ họng y, lắc đầu nói: “Không chính tông, vẫn là không chính tông. Ngươi phải tới gặp Tổ Thần.”
Hắn lại nhảy lên cái trống của mình nói: “Lần trước Hứa công tử đã tới đây, còn đứng trước bức tượng đá này một thời gian dài.”
Hắn lại tới trước một tượng đá nguy nga khác. Hứa Ứng đi tới, chỉ thấy tượng thần này tướng mạo đường hoàng, trông rất giống người, gương mặt từ bi. Tượng đá giang hai cánh tay, như đang xả thân, lại như đang cầu phúc với Tổ Thần.
Nhưng bức tượng đá này không có khí hương hỏa, cũng không có phù văn Thiên đạo, cứ như đã chết.
“Vì sao ta lại đứng trước một tượng thần đã chết?”
Hứa Ứng kinh ngạc, đột nhiên tâm thần chấn động, chứng kiến một bản thân khác đứng trước tượng đá đã chết này, nhỏ giọng lẩm bẩm hai chữ.
Hứa Ứng nghe thấy hai chữ này, không khỏi bật thốt ra miệng, hạ giọng nói: “Thiên Tôn.’
“Cái gì?” Thổ Địa thần Tổ Đình và Thương Thiên Đế Quân nghi hoặc, dồn dập quay đầu nhìn lại.
Hứa Ứng khôi phục tỉnh táo, cười nói: “Ta đột nhiên nhớ ra khi mình đứng ở đây đã nói một câu, cho nên bật thốt lên. Lúc đó ta nói...”
Sắc mặt y đột nhiên thay đổi, một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu y, khiến bảy Hứa Ứng khác giật nảy mình.
Không ngờ trong miệng Hứa Ứng đồng thời phát ra bảy loại âm thanh, có hung ác, có dữ tợn, có bất cần đời, có lắp bắp, hòa chung một chỗ!
“Chó!”
“Đúng là chó ngoan!”
“Con chó này bị tổn hại rồi!”
...
Thổ Địa thần Tổ Đình ngơ ngác nhìn y, chỉ thấy trong miệng Hứa Ứng vang lên âm thanh bất đồng là sắc mặt biến hóa theo, khi thì dữ tợn khi thì hung ác, khi lại nóng nảy, lúc lại lúng túng.
Thổ Địa thần nhìn Thương Thiên Đế Quân một cái, Thương Thiên Đế Quân đã quen với chuyện này, nói: “Thi thoảng lại phát bệnh ấy mà, nhưng ngươi yên tâm, hắn sẽ nhanh chóng tìm ra cách cân bằng, không bao lâu nữa là khôi phục như lúc đầu thôi.”
Quả nhiên Hứa Ứng nhanh chóng khôi phục như lúc đầu, nhìn về phía hai người với vẻ nho nhã lễ độ, hoàn toàn không có vẻ điên cuồng như vừa rồi.
“Tại hạ đột nhiên nhớ tới một việc cho nên hơi thất thố.” Hứa Ứng tạ lỗi nói.
Thổ Địa thần Tổ Đình lắp bắp nói: “Không phải ngươi nhớ ra một việc mà là ngươi có bệnh...”
Thương Thiên Đế Quân âm thầm giật ống tay áo hắn, hắn mới tỉnh ngộ, vội vàng im lặng không nói tới chuyện có bệnh nữa. Thương Thiên Đế Quân truyền âm nói: “Ta cũng nhìn ra hắn có bệnh cho nên dẫn hắn tới gặp Tổ Thần. Ngươi đừng vạch trần, cẩn thận hắn sợ quá chạy mất.”
Hứa Ứng quan sát bức tượng đá này, cười nói: “Vừa rồi ta đột nhiên nhớ tới câu nói Thiên Tôn, sau đó thấy vị Cổ Thần đã chết này, ta mới hiểu ra. Hóa ra Lôi Bộ Thiên Tôn chưởng quản Tiên giới lại xuất thân từ Tổ Đình Thiên đạo.”
Thổ Địa thần Tổ Đình và Thương Thiên Đế Quân ngây ngốc.
Ánh mắt Hứa Ứng khó giấu nổi hưng phấn: “Chẳng trách hắn có thể tạo ra thế giới Thiên Đạo, chém chư thần cõi âm và chư thần Côn Lôn, thay vào chỗ đó. Chẳng trách hắn có thể chế tạo thần khí Thiên đạo và chí bảo Thiên đạo. Hắn xuất thân là cổ thần Tổ Đình, có bản lĩnh như vậy cũng không có gì là lạ.’
Thổ Địa thần Tổ Đình vội vàng nói: “Đây là một vị cổ thần khác, cũng là một luyện khí sĩ, kiêm tu tiên thần, tên là Nguyên Đạo Hải, được người đời sau gọi là Đạo Hải Chân Nhân. Sau khi Tổ Thần bị tập kích, hắn cũng tới nơi này, dùng thần lực bản thân kéo dài tính mạng cầu phúc cho Tổ Thần. Ngươi thấy trong Tổ Đình Thiên đạo có nhiều cổ thần hóa đá như vậy đều là dùng thần lực của mình kéo dài tính mạng cho Tổ Thần. Bọn họ đã ngồi trong hoang nguyên này hơn sáu mươi vạn năm.”
Hứa Ứng ánh mắt nhấp nháy nói: “Nhưng tượng đá của Nguyên Đạo Hải lại trống rỗng, không có chút thần lực nào.”