Chương 1150 Hứa Tĩnh gặp Lục Nguyên 3
Thanh Bích gật đầu, đưa phần mình sao chép lại cho y nói: “Chỗ ta còn có phiến đá, trên đó là Thương Đế tâm kinh nguyên bản.”
Hứa Tĩnh mừng rỡ, thầm nghĩ: “Trao đổi công pháp chính là trao đổi tín vật đính ước.”
Đột nhiên trong lòng hắn máy động, cười khẽ nói: “A Ứng, đừng để cô nương này đứng ngoài cửa nữa, các ngươi vào Hỗn Nguyên cung từ từ trò chuyện.”
Lúc này Hứa Ứng mới tỉnh ngộ, vội vàng mời Thanh Bích vào cung.
Hứa Tĩnh lắc đầu, hạ giọng nói: “Chỉ hận không thể cầm tay dạy con... Nhưng hảo bằng hữu tới đây lần này có tu vi không thể coi thường!”
Hắn bay lên không trung, lên xuống mấy lần đã tới Sùng Sơn bên ngoài Hỗn Nguyên cung. Từ xa nhìn lại chỉ thấy trên bầu trời có một luồng tiên quang hạ xuống, tiên quang kia tập trung vào người một nam nhân cao lớn.
Nam nhân kia tướng mạo đường đường, dáng vẻ uy nghiêm, tay cầm một thanh Tam Tiên Lưỡng Nhận đao, quanh người có đạo tràng Tiên đạo bao phủ, trong đạo tràng có vô số đạo liên xen lẫn, hình thành một gốc ngọc trúc.
Hứa Tĩnh nhướn mày, thản nhiên nói: “Dừng bước.”
Nam nhân kia dừng chân, giơ thanh Tam Tiên Lưỡng Nhận đao lên, giọng nói như sấm dậy: “Tiên Đình Đẩu Bộ, Bắc Đẩu Thất Nguyên, Thiên Quyền Nhậm Huyền Cơ, phụng lệnh hạ giới bắt phản tặc Hứa Ứng. Ngươi là vị đạo hữu tiên gia nào? Vì sao lại ngăn cản ta?”
Hứa Tĩnh mỉm cười: “Con ta đang có chuyện lớn trong cuộc đời, không cho phép quấy rầy. Ngươi đến thế nào thì về thế đấy.”
Thiên Quyền Nhậm Huyền Cơ bật cười: “Thật to gan, Bắc Đẩu Thất Nguyên nào phải hư danh.”
Hứa Tĩnh nói: “Bắc Đẩu đệ tứ nguyên, Thiên Quyền thiên cung Nhậm Huyền Cơ, công pháp tu luyện là Cửu Lão Tiên Đô công, luyện thành chín loại đại đạo khác biệt, tạo thành một gốc ngọc trúc giữa đạo tràng, hợp nhất cửu đạo.”
Nhậm Huyền Cơ trong lòng giật thót, quát: “Ngươi là ai? Vì sao lại biết công pháp thần thông của ta?”
Hứa Tĩnh nói: “Con của ta sưu tập tất cả công pháp thần thông của cao thủ Tiên giới, chồng chất như núi, nhờ ta tham khảo lĩnh ngộ. Hắn muốn để ta vô sự tự thông, mượn công pháp thần thông của các ngươi làm căn cơ, lĩnh ngộ pháp môn cao thâm hơn. Ta tìm hiểu hơn bốn vạn năm...”
Hắn còn chưa dứt lời, Nhậm Huyền Cơ không nói năng gì tung người nhảy lên, vung thanh Tam Tiên Lưỡng Nhận đao chém thẳng xuống!
Hứa Tĩnh thở dài, hạ giọng nói: “Ta bị nhốt ở Doanh Châu lâu như vậy, đến giờ vẫn không biết rốt cuộc tu vi thực lực của mình đến mức nào. Nhưng ta nhìn chiêu pháp của ngươi...”
Hắn đột nhiên xê dịch thân hình, nghênh tiếp Thiên Quyền cung chủ Nhậm Huyền Cơ, giơ tay lên là chỉ chưởng liên tiếp biến hóa, đỡ lấy Tam Tiên Lưỡng Nhận đao.
“... đều là sơ hở!”
Chỉ chưởng của hắn hoặc gạt hoặc điểm, chỉ trong khoảnh khắc đã phương án vỡ tất cả đạo lực tích tụ trong đao này!
Khoảnh khắc sau hắn đã thuận thế giết vào trong đạo tràng của Nhậm Huyền Cơ, vài hiệp qua đi, Nhậm Huyền Cơ miệng phun máu tươi bay ngược lại, đâm thẳng vào một đỉnh núi, hai mắt vô thần ngửa mặt nhìn lên bầu trời.
Hứa Tĩnh ngừng tấn công, nhìn hai tay mình lẩm bẩm: “Ta vẫn không phát hiện ra cực hạn của mình là ở đâu. Ta chỉ biết là Kim Hà Kiếm Quân và Bình Nam Thiên Quân đều rất tôn kính ta.”
Hắn thở dài phiền muộn, đang định bỏ đi thì đột nhiên từ trên bầu trời có ba luồng tiên quang giáng xuống bao vây lấy hắn.
Trong ba luồng tiên quang kia có ba thân hình hùng vĩ, ai nấy mang nguyên thần cường đại vô biên, chính là Bắc Đẩu Thất Nguyên, Diêu Quang cung chủ Phó Huy, Thiên Hành cung chủ Trần Bân và Thiên Tuyền cung chủ Lương Hạo.”
“Người này rất mạnh.” Nhậm Huyền Cơ vừa nói xong câu này là ho ra máu liên tục, khí tức uể oải.
Hứa Tĩnh quay đầu lại nhìn bọn họ, chỉ thấy tam đại cung chủ khí tức ngất trời, ai nấy tế ra nguyên thần, trải rộng đạo tràng. Nguyên thần của bọn họ thậm chí rút cả đạo thụ trong đạo tràng lên.
Dùng đạo thụ làm vũ khí là thủ đoạn công kích mạnh mẽ nhất của tiên quang!
Ánh mắt Hứa Tĩnh đảo qua bọn họ, nhanh chóng phân biệt: “Công pháp của ngươi là Văn Xương Thiên Tâm quyết, công pháp của ngươi là Tử Dương Đan Nguyên công, ngươi là Đan Hoa Hỏa Linh Quy Chân công. Các ngươi đều không yếu...”
Tam đại cung chủ đột nhiên đánh từ ba hướng tới, Diêu Quang cung chủ Phó Huy cười lạnh nói: “Dám che giấu cho phản tặc, tiễn ngươi về Tây Thiên!”
‘Rầm!”
Thư sinh trông văn nhã yếu đuối mà chỉ dùng một tay là ngăn cản được thế công của hắn, phá Tử Dương Đan Nguyên cô gái của hắn, giết vào đạo tràng của hắn, chỉ sau vài chiêu đã đánh nổ đạo thụ của hắn!
Phó Huy đạp xuống bên cạnh Nhậm Huyền Cơ, tai mắt mũi miệng chảy máu ồ Đại Thương, giãy dụa nói: “Lão Nhậm, người này lai lịch ra sao?”
"Không biết."
Nhậm Huyền Cơ lau vết máu trên miệng, cố gắng chế ngự thương thế, cắn răng nói: “Hắn đột nhiên xuất hiện, bảo ta đừng làm trễ nải chuyện lớn trong cuộc đời con hắn. Ai biết con hắn là đứa nào!”