← Quay lại trang sách

Chương 1190 Huynh đệ 2

Một lúc lâu sau, hắn mới bớt đau lòng, cười nói: “Kim gia, ngươi biết điều gì khiến ta vui vẻ nhất không? Là trong lời nói của ngươi có rất nhiều chữ ta.”

Kim Bất Di ngây ngốc, không hiểu vì sao y lại nói vậy.

Hứa Ứng cười nói: “Lúc trước ngươi nói chuyện, trong lời nói có rất ít chữ ta. Cuộc sống của ngươi, mọi chuyện ngươi trải qua có rất nhiều Hứa Ứng. Ngươi bị hai chữ Hứa Ứng này chiếm cứ cả cuộc đời, ngươi không có bản thân, ngươi chỉ có Hứa Ứng. Nhưng Hứa Ứng lại hi vọng ngươi có thể có được chính mình.’

Y uống sạch vò rượu, nhìn về phương xa, ánh mắt thâm trầm: “Trong lòng Hứa Ứng, Kim Bất Di không phải yêu thú mà hắn nuôi dưỡng. Kim Bất Di là Kim Bất Di, hắn có cuộc sống của mình chứ không phải lúc nào cũng tìm kiếm Hứa Ứng. Kim gia, lúc trước luôn là ngươi tìm kiếm ta, thấy ta sống cuộc đời mới. Nhưng lần này là ngươi sống cuộc đời mới của ngươi.”

Y nhìn Kim Bất Di, cười nói: “Ngươi là Kim Bất Di, không phải Kim Ô nhà Hứa Ứng. Ngươi là huynh đệ của Hứa Ứng. Ngươi lúc trước là tuổi thơ của ngươi. Bây giờ tuổi thơ của ngươi đã kết thúc, ngươi có thể bắt đầu tự lập được rồi.’

Kim Bất Di cảm động, trong mắt có hỏa lệ chảy ra, nhấc vò rượu cười nói: “Là huynh đệ?”

Hứa Ứng cũng nhấc vò rượu, cụng nhẹ với hắn một cái, cười ha hả nói: “Là huynh đệ, ta còn lo ngươi lên làm Yêu Đế, không nhận thân thích nghèo này chứ!”

Kim Bất Di cười ha hả, hai người uống rượu, cụng vò.

Kim Bất Di quên đi thân phận hiện tại, ngồi trong phế tích nói chuyện uống rượu với Hứa Ứng, không coi ai ra gì.

Uống xong, hắn lại sai người đưa rượu tới. Hai người uống tới tận đêm khuya, đều say khướt. Lúc này Kim Bất Di mới theo Kinh Hồng Yêu Hoàng trở lại đế cung.

Hứa Ứng ngồi trên phế tích, uống rượu một mình, một lúc lâu sau, trên gương mặt y có hai hàng lệ chảy xuống, nước mắt rơi vào vò rượu, phát ra tiếng lộp bộp.

Trong lòng y chỉ cảm thấy Kim Bất Di bầu bạn với mình rất lâu, cuối cùng cũng lớn lên, đi khỏi.

Y cảm thấy vui mừng, nhưng đa phần lại là khổ sở.

Kim Bất Di là người nhà của hắn, giờ ra ngoài tự lập, sau này chung dụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Nghĩ tới đây cho dù là rượu ngon nhất của yêu tộc cũng không thể xoa dịu tâm linh của y.

Ngày hôm đó, y cũng trưởng thành hơn rất nhiều.

Sau khi Kim Bất Di đi khỏi là lại vùi đầu vào công việc, số lần tới gặp Hứa Ứng càng ngày càng ít, Hứa Ứng dứt khoát ở lại Đạo Kỷ cung, tiếp tục chỉnh lý pháp môn cảm ngộ thập động thiên.

Người sáng tạo ra pháp môn cảm ngộ thập động thiên, không thể đi tiếp theo đường này nhưng lại gợi ý rất lớn cho Hứa Ứng.

Lúc trước Hứa Ứng mở lục đại động thiên là nhờ lĩnh ngộ của bản thân đối với đạo tràng Thái Thanh Đạo Tổ, Hư Hoàng Đại Đạo Quân, mới mở được lục đại động thiên.

Nhưng y không hiểu ý nghĩa trong đó, cũng không hiểu quy tắc của nó.

Y chỉ thuận theo tự nhiên.

Nhưng bây giờ y có phương hướng, biết ngoài lục đại động thiên còn có tứ đại động thiên, ứng với sinh tử, đạo hưu và hỗn nguyên thái nhất.

Biết phương hướng là có thể bỏ công bỏ sức theo hướng đại đạo.

Có phương hướng, có mục tiêu, Hứa Ứng có thể lựa chọn đạo lý kiến giải liên quan tới ảo diệu sinh tử mà mình lĩnh ngộ được, coi đó là điểm đột phá, cảm ngộ Tiên đạo.

Y lẳng lặng cảm ngộ, bất tri bất giác xuân đi thu tới.

Yêu Tổ vẫn tiếp tục chờ đợi, thi thoảng lại ra khỏi Phù Tang cổ thụ, ngóng nhìn Đạo Kỷ cung mưa gió không ngừng.

“Để hắn lĩnh ngộ pháp môn cảm ngộ thập động thiên trong thời gian ngắn ngắn vậy mà muốn mở được động thiên sinh tử chi lực, đúng là làm khó hắn.”

Trong lòng Yêu Tổ thầm nôn nóng, nhưng đây là cơ hội cuối cùng trước tam giới triều tịch!

Triều tịch càng ngày càng gần, sóng gió ắt sẽ lên cao, hắn nhất định phải khởi tử hoàn sinh trước lúc đó. Nếu không đến lúc triều cường, yêu tộc không chịu nổi cuồng phong vũ bão!

Khi đó, hắn phải tranh thủ thời gian cho yêu tộc!

Ngay lúc hắn nôn nóng, đột nhiên trong Đạo Kỷ cung có hào quang ngất trời, xuyên thấu tận mây xanh.

Trong lòng Yêu Tổ có cảm ứng, nhảy xuống khỏi bồ đoàn, không kịp xỏ giày, đi chân trần chạy ra gốc cây, lao lên trên đài.

Hắn vốn luôn chú trọng hình tượng, nhưng giờ phút này cũng bất chấp, tới lúc ra ngoài mới để ý thấy mình đi chân đất.

Yêu Tổ không về đi giày, nhìn về phía Đạo Kỷ cung, chỉ thấy hào quang kia là đạo quang ẩn chứa đạo diệu, rơi vào mắt người khác chỉ là ánh sáng bình thường, nhưng hắn nhìn vào lại thấy lĩnh ngộ và lý giải của Hứa Ứng đối với sinh tử.

Tuy hắn không hiểu nhưng vẫn có thể ngắm nhìn.

Ánh sáng kia hội tụ trên bầu trời, dần dần hình thành vòng xoáy, khuấy động phong vân, khiến mây gió xung quanh cũng xoay tròn theo.