Chương 1185 Cánh tay quặt ra ngoài 1
Sát khí dữ dội lan toả, đám người Hàn Yêu Hoàng hổ thẹn cúi gục đầu xuống, lại lo lắng vạn phần, chỉ e đao quang lóe lên là đầu mình rơi xuống đất.
“Các ngươi ù tai hoa mắt, khao khát quyền lực, lại không biết lãnh địa yêu tộc chỉ còn lại mỗi Tổ Đình này thôi.”
“Các ngươi vô dụng, để kẻ địch can thiệp vào việc của Tổ Đình, không những không hổ thẹn ngược lại còn cho là vinh quang.”
“Các ngươi ra tay với người một nhà, vừa uy hiếp, vừa ép buộc, vừa mai phục, vừa tính toán. Nhưng với kẻ địch bên ngoài, các ngươi lại khúm núm!”
Giọng nói của hắn như ma, mang theo ma tính mãnh liệt, lại như thần linh, toát lên vẻ thần thánh.
‘Ta muốn giết lũ thần dân phản loạn các ngươi, lấy đầu các ngươi treo trên bầu trời, xem như vật tế, lễ bái liệt tổ liệt tông thời xa xưa, dùng thi thể các ngươi trải đường đi lên đế vị!”
Hắn tăng áp lực tới cực hạn, điềm nhiên nói: “Ta sẽ không khúm núm nịnh bợ kẻ địch, ta sẽ không ra tay với tộc nhân của mình, chắc chắn ta sẽ làm tốt hơn các ngươi! Các ngươi là lũ bại hoại trong yêu tộc, là lũ cặn bã trong yêu tộc!”
Một yêu tộc khóc lên thành tiếng, nhớ lại hành động của mình, chỉ cảm thấy hổ thẹn giận dữ bằng chết.
Đám người Hàn Yêu Hoàng im lặng, hồi tưởng lại hành động của mình, chỉ cảm thấy cực kỳ hoang đường, thầm nghĩ: “Thôi thôi, chúng ta chết dưới đao của hắn cũng coi như trừng phạt đúng tội.”
“Nhưng, ta đặc xá cho các ngươi.”
Khí huyết của Kim Bất Di càng dâng cao, âm thanh sôi sục: “Các ngươi là cặn bã, là bại hoại, tội đáng muôn chết. Nhưng ta đặc xá cho các ngươi! Ta cho các ngươi cơ hội cứu vãn!”
“Ta cần lũ cặn bã các ngươi phấn đấu trước khi yêu tộc ta tới bước đường cùng, đánh thức càng nhiêu tộc nhân đang say ngủ!”
“Ta cần lũ bại hoại các ngươi tới trong huyết chiến sắp tới, bảo vệ đồng tộc, dạy bảo đồng tộc. truyền lại ý chí của tiền bối, truyền lại tinh thần bất diệt!”
“Ta cần các ngươi sống như tổ tiên, ta cần các ngươi đi theo ta, để cho đời sau của các ngươi được như tổ tiên, trở thành yêu tộc đường đường chính chính chứ không phải súc sinh cúi mình nịnh nọt!”
"Ta đặc xá cho các ngươi!"
Phía xa, Phượng gia, bên cạnh Phượng Yêu Hoàng, Kim Lan sắc mặt trắng bệch, hạ giọng nói: “Yêu Hoàng, ta phụ lòng mong chờ của ngài rồi. Ta đã không thể chiến thắng hắn, cướp lấy đế vị.”
Phượng Yêu Hoàng nhẹ nhàng gật đầu, cười nói: “Nhưng yêu tộc có thêm một vị Đại Đế có triển vọng, chẳng phải tốt hơn sao?”
Hai vị Đế Tử Kim Đạo Ly và Kim Diệc Kỳ cũng đứng xa xa quan sát cảnh tượng này, trong lòng vừa bái phục lại vừa buồn rầu.
Kim Bất Di từ khi đi vào Tổ Đình Yêu Tộc từ không có gì cả tới đứng vững gót chân, lại trở thành Đế Tử, bây giờ lại đoạt được dân tâm.
Hắn tụ tập ánh mắt của Tổ Đình Yêu Tộc vào người, hào quang rực rỡ, mượn lực lượng của Hứa Ứng dẹp yên đợt tập kích giữa đêm của các tộc, bắt được tộc lão các tộc và mấy ngàn cường giả, thu cả Kim Thân Đại Thánh trấn tộc.
Với thực lực hiện tại, hoàn toàn có thể thắt chặt yêu tộc, dùng vũ lực ép các tộc quy thuận, từ đó leo lên ngôi vị Yêu Đế.
Nhưng Kim Bất Di không làm thế mà lựa chọn hai bước.
Bước đầu tiên chính là đoạt được dân tâm, được các con dân quy thuận, chiếm lấy đại nghĩa. Dân tâm quy thuận, vạn tâm hướng tới, đây chính là đại thế cuồn cuộn. Dựa vào đó xưng đế, không ai dám phản đối.
Bước thứ hai chính là xưng đế. Lúc này hắn xưng đế là thuận theo chiều gió, không có lực cản.
Nếu sau khi hắn xưng đế, trong các tộc lại có người hai lòng hoặc bí mật âm mưu phản loạn, hoặc cấu kết với Tiên giới, đều sẽ là đối lập với toàn bộ yêu tộc, đối đầu với đại thế chính thống. Như vậy chỉ cần loại bỏ thôi là được.
Đây là vương đạo.
Nếu trực tiếp giết chết tất cả những người tập kích, xưng đế theo cách thức bá đạo như vậy, tộc lão các tộc tử thương nặng nề, tuy các tộc sẽ tạm thời thần phục, nhưng nội bộ yêu tộc ắt sẽ dậy sóng.
Nội bộ yêu tộc vẫn chia năm xẻ bảy, khi đó Kim Bất Di buộc phải dùng bạo lực thống trị trấn áp các tộc. Các tộc có tâm tư riêng, thế lực bên ngoài có thể nhúng tay vào, chia rẽ các tộc, lại lập tân đế, trở thành Nam Bắc Yêu Đế, thế thì yêu tộc tất loạn.
Dùng bạo lực trị thiên hạ, không thể lâu dài.
Chính là đạo lý này.
Kim Bất Di đi tới bước này có lẽ vì vô tâm, nhưng chắc chắn sẽ có người thuận thế đẩy thuyền, có xưng đế hay không không phải do hắn.
Nhưng ngay lúc này Hứa Ứng ra hiệu cho Ngoan Thất. Ngoan Thất thấy vậy lập tức hiểu ý, hiển hiện nguyên thần Ngoan Xà của mình, cuộn lại trên bầu trời, con rắn lớn dài mấy ngàn dặm vung đuôi hô to: “Đế, Kim Bất Di! Đế, Kim Bất Di!”