Chương 1107 Soán vị Tổ Thần 3
Tổ Thần nói: “Tính mệnh của ngươi bị người ta nắm lấy, như bóp con cóc ghẻ trong tay, siết mạnh tới mức tiểu ra nước, vận sức thêm chút thôi là bóp chết nhà ngươi. Còn nghĩ mấy thứ vô dụng đó làm gì?’
Thương Thiên Đế Quân không hiểu ý nghĩa, nhíu mày suy tư.
Tổ Thần nói: “Ngươi bị người ta dùng Quy Đạo ngọc bàn phục sinh, từ nay trở đi sinh tử không do mình. Quy Đạo ngọc bàn có thể phục sinh ngươi, cũng có thể hủy diệt ngươi. Không cần lo nghĩ nhiều, làm càng nhiều thì càng lộ nhiều sai sót. Ngươi đã chết rồi thì đừng làm chuyện gì vô vị nữa.”
Bấy giờ Thương Thiên Đế Quân mới hiểu, im lặng một hồi rồi nói: “Sao ta có thể trơ mắt nhìn sinh linh đồ thán được? Chết rồi vẫn phải đánh, chỉ thế mà thôi.”
Tổ Thần thần sắc phức tạp, lắc đầu xua tay nói: “Ngươi đi đi.”
Thương Thiên Đế Quân cúi người lễ bái với hắn, nói: “Kính xin Tổ Thần thương cho lê dân bách tính.”
Tổ Thần xua tay.
Thương Thiên Đế Quân thoáng chần chờ, nhìn về phía Hứa Ứng, không đi ngay mà chờ một bên.
“Cuối cùng Hứa tiểu hữu cũng về rồi.”
Hứa Ứng cúi người bái kiến: “Bái kiến Tổ Thần.”
"Đệ tử... "
“Ngươi không tu thần đạo, không cần xưng đệ tử.’
Tổ Thần cười nói: “So với lúc trước ngươi đã lão luyện hơn trước nhiều rồi. Lúc trước ngươi tới chỗ ta trộm đồ còn như con khỉ, chui đông chui tây, lục lọi lung tung, tưởng là có thể trộm được bảo bối gì ở chỗ ta. Thổ Địa nói phải đánh chết ngươi, ta nói không sao, cứ để hắn lục.”
Hắn khiến Hứa Ứng có cảm giác như ông lão hàng xóm, lớn tuổi, cũng nhiều lời.
“Ngươi lật tới lật lui không tìm được bảo vật gì, ta tưởng ngươi sẽ bỏ đi, không ngờ ngươi lại dám hiện thân.”
Tổ Thần cười tủm tỉm nói: “Sau khi hiện thân, ngươi ngoan ngoãn học tập phù văn Thiên đạo, ngoan ngoãn theo giúp ta nửa năm. Ta bảo ngươi ở tròn một năm, ngươi lại chạy mất, hệt như con khỉ. Bây giờ lại chịu trở về rồi.”
Hứa Ứng mặt mũi đầy hổ thẹn nói: “Đệ tử không nhớ chuyện trong kiếp đầu.”
Tổ Thần cười nói: “Không nhớ cũng không sao, lúc trước ngươi không ở lại chỗ ta đủ một năm, kiếp này ở lại một năm đi”
Hứa Ứng vừa mừng vừa sợ, vội vàng đáp ứng.
Hắn liếc mắt nhìn Thương Thiên Đế Quân một cái, cau mày nói: “Ngươi còn không đi? Hứa tiểu hữu, giúp ta tiễn hắn ra ngoài.
Hứa Ứng nhận lệnh, đưa Thương Thiên Đế Quân ra ngoài.
Đoạn đường này, cả hai đều im lặng không nói năng gì.
Một lát sau, Thương Thiên Đế Quân bật cười tự giễu: “Ta đang bảo sao Tiên giới chẳng quan tâm tới Bắc Cực Tứ Thánh chúng ta, chẳng lẽ tứ thánh chúng ta phục sinh mà Tiên giới không hề lo lắng? Hóa ra đám đại nhân trên Tiên giới đều biết tứ thánh chúng ta có phục sinh cũng chỉ là đồ chơi trong túi người khác mà thôi.”
Hắn có vẻ chán chường.
Hứa Ứng im lặng một hồi rồi nói: “Đạo huynh, ta không biết các ngươi đã trải qua những chuyện gì, nhưng ta biết chuyện của mình. Bốn mươi tám ngàn năm trước, ta thua trận, thân thể bị chém, chia thành mười lăm phần, rơi vào tay mười lăm cường giả. Ta phục sinh từ bất diệt chân linh nhưng bị người khác giám sát, cứ cách mười năm là bị đổ Mạnh Bà thang, rửa sạch ký ức, thiết lập ký ức mới. Cứ như vậy suốt bốn mươi tám ngàn năm.”
Thương Thiên Đế Quân chỉ biết hắn đã rời Tổ Đình từ bốn mươi tám ngàn năm trước, gây ra động tĩnh rất lớn, không ngờ sau đó hắn lại trải qua cuộc sống thê thảm như vậy.
Hứa Ứng nói: “Nhưng tới kiếp này, ta quật khởi trở lại từ nghịch cảnh, nhảy ra khỏi khống chế của bọn chúng. Đạo huynh, ta cũng là người phục sinh từ bất diệt chân linh, cảnh ngộ của chúng ta tương tự nhau. Thực lực của ta, tầm mắt của ta kém xa ngươi, ta còn có thể vùng vẫy như vậy, huống chi đạo huynh ngươi?’
Thương Thiên Đế Quân thoáng cảm động, đi tới trước cánh cửa Tổ Đình Thiên đạo, nói: “Hứa lão đệ, dừng bước thôi.”
Thổ Địa thần Tổ Đình vội vàng chui từ dưới đất lên, Thương Thiên Đế Quân nói: “Lúc Hứa lão đệ không phát bệnh, ngươi không cần căng thẳng. Nhưng khi hắn phát bệnh, ngươi nhất định phải coi chừng, quyết không thể phớt lờ.”
Thổ Địa thần Tổ Đình trong lòng nghiêm nghị, vội vàng gật đầu.
Hứa Ứng sắc mặt đen kịt, quay đầu sang bên, hạ giọng nói: “Hắn coi là chúng ta có bệnh. Khà khà, xưa nay chúng ta luôn tỉnh táo mà.”
Thương Thiên Đế Quân cười nói: “Hứa đạo hữu, xin từ biệt tại đây.’
Hắn xua tay, quay người ra khỏi Tổ Đình Thiên đạo. Hứa Ứng đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng nói: “Bây giờ Quy Đạo ngọc bàn đang vào tay Ninh Thanh. Ninh Thanh ở trong Chân Võ quan.”
Thương Thiên Đế Quân ánh mắt sáng rực lên, cúi người cảm tạ, cười nói: “Cuối cùng cũng có chút hi vọng sống sót rồi! Đa tạ Hứa đạo hữu!”
Hứa Ứng đáp lễ, khi đứng dậy thì Thương Thiên Đế Quân đã không còn tăm hơi.