Chương 1153 Thái Thượng hóa đạo 3
Hứa Ứng cố nhịn cảm giác muốn lập tức đi vào Thái Thượng chi cảnh thăm dò, đợi tới lúc Thái Thượng Động Uyên của mình vững chắc, có thể chứa được nguyên thần xuyên qua, bấy giờ mới hẹn Thanh Bích Tiên Tử.
Hai người cùng thi triển công pháp, chỉ thấy bầu trời đột nhiên vỡ ra, có một luồng hào quang từ trên trời giáng xuống, chiếu lên người bọn họ.
Thân thể của Hứa Ứng và Thanh Bích Tiên Tử ngồi trong hào quang, nguyên thần hai người bay lên, ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện hai cửa hang, có động thiên khác, trong động thiên là hào quang chiếu rọi ra ngoài.
Bọn họ như ở đáy giếng, nhìn lên không gian ngoài giếng qua một lớp nước, ánh sáng cũng không chói mắt.
Hứa Ứng và Thanh Bích Tiên Tử nhìn nhau, nguyên thần hai người một lớn một nhỏ cùng nhau bay lên, men theo hào quang lao ra “ngoài giếng.”
Thanh Bích Tiên Tử từng tiến vào Thái Thượng chi cảnh ngộ đạo vài lần, đã quen đường cũ, nhưng Hứa Ứng mới là lần đầu tiên. Khoảnh khắc nguyên thần của y từ “trong giếng”bay ra, cứ như xuyên qua mặt nước, tiến vào một không gian bao la.
Y bay vào hư không, không thấy chỗ nào đặt chân, nhưng cứ như nơi nào cũng có thể đặt chân, mà lại phảng phất nơi nào cũng có thể bay được.
Cảm giác này thật quá kỳ diệu.
Trong vùng thiên địa này thật sự có một loại đại đạo huyền diệu đang lưu động. Hứa Ứng có thể cảm nhận được sự kỳ diệu của Thái Thượng chi đại, đại đạo thâm sâu khôn lường.
Đúng vào lúc này, nguyên thần của Thanh Bích Tiên Tử bay tới, giơ tay về phía y.
Hứa Ứng vội vàng nắm lấy tay cô, nguyên thần của Thanh Bích Tiên Tử vốn cao tới vạn trượng nhưng lúc này thu nhỏ lại ngang kích cỡ của y. Hai người một trước một sau bay đi.
Nguyên thần của Thanh Bích Tiên Tử có gương mặt trang nghiêm, giống như một vị cổ thần, chỉ có đường nét mượt mà hơn.
Đây là đặc chất của nguyên thần, có thần tính.
Chỉ thấy trong thời không cổ xưa này có rất nhiều quầng sáng to lớn, đạo văn xoay tròn quanh quầng sáng, tỏa ra từng đợt đạo âm.
Những quầng sáng này nhỏ thì cao hơn một người, lớn thì khổng lồ như ngôi sao, rực rỡ như thái dương, nhưng không gai mắt như ánh nắng.
Hứa Ứng đi theo Thanh Bích Tiên Tử xuyên qua một vầng sáng khổng lồ, tiến vào một đạo tràng.
Hứa Ứng không khỏi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một nguyên thần hùng vĩ không gì sánh được đang ngồi trong đạo tràng kia, còn hao quang chính là đạo quang sau đầu nguyên thần.
Nguyên thần này thật quá khổng lồ, khiến hai người có vẻ cực kỳ bé nhỏ.
Thanh Bích Tiên Tử dắt tay y, bay tới bay lui trước mặt nguyên thần này, như đang tìm kiếm cái gì. Một lúc lâu sau, cô dừng lại trong lòng bàn tay nguyên thần,
Hứa Ứng nhìn lại, chỉ thấy một ông lão áo đen tiên phong đạo cốt đang ngồi đó, dung mạo ông lão hệt như nguyên thần kia.
“Đây là tu sĩ vật ngã lưỡng vong, đã chết ở đây.”
Thanh Bích Tiên Tử nói nhỏ: “Nguyên thần của hắn tương dung với đại đạo của Thái Thượng chi cảnh, hóa thành đại đạo của nơi này.”
Hứa Ứng kinh hãi, một tồn tại như vậy lại tọa hóa ở đây!
Tu hành Thái Thượng chi đạo này thật quá nguy hiểm.
Thanh Bích Tiên Tử mang theo y bay khỏi nơi đây, xuyên qua vầng sáng khác. Hứa Ứng lập tức thấy nơi này cũng có tu sĩ cổ xưa tọa hóa tại đây.
Có người nguyên thần đã hoàn toàn hóa thành đại đạo, hòa cùng thiên địa cổ xưa này, có người thậm chí thân thể bắt đầu phân giải, để lộ xương cốt.
Bọn họ bay qua một vầng sáng, chỉ thấy nơi đó không có nguyên thần, không có thân thể, chỉ còn một vầng sáng, đã tan sạch!
Hứa Ứng thầm kinh hãi, quay sang hỏi Thanh Bích Tiên Tử: “Chẳng lẽ Thái Thượng chi đạo đáng sợ tới vậy hay sao? Sao lại tu luyện loại đạo pháp này được? Cô đừng tu luyện loại pháp môn nguy hiểm này thì hơn.”
Thanh Bích Tiên Tử nói: “Nếu không bị Thái Thượng chi đạo hấp dẫn, dung nhập vào đạo, vật ngã lưỡng vong, vẫn có thể tu hành. Thương Đế tâm kinh có phương pháp tránh kiếp. Nếu tu hành ở nơi này, không bị vật ngã lưỡng vong của Thái Thượng chi đạo ảnh hưởng, tốc độ sẽ cực kỳ nhanh chóng, hơn ở bên ngoài mấy chục lần, thậm chí gấp trăm lần!”
Hứa Ứng nghe vậy thử nghiệm tu luyện Thương Đế tâm kinh, quả nhiên tốc độ gia tăng tu vi nhanh hơn trước tới mấy chục lần.
Đột nhiên trong lòng y có cảm giác, không ngờ lại chủ động tiến vào trạng thái ngộ đạo, các loại ảo diệu ùn ùn kéo tới, so sánh với Thương Đế tâm kinh, nhanh chóng thông hiểu những chỗ ảo diệu!
Cứ như vậy không biết bao lâu, Hứa Ứng chỉ cảm thấy trạng thái ngộ đạo của mình càng ngày càng sâu, càng lúc càng khó tỉnh lại. Y ra sức giãy dụa, định đánh thức chính mình, nhưng cho dù có làm thế nào cũng không thể bứt khỏi trạng thái ngộ đạo.