← Quay lại trang sách

Chương 1139 Trâm cài tóc 2

Hỏa Trường Ca cười khà khà nói: “Trận chiến năm đó, Đẩu Bộ chúng ta chết thì chết, thương thì thương, ngược lại phải để Đế Quân ra mặt mới có thể dẹp yên Hứa Ứng. Thể diện này làm gì còn gì.”

Dương Nhan Lang phất ống tay áo bỏ đi, cười lạnh nói: “Hai vị nhân huynh không cần thể diện chứ ta cần! Các ngươi không chịu giải quyết Hứa Ứng, để ta giải quyết.!”

Tư Truyền Chiêu và Hỏa Trường Ca nhìn nhau cười một tiếng. Hỏa Trường Ca nói: “Mới cất nhắc nên còn nóng tính. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lựa chọn cung chủ các cung, xếp người một nhà vào, đây là chuyện cấp bách. Dương Chân Nhân chạy nhanh như vậy, thế thì Nam Đẩu lục ti và Đông Đẩu nhất cung, Tây Đẩu nhị cung, hai chúng ta chia thôi.”

Tư Truyền Chiêu cười nói: “Bắc Đẩu Thất Nguyên thiếu mất đệ lục nguyên. Cái lũ Bắc Đẩu này tự thành một nhóm, không chịu để chúng ta khống chế, thế thì để Bắc Đẩu Lục Nguyên tự chơi một mình thôi.”

Hai người bàn bạc, quyết định.

Nhưng ngay lúc này lại nghe tiên quan báo cáo đi vào thưa: “Bắc Đẩu Lục Nguyên Thiên Xu Tu Vũ Thụ, Thiên Tuyền Lương Hạo, Thiên Cơ Thanh Kha chân nhân, Thiên Quyền Nhậm Huyền Cơ, Thiên Hành Trần Bân, Diêu Quang Phó Huy, đến đây cầu kiến."

Tư Truyền Chiêu nhẹ nhàng xua tay nói: “Cứ nói vết thương cũ của chúng ta tái phát, không thể gặp mặt.”

Tiên quan nhận lệnh, đi tới báo cho đám Tu Vũ Thụ.

Diêu Quang cung chủ Phó Huy giận tím mặt: “Hỏa Trường Ca với Tư Truyền Chiêu bị trọng thương từ bốn mươi tám ngàn năm trước rồi, thương tích gì mà đến giờ vẫn chưa khỏi?”

Tu Vũ Thụ giơ tay ngăn lại, thản nhiên nói: “Hai tên đó là lão hồ ly rồi, chỉ muốn kiếm lợi chứ không muốn trả giá. Nếu bọn chúng mặc kệ, thế thì Bắc Đẩu chúng ta tự quản!”

Hắn quay người lại, điềm nhiên nói: “Các bộ trong Bắc Đẩu nghe lệnh, tuyển chọn Khai Thiên cung chủ mới, chuẩn bị hạ giới, nhất định phải khiến Hứa Ứng trả giá đắt!”

Trong Đế Quân phủ, Đế Quân vẫn luôn chú ý tới động tĩnh bên Đẩu Bộ, thấy thế rốt cuộc yên tâm, cười nói: “Cuối cùng Đẩu Bộ cũng không thể ngồi yên được, ta có thể kê cao gối ngủ rồi. Trong tình hình hiện tại, làm càng nhiều thì càng để lộ nhiều sai sót.”

Hắn đứng dậy nhìn về phía Tiên Đình khí thế hùng vĩ, muôn hình vạn trạng, hạ giọng nói: “Muốn làm đại sự thì phải giữ bình tĩnh, mới có thể hái quả cây lớn nhất. Thiên Tôn, ngươi cũng cho là vậy phải không? Ngươi bị Hứa Ứng che thế giới Thiên Đạo, đánh tàn phế Lôi Đình Đô Ti và Vạn Thần Lôi ti, nhưng vẫn không hề nhúc nhích, khiến ta rất khâm phục.

Tổ Đình, hoang mạc Bắc Vực.

Bầu trời dần dần khép kín, từng tòa tiên cung trên Tiên giới biến mất không còn tăm hơ. Hứa Ứng thu hồi bát đại pháp bảo trấn cung, chỉ thấy trên các loại bảo vật như Chung Diên Niên Ích Thọ đao vẫn còn vết máu của tiên nhân.

Trên không trung, tiên thi bồng bềnh, như bèo không rễ, ô nhiễm bầu trời của Tổ Đình.

Tiên nhân chết thì chết rồi, nhưng trong thi thể bọn họ vẫn có Tiên đạo lưu lại, tạo thành ô nhiễm.

Còn có máu thịt tiên nhân, mảnh vỡ tiên khí rơi xuống Tổ Đình, những thứ này cũng cần dọn dẹp.

Linh Tư Ức đi tới bên cạnh Hứa Ứng, chỉ thấy Hứa Ứng xử lý ô nhiễm Tiên đạo xung quanh, vì vậy tiến tới hỗ trợ. Cô gái này quan sát chín đại cảnh giới luyện thành pháp bảo sau lưng Hứa Ứng, trong lòng hiếu kỳ.

“Hứa công tử, người khác có thể vận dụng chín món pháp bảo của ngươi không?” Cô dò hỏi.

“Đương nhiên là được.”

Hứa Ứng giơ tay, nhẹ nhàng xoay cổ tay một cái, Ngũ Nhạc Tiên Sơn, Đệ Nhất Huyền Quan, Thủy Hỏa Hỗn Thiên đỉnh, các loại pháp bảo bay tới sau lưng Linh Tư Ức.

Nữ nhân yêu tộc này chỉ cảm thấy cảnh giới Thải Khí kỳ của mình trở nên hùng hồn gì không gì sánh được, tiếp đó mỗi cảnh giới Khấu Quan kỳ, Giao Luyện kỳ cũng tăng cường đạo cơ, khiến tu vi của cô càng ngày càng hùng hồn!

Đợi tới lúc lên tới Phi Thăng kỳ, cô cảm thấy tu vi của bản thân mênh mông như đại dương, hơn trước mấy chục lần!

Đạo cơ trở nên càng rộng rãi vững chắc, hiệu quả tăng cường không phải cấp số cộng mà gần như cấp số nhân.

Linh Tư Ức trả lại cửu đại pháp bảo cho Hứa Ứng, chỉ cảm thấy tu vi thâm thúy như vực sâu vừa rồi sa sút kịch liệt, trong lòng mất mát khó tả.

Loại cảm giác nắm giữ lực lượng kia, quả thực không gì sánh nổi.

Hứa Ứng và cô đi cùng nhau, vừa luyện hóa Tiên đạo ô nhiễm xung quanh, vừa dò hỏi: “Tư Ức cô nương, tiên nhân Tiên giới có cảnh giới gì? Có khác biệt gì so với cảnh giới luyện khí sĩ?”

Linh Tư Ức cười nói: “Ta là yêu tinh chứ có phải tiên nhân đâu, làm sao biết cái này?”