Chương 1144 Bí mật của trâm cài tóc 4
Bình Nam Thiên Quân kinh ngạc nói: “Sao Hứa công tử lại nói vậy, bây giờ chúng ta là cùng chung chiến tuyến, hợp sức phản kháng chính sách tàn bạo của Tiên giới, là người một nhà.”
Hứa Ứng kinh ngạc vạn phần, quay đầu sang nhìn Hỉ Duyệt và Linh Tư Ức, dò hỏi: “Các ngươi có biết thế này là sao không?”
Hỉ Duyệt suy đoán: “Có lẽ Nhị Cẩu chiêu mộ hắn.”
Hứa Ứng nhẹ nhàng lắc đầu, Tiểu Thiên Tôn tuyệt đối không thể chiêu mộ loại người ác độc như Bình Nam Thiên Quân.
Vả lại Bình Nam Thiên Quân chiến tử trong trận chiến ở Chân Võ quan, là tử địch với Chân Võ Đế Quân trong Bắc Cực Tứ Thánh.
Hai người này đều là cường giả siêu cấp tiếp cận Chí Tôn, cho dù sau khi chết cũng có chiến lực vô biên, Tiểu Thiên Tôn tuyệt đối không thể chiêu mộ được.
Linh Tư Ức nói nhỏ: “Ta nghe nói gần đây Tiểu Thiên Tôn chiêu mộ một nhóm người kỳ quái, không khéo hắn là một trong số đó.”
Bình Nam Thiên Quân cười nói: “Ta sẽ không lấy không đống tiên thi này, lát nữa dẫn ngươi đi gặp một người, bảo đảm ngươi sẽ kêu cha gọi mẹ.”
Hứa Ứng thầm nghiêm nghị: “Hắn định hạ thủ giết ta.”
Khi còn sống Bình Nam Thiên Quân là Thiên Quân có năng lực vấn đỉnh Chí Tôn, tu vi thực lực kinh khủng không gì sánh được. Đối mặt với hắn Hứa Ứng không có bất cứ phần thắng nào.
Thậm chí đạo hạnh mà y vẫn tự hào cũng kém xa Bình Nam Thiên Quân.
Chỉ có cường giả như Kim Hà Kiếm Quân mới có thể giao thủ với hắn, nhưng cũng bị hắn áp đảo.
Thi vụ quanh người Bình Nam Thiên Quân ập tới, chẳng bao lâu sau đã bao phủ đám người Hứa Ứng, nhưng thi vụ tới bên cạnh đám người Hứa Ứng là trực tiếp lách qua, chỉ bao phủ đống tiên thi kia.
Nhắc tới cũng lạ, thi vụ kia vừa bao phủ thi thể tiên nhân, chỉ thấy từng tiên thi dồn dập mở mắt, thân hình bồng bềnh bay lên, đã có hơi thở.
Bình Nam Thiên Quân thoải mái thở phào một tiếng: “Mấy ngày gần đây có con lừa trọc tới Tổ Đình, nói hắn đánh chết rất nhiều tiên thi ở Doanh Châu, chắc là chư tiên thuộc hạ của ta bị hắn sát hại. Con lừa trọc này tà ác không gì sánh được, có cơ hội phải giáo huấn hắn một trận... Hứa công tử, các ngươi đứng vững.”
“Viu!” Thi vụ lan tỏa, cuồng phong ào ào, không ngờ lại nâng Hứa Ứng, Hỉ Duyệt và Linh Tư Ức lên, xé gió bay đi.
Hỉ Duyệt nhanh chóng quyết định, tế bè tiên lên, giơ tay kéo Hứa Ứng lên bè, cô thoáng chần chờ nhưng cũng kéo cả Linh Tư Ức lên.
“Sư phụ, bè tiên của ta thiên hạ vô song, là bè nhanh nhất thiên hạ, có thể chạy được ngay!” Cô cực kỳ tự tin, lập tức phát động bè tiên phá không bay đi, chỉ trong khoảnh khắc đã lao ra khỏi bầu trời Tổ Đình, lướt thẳng đi. Bè tiên bay qua vô số ngouoi sao, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Nhưng xung quanh bọn họ vẫn là sương mù nồng nặc.
“Cái bè của tiểu nha đầu không tệ, tạo bằng Kiến Mộc hay là Phù Tang thế?” Giọng nói của Bình Nam Thiên Quân vang lên phía trước.
Hỉ Duyệt biến sắc, lớn tiếng nói: “Tạo bằng Tầm Mộc.” Cô đột nhiên chuyển hướng, bay sang phía khác, một khắc sau đã trốn vào cõi âm, bè tiên lướt qua cõi âm, chỉ trong chốc lát đã bay đi không biết bao xa.
Nhưng xung quanh bè tiên vẫn là thi khí nồng nặc như sương mù, không cách nào bay ra khỏi phạm vi bao phủ của thi vụ.
Hứa Ứng tán thưởng: “Thiên Quân tiếp cận Chí Tôn, đạo hạnh quả nhiên bất phàm.”
Bình Nam Thiên Quân đã chết, tu vi còn chưa tới cấp độ Thiên Quân nhưng đạo hạnh thật quá cao.
Đột nhiên thân hình Bình Nam Thiên Quân lay động, thu liễm thi vụ, cười nói: “Đến rồi Hứa Ứng, ngươi chuẩn bị kêu cha gọi mẹ thôi. Ta đi đây.” Thi vụ cuồn cuộn xé gió bay đi.
Hứa Ứng đứng trên bè tiên của Hỉ Duyệt, chỉ thấy bên dưới là Hỗn Nguyên cung của Tiểu Thiên Tôn, phía sau Hỗn Nguyên cung là một luồng tử khí thông thiên triệt địa.
Y đang định đi tới Hỗn Nguyên cung thì lại thấy lúc này trong Hỗn Nguyên cung có một người vóc dáng thư sinh đi ra, tóc mái hai bên đã hoa râm, vừa đi ra ngoài vừa cười nói: “Bình Nam đạo huynh, ngươi...” Hắn ngẩng đầu lên, thấy Hứa Ứng từ trên bè tiên đi xuống.
Hứa Ứng nhìn thư sinh kia, trong lòng lập tức ngổn ngang trăm loại cảm xúc, mọi ký ức thuở nhỏ tức khắc thức tỉnh, ùa cả tới, như thủy triều bao phủ lấy y.
Lúc ê a học nói, phụ thân bê sát ý lên quá vai; y bị bệnh khóc lóc, phụ thân cố gắng trêu y cười; y phạm sai lầm bị gậy gỗ trong tay phụ thân đánh.
Y nhớ lại phụ thân hiền từ, cũng nhớ lại phụ thân nghiêm khắc, nhớ tới trận hỏa hoạn, nhớ lại phụ thân dốc toàn lực liều mạng bảo vệ y thoát khỏi Côn Lôn.
Y nhớ được gương mặt mà cả vạn kiếp qua vẫn luôn muốn nhớ lại, nhưng vẫn thấy trống không.
Thời khắc này, gương mặt trống rỗng trong trí nhớ vạn kiếp, hòa cùng gương mặt của thư sinh kia.
“A Ứng, trông con vẫn chẳng khác gì, hệt như lúc con chạy khỏi Côn Lôn.”
Hứa Tĩnh đi tới, giọng nói khàn khàn.