← Quay lại trang sách

Chương 1200 Thần Toán Tử Điền Sửu Sửu 3

“Người che đậy này không thể coi thường, khả năng bói toán trên ta! Chắc chắn là sư tỷ của ta ra tay.”

Điền Sửu Sửu đứng dậy, sắc mặt âm trầm bất định, trả bình tiên linh chi dịch cho Trọng Hoa Đại Đế,: “Sư tỷ của ta rất hẹp hòi, nếu ta phá che đậy của sư tỷ, chắc chắn ty sẽ phá tính toán của ta. Quẻ của ngươi ta không tính được, tránh tổn hại tình đồng môn.”

Trọng Hoa Đại Đế nghi hoặc nói: “Sư tỷ của ngươi giờ đang ở đâu?’

Điền Sửu Sửu nói: “Khả năng thần toán của sư tỷ thiên hạ vô song, từng đánh cược với một phản tặc cực kỳ lợi hại, kết quả thua cuộc, bị phản tặc kia bắt cóc xuống hạ giới. Trước mắt chắc đang ở...”

Hắn bấm ngón tay tính toán, nói: “... trong Ma Vực làm phản tặc.”

Trọng Hoa Đại Đế và Hứa Tĩnh liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên sư tỷ của Điền Sửu Sửu chính là Bồng Lai Thần bà!

“Không biết năm xưa nghịch tử đánh cược thế nào mà thắng Thần bà, đưa cô ấy xuống hạ giới?”

Hứa Tĩnh nghĩ tới đây, đi tới đặt một bình tiên linh chi dịch xuống, nói: “Ta cũng tới bói toán.”

Điền Sửu Sửu thấy hắn, âm thầm suy tính lai lịch, không khỏi biến sắc, suýt nữa chạy trối chết, trong lòng than khổ không thôi: “Hôm nay làm sao vậy? Có ba tên tới coi bói thì người sau hung ác hơn người trước! Gã to con định tới Đạo Hải chặn giết Tiên Vương cướp đoạt của cải mấy vạn năm của đối phương để tăng cường cảnh giới. Trọng Hoa này từng là phản tặc. Mà lai lịch của thư sinh này còn đáng sợ hơn nữa, là cha của tên phản tặc lợi hại nhất năm xưa!”

Hắn muốn dọn quán không tính nữa, nhưng Hứa Tĩnh ngồi đó, không có vẻ gì là định cho hắn đi.

Điền Sửu Sửu nhắm mắt nói: “Các hạ muốn tính gì?”

Hứa Tĩnh buông cây trâm cài tóc cũ kỹ xuống, Hỉ Duyệt ồ lên một tiếng, trâm cài tóc là thứ năm xưa Hứa Ứng đưa cô khi cô ám sát y.

“Ta tìm chủ nhân của trâm cài tóc.” Hứa Tĩnh nói.

Điền Sửu Sửu cầm trâm cài tóc, tập trung suy tính nói: “Chủ nhân của trâm cài tóc còn ở nhân thế, sống tại Tiên Đình. Chỗ ở của cô ấy là...”

Đột nhiên hắn hét lớn một tiếng, hai mắt chảy máu đen.

Điền Sửu Sửu ngã xuống đất kêu rên, che hai mắt mình lăn tới lăn lui, kêu la: “Ta không dám nhìn lung tung nữa.”

Nói xong bò dậy dập đầu đùng đùng kêu lên: “Tha mạng! Ta không dám nhìn lung tung nữa!”

Hứa Tĩnh, Trọng Hoa Đại Đế và Hỉ Duyệt, cả ba kinh hãi vạn phần, chỉ thấy trong thời gian ngắn ngủi này mà hai con mắt Điền Sửu Sửu đã biến mất khỏi hốc mắt, thay vào đó là mí mắt trên dưới khép lại, hòa lẫn vào nhau.

Cứ như hắn chưa bao giờ có mắt.

Hứa Tĩnh vội vàng đứng dậy, đỡ hắn lên, định vận động thiên Nê Hoàn, dùng sinh cơ hùng hồn của mình chữa cho mắt của hắn. Nhưng hai mắt của Điền Sửu Sửu cứ như bị xóa bỏ, từ khi sinh ra đã không có, hoạt tính của Nê Hoàn hoàn toàn không chữa được!

Hứa Tĩnh nhíu mày, đưa tay lên ấn vào chỗ mắt hắn, chạm vào xương cốt, hoàn toàn không có hốc mắt.

Hắn nhìn nguyên thần của Điền Sửu Sửu, chỉ thấy nguyên thần kia cũng không còn hai mắt, không khỏi kinh hãi: “Ai mà có thể men theo việc coi bói tìm thấy Điền Sửu Sửu, lại thay đổi cả thân thể lẫn hồn phách của hắn?”

Điền Sửu Sửu cứ như bị xóa bỏ con mắt, nguyên thần cũng không có mắt, chứng tỏ hồn phách của hắn cũng không có mắt.

Điền Sửu Sửu vẫn đang kêu rên: “Tha mạng! Tiền bối tha mạng cho ta!” Tiếng hô thê thảm không gì sánh được, khiến người ta không đành lòng lắng nghe.

Hứa Tĩnh lấy phân nửa tiên linh chi dịch trên người mình ra, đưa cho hắn một cách kín đáo, nói: “Đã làm liên lụy khiến đạo hữu mất hai mắt, Tĩnh không có gì báo đáp, chỉ có thể đưa những thứ này cho các hạ...”

Điền Sửu Sửu nắm lấy ống tay áo của hắn, kêu lên: “Ngươi đừng tới Tiên Đình, tuyệt đối không được tới! Trong đó nguy hiểm khó lường! Ngươi cứ nhìn mắt ta là rõ!”

Hứa Tĩnh nhẹ nhàng tránh sang: “Cho dù thế nào đi nữa ta cũng phải tới đó một phen.”

Điền Sửu Sửu cười ha hả, như đã phát điên, kêu lên: “Nếu ngươi tới đó, kết cục còn thảm hại hơn ta.”

Hắn gạt Hứa Tĩnh, khó nhọc đi tới, gào lên thê thảm: “Sư phụ từng nói, thần toán có thể tính khắp thiên hạ, chỉ duy nhất có một điều không tính được! Ha ha ha, không tính được, khổ nỗi ta lại gặp phải, may mà chưa tính sâu, chỉ mất một đôi mắt.”

“Bịch!”

Hắn ngã nhào xuống đất, lộn vài vòng ra ngoài.

Còn phải mất một thời gian hắn mới thích ứng được cuộc sống không có đôi mắt.

Hứa Tĩnh nhìn Điền Sửu Sửu dáng vẻ chật vật, nhíu mày.

Trọng Hoa Đại Đế sắc mặt nghiêm nghị nói: “Hứa đạo hữu, tốt nhất ngươi nên nghe hắn, đừng tới Tiên Đình. Thần Toán Tử chỉ tính toán sơ qua đã mất hai mắt, nếu ngươi liên lụy vào chỉ e sẽ mất cả tính mạng!”