Chương 1164 Phá hủy! 1
Nhưng gốc cây này đã có một nửa đổ dưới đất, thân cây cũng gãy ngang, vô số sợi rễ kéo ra từ lòng đất, cái thì gãy, cái thì cháy, chỉ còn một nửa sợi rễ chôn dưới lòng đất.
Phần rễ cây nhô ra tạo thành dãy núi dưới đất.
Gốc cây này chính là Phù Tang thụ cổ xưa nhất. Năm xưa Tiên Đình yêu tộc được thành lập trên Phù Tang thụ, chỉ tiếc là Tiên Đình đã hóa thành phế tích rơi xuống đất, trở thành di tích của Tổ Đình Yêu Tộc. Gốc cây này tuy đổ nhưng có chết vẫn không hàng, vẫn có sợi rễ duy trì sức sống.
Trên cây loáng thoáng ánh lửa, soi sáng xung quanh, chỉ thấy kim viên người mặc xiêm y màu vàng bồng bềnh, tiên phong đạo cốt, bay về phía hào quang trong cây, chắp tay đáp lễ nói: “Đã lâu không gặp.”
Ngộ Không đạo nhân khách khí rồi, không cần trịnh trọng như vậy.” Trong cây có đạo nhân tiếp đón, cười nói: “Hiện nay yêu tộc suy thoái, ngươi là tộc lão hiếm hoi còn lại. Mời vào mời vào.”
Kim viên đi vào hào quang, chỉ thấy trong cây có càn khôn khác, khá rộng rãi.
Đạo nhân vừa đón hắn cười nói: “Nghe nói trước khi biến mất Ngộ Không đạo nhân đã đi khắp nơi cầu tiên phỏng đạo, chứng thực Đại La diệu cảnh, từ đó trở đi không thấy tăm hơi. Thật không ngờ bao năm qua đi, cố nhân người người biến mất mà ngươi vẫn còn sống sót. Đúng là đáng tiếc.”
Kim viên thân có đạo khí hư ảo, ngôn ngữ cử chỉ đều nho nhã lễ độ, đáp: “Là người sơn dã, may mắn sống sót. Ta tiến vào. Thái Thượng Động Uyên, bị Thái Thượng chi đạo trong đó mê hoặc, nhập định tại đó, bất tri bất giác đã trải qua vô số năm tháng.”
đạo nhân kia dò hỏi: “Có chứng được Đại La diệu cảnh không?”
Kim viên lắc đầu nói: “Bước nửa người vào. Ta bị nhốt trong Thái Thượng chi cảnh, hao tổn quá lớn, có lẽ phải đợi khôi phục một thời gian mới có thể bước qua toàn bộ. Lão... Yêu Tổ, lần này ta tới bái kiến một là tới thăm hỏi ngươi, hai là tới chỗ ngươi chờ một người.”
Đạo nhân kia chính là Yêu Tổ, là tinh anh của Phù Tang thụ biến thành, cũng biết hắn suýt nữa gọi mình là lão yêu quái nhưng cũng không để tâm, nói: “Ngươi là Đại La Kim Tiên, tuy chưa đạt tới Đại La diệu cảnh nhưng dù sao cũng là cao nhân yêu tộc. Nếu đã tới, sao không khai đàn giảng pháp, truyền đạo cho con dân yêu tộc ta.”
Ánh mắt kim viên sáng bừng lên, nhưng vẫn do dự: “Trước kia ta là yêu quái hoang dã, cũng có thể khai đàn truyền đạo trong Tổ Đình?”
Yêu Tổ cười nói: “Tổ Đình Yêu Tộc, thiên địa đại đạo phá diệt, đạo pháp không còn, ngay bản thân ta cũng thân tử đạo tiêu. Nếu là lúc trước, ngươi chưa chứng Đại La diệu cảnh, không tới phiên ngươi khai đàn truyền đạo trong Tổ Đình. Nhưng bây giờ những người mạnh hơn ngươi kẻ chết người mai danh ẩn tích, ngươi lại thành chí cao rồi, đương nhiên có tư cách này.”
Kim viên cười nói: “Ta tìm hiểu được ảo diệu của Thái Thượng chi đạo, cũng có thể truyền thụ cho bọn họ.”
Yêu Tổ biến sắc.
Thái Thượng chi đạo kia cực kỳ quỷ dị, năm xưa khi yêu tộc trong thời kỳ cường thịnh có vô số cường giả tu luyện đạo này, trên thế gian số lượng đạo pháp, tông phái lấy tên Thái Thượng nhiều không đếm xuể. Có thể nói căn cơ thâm sâu.
Nhưng tu luyện Thái Thượng chi đạo tới cảnh giới cao thâm sẽ bị Thái Thượng chi đạo hấp dẫn, dồn dập tiến vào Thái Thượng chi cảnh, định tiến thêm một bước, nhưng thường sẽ bị đại đạo đồng hóa.
Yêu Tổ cũng không biết có bao nhiêu cường giả chết trong Thái Thượng chi cảnh, trở thành một bộ phận bổ thiên.
“Con khỉ này trước đây là tảng đá ngu ngốc, thiếu chút nữa tu bổ được bầu trời Thái Thượng chi cảnh. Nếu hắn khai đàn giảng pháp ở yêu tộc ta, không biết sẽ chôn vùi bao nhiêu tuấn kiệt trẻ tuổi của yêu tộc ta.”
Yêu Tổ nghĩ tới đây, không đề cập tới chuyện truyền đạo nữa, cười nói: “Chuyện truyền đạo cứ gác sang bên đã, giờ đang thời không quan trọng lựa chọn Đại Đế yêu tộc. Ngộ Không đạo nhân, lần này ngươi tới tìm ai?”
"Hứa Ứng!"
"Hứa Ứng."
Hứa Ứng và Linh Tư Ức càng ngày càng tới gần Tổ Đình Yêu Tộc, chỉ thấy trong khu vực Thanh Long này đâu đâu cũng có yêu quái, đột nhiên có một con quạ đen cao hơn một người đậu xuống trên cành, hô to: “Hứa Ứng tới, Hứa Ứng tới.”
Hứa Ứng nhìn theo hướng tiếng kêu, chỉ thấy một bầy quạ đen vỗ cánh bay đi, dưới đất còn có các loại yêu vật sói chồn, báo dồn dập chạy tới hô to: “Hứa Ứng tới.”
Khoảnh khắc sau, khắp núi đồi đều là tiếng kêu của các loại yêu thú: “Hứa Ứng tới.”
Tiếng kêu như nước lũ lan khắp nơi.
“Chẳng lẽ lúc trước ta từng tới đây?” Hứa Ứng hỏi.
Linh Tư Ức lắc đầu nói: “Chưa từng tới. Nếu ngươi tới rồi chắc chắn đám người Hàn Yêu Hoàng sẽ nhận ra ngươi, cũng không ra tay với ngươi.”