Chương 1212 Con trai ngoan của Hứa Ứng 2
Một thiếu niên áo trắng ngồi dưới đạo thụ, mặt mày tươi cười, tay cầm một quyển sách, đang đọc sách.
Gương mặt hắn hết sức nhu hòa, dung mạo như mỹ ngọc không chút tì vết, đôi mắt như vì sao sáng nhất thế gian, tuấn mỹ tới mức người ta khó quên.
“Hắn chính là thái tử của Nguyên Quân, Linh Vô Tâm?’
Từng cặp mắt nhìn vào người Linh Vô Tâm, tuy cũng là người trong Tiên giới nhưng rất nhiều người chưa từng thấy Thái tử của Nguyên Quân, nhưng cũng nhiều người nghe được, thằng ngốc nhà Nguyên Quân chính là chỉ Thái tử Linh Vô Tâm.
Nhưng bây giờ nhìn lại, Linh Vô Tâm nào có giống ngốc?
Dung mạo tuấn mỹ, tâm trí lanh lợi, chỉ mới xuất hiện đã vượt qua vô số người.
Tứ đế cõi âm sắc mặt nghiêm nghị, thầm hô không ổn.
Lần này Ngọc Hồ Chân Nhân muốn quyết chiến sinh tử với bọn họ, bọn họ cũng biết lần này hung hiểm, nhưng tứ đế cõi âm sợ gì nguy hiểm? Không ngờ cái tên âm độc Ngọc Hồ Chân Nhân lại mời toàn cường giả từng tập kích bọn họ năm xưa tới tổ chức một đợt vây quét mới!
Thậm chí ngay cả vị Thái tử Nguyên Quân thâm sâu khôn lường này cũng ra tay!
Linh Vô Tâm buông quyển sách trong tay ra, gương mặt mỉm cười điềm nhiên nói nhỏ: “Bốn vị thúc bá vốn an táng trong mộ huyệt của mình, đang yên đang lành lại đi phục sinh làm gì?”
Hắn vươn người đứng dậy, nhìn về phía tứ đại bá chủ cõi âm, cười nói: “Thế này chẳng khiến vãn bối khó xử ư? Cũng may Ngọc Hồ phát hiện kịp thời, nếu không chư vị thúc bá gây ra đại họa ngập trời, thế thì mẫu thân của ta khó xử lắm.”
Hắn mặt mày tươi cười nói: “Dù sao năm xưa các ngươi cũng bị mẫu thân của ta hạ lệnh đánh chết mà.”
Đông Nhạc, Thương Ngô và Bắc Đế ai nấy sắc mặt trầm xuống, trong lòng biết tiền bối không ổn. Bắc Đế liếc mắt nhìn ngũ đại thiên cung khác,chỉ thấy đám người Tư Cấm Phủ Quân vẫn chưa bỏ chạy, thoáng yên tâm: “Tới lúc đánh nhau chắc bọn họ sẽ trốn, nhưng tốt xấu gì cũng bảo toàn được một phần lực lượng của Minh Hải!”
Linh Vô Tâm thật quá chấn động, khí tức hùng hồn, chỉ e là cấp độ Tiên Quân, tu vi lại thâm hậu hơn Tiên Quân bình thường nhiều. Nhất là nguyên thần của hắn, đúng là khủng khiếp, không hề kém hơn nguyên thần bọn họ.
Sau khi bọn họ chết, do lễ bái chưa hết, hương hỏa vẫn còn, vẫn giữ được nguyên thần.
Nhưng đã qua hơn sáu vạn năm, mọi người cũng lãng quên bọn họ. Lần này nếu tử vong e rằng cả nguyên thần cũng bị giết chết, không thể phục sinh được!
Linh Vô Tâm cười nói: “Bốn vị thúc bá, mẹ ta mời, mời, mời...”
Ánh mắt hắn đột nhiên nhìn chằm chằm vào mặt sông Nại Hà, không nói ra lời.
Đám người nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy một thiếu niên và một cô bé dung mạo xinh xắn động lòng người đang đứng trên mặt nước, ngọt ngào, tự nhiên, lại hào phóng. Có vẻ trang nghiêm của thần nhân, lại có vẻ bồng bềnh của tiên nhân, đúng là khiến người ta ưa thích.
Về phía thiếu niên kia, sắc mặt hơi đen, có cô gái như vậy ở bên còn ai để ý tới dung mạo của hắn.
Linh Vô Tâm đột nhiên mắt lác, miệng méo, khóe miệng chảy nước bọt, đã thành thằng ngốc nhà Nguyên Quân, cười khà khà nói: “Cha, cha nhỏ, sao cha lại ở đây?”
Lúc này mọi người mới chú ý tới Hứa Ứng, ai nấy sắc mặt đại biến.
“Cha nhỏ?”
Hứa Ứng nháy mắt mấy cái, không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Cha nhỏ, cha muốn bảo vệ bốn người này à?”
Linh Vô Tâm vẻ mặt nịnh nọt, hoàn toàn không còn chút tuấn mỹ hay siêu phàm lúc vừa rồi, hào quang nhu hòa quanh người cũng không cánh mà bay, thay vào đó là màu vàng đất.
“Cha nhỏ muốn bảo vệ bọn họ, làm sao con nuôi ra tay với bọn họ được? Dù sao cũng phải nể mặt cha nhỏ chứ...”
Hắn nói tới đây, đột nhiên lý trí chiến thắng sợ hãi, đầu đang cúi thấp chậm rãi nâng lên, lại khôi phục vẻ tuấn mỹ thong dong vừa rồi, gương mặt nở nụ cười điềm nhiên, thản nhiên nói: “Ta đột nhiên nghĩ ra, Hứa Ứng, ngươi đã không còn là Hứa Ứng lúc trước. Ngươi không còn là tay chân đệ nhất Tiên Đình, Hứa Thiên Tôn, ngươi đã bị phế bỏ!”
Thân thể vừa khom lưng luồn cúi, giờ chậm rãi đứng thẳng, khí khái anh hùng lại hừng hực.
Hắn cười ha hả, giọng nói đầy khoái trá, ánh mắt nhìn Hứa Ứng: “Hứa Ứng, năm xưa ngươi đánh tới phủ Nguyên Quân, ngay trước mặt mẹ ta, đánh ta thành trọng thương. Ta hận ngươi, nhưng bị ngươi bức bách không thể không giả ngây giả dại. Ngươi nhiều lần tới nhà ta, gặp riêng mẹ ta, còn ép ta gọi ngươi là cha nhỏ. Không phải ngươi nghĩ ta bị ngươi đánh phát ngốc thật đấy chứ?’
Lời này vừa nói ra, từng cặp mắt lập tức tập trung lên người Hứa Ứng.
Sở Tương Tương cũng nhấp nháy mắt, nhìn Hứa Ứng, hạ giọng nói: “Ngươi đánh hắn choáng váng, còn gặp riêng mẹ của hắn?”