Chương 1259 Đều là giả! 3
Hứa Ứng đứng trên hàng rào tiên khí thái cực, ngóng nhìn phía cuối Thượng Thanh đại động uyên.
Nơi này cách điểm cuối không xa, đứng trên tiên khí thái cực có thể cảm ứng rõ ràng Thượng Thanh đại đạo và lực lượng mênh mông vô bờ của nó, khiến người ta không tự chủ được, muốn nắm giữ loại lực lượng này.
Nhưng phương hướng tiên khí thái cực khổng lồ này ngăn cản, lại chính là sâu nhất trong Thượng Thanh đại động uyên.
Cứ như bọn họ muốn ngăn cản thứ sâu trong Thượng Thanh đại động uyên!
Hứa Ứng nhìn về nơi đó, nghi hoặc nói: “Đạo huynh, sâu trong Thượng Thanh đại động uyên có cái gì?’
Ngọc Thanh đạo nhân nói: “Đó là chỗ ta và Thái Thượng đại đạo đạo hữu ngộ đạo, không có gì khác.”
Hắn dẫn đám người đi về phía trước, không bao lâu sau đã tới điểm cuối của Thượng Thanh đại động uyên, quả nhiên nơi này đúng như hắn nói, là một vùng hoang vắng, đạo quang từ đâu chiếu tới, soi rọi khắp nơi.
Ngộ đạo ở đây đâu chỉ là làm ít công to?
Lúc ở trong Thái Thượng động uyên, Hứa Ứng thấy một cái khe lớn, nhưng nơi này không có vết rách.
Y còn tưởng nguyên nhân đạo khóc là do vết rách của động uyên, nhưng xem ra mình suy đoán sai lầm.
Ngọc Thanh đạo nhân nói: “Nhưng năm xưa có một nhóm người dùng động uyên tu luyện mà không chết trong đạo khóc. Trước đó không lâu còn có một con khỉ tới chỗ ta đòi tiền, nói muốn xin bảo vật tặng cho ân nhân cứu mạng. Con khỉ đó chính là người tu luyện động uyên mà không chết.”
Hứa Ứng trong lòng máy động: “Ngộ Không đạo nhân.”
Ngọc Thanh đạo nhân mỉm cười liếc mắt nhìn y một cái nói: “Hắn tới chỗ ta lấy cơ duyên cho ngươi. Hắn là Đại Thánh yêu tộc, năm xưa ta từng gặp hắn, là hậu bối cực kỳ xuất chúng trong yêu tộc, đáng tiếc ra đời muộn, không phải trong thời yêu tộc cường thịnh, cho nên tư chất của hắn cũng không có tác dụng gì lớn. Hắn thoát được đạo khóc, sống được tới giờ, mà tu vi cũng bất phàm.”
Năm xưa Ngộ Không đạo nhân là Đại Thánh yêu tộc, kiêu ngạo không chịu nghe lời ai, đánh Ly Hận thiên, đá lò của Lão Quân, lại đánh Tu Di sơn, đại náo đạo tràng của chư phật, ỷ vào thân thể mình đồng da sắt nên gây tội lỗi khắp nơi.
Phật Tổ còn nổi tâm tư, định hàng phục hắn thành hộ pháp của Phật môn, khổ nỗi không bao lâu sau Thúy Nham bay đi, Phật Tổ và chư phật cũng theo đó tiến vào Bỉ Ngạn, việc này cũng đành bỏ qua.
Theo lý mà nói, năm xưa Ngộ Không đạo nhân đã là cường giả cấp độ Thiên Quân, đối mặt với đạo khóc là chỉ trong khoảnh khắc đã tan rã, đạo hạnh trôi theo dòng nước, hết thảy đều hóa hư không.
Nhưng Ngộ Không đạo nhân vẫn tiếp tục sống sót, ngay cả tồn tại như Ngọc Thanh cũng cảm thấy khó tin.
Ngọc Thanh đại nhân nói: “Trừ Ngộ Không đạo nhân ra còn có Bắc Cực Tứ Thánh cũng sống sót khỏi đạo khóc, bọn họ tu luyện Thái Thượng đạo. Thái Thượng đại đạo là không hoàn chỉnh, là một động uyên có thiếu sót, đại đạo trong đó không trọn vẹn, vì vậy nhiều người khinh thường không muốn nhúng tay vào. Cũng do đó Thái Thượng động uyên trở thành vật vô chủ, khiến nhiều người kéo tới tu luyện. Có điều phần lớn những người tu luyện đều bỏ mạng. Kỳ quái là Thái Thượng đại đạo lại không xuất hiện đạo khóc.”
Nói tới đây hắn lắc đầu, có thế nào cũng không hiểu được điều này.
Hứa Ứng do dự một hồi rồi dò hỏi: “Đạo huynh, Hoàng Đình kinh có liên quan tới bí tàng Hoàng Đình trong cơ thể không?”
Ngọc Thanh đạo nhân lấy làm khó hiểu.
Hứa Ứng thuật lại chuyện lục bí nap cho hắn biết, lấy tổ pháp lục bí Hứa gia ra nói: “Lúc ta tới đây, Nguyên đạo nhân đã nhắc tới hai đại kinh điển Thượng Thanh, nghe thấy ba chữ Hoàng Đình kinh. Trong lục bí cũng có một tòa bầy tiên trùng Hoàng Đình, thế nên mới có nghi vấn này. Mời đạo huynh xem thử pháp môn này, liệu có liên quan tới Hoàng Đình kinh không?”
Y ghi lại tổ pháp vào thẻ ngọc đạo thư, tế thẻ ngọc lên, đạo thư trong đó tự hiển hiện.
Ngọc Thanh đạo nhân xem xét kỹ lưỡng, kinh ngạc nói: “Pháp môn tu luyện bí tàng Hoàng Đình và pháp môn Thượng Thanh của ta có nhiều điểm giống nhau. Nhưng loại phương pháp tu hành này không giúp lĩnh ngộ pháp môn Huyền Hoàng, cũng không mấy cao thâm. Ngươi lấy đâu ra pháp môn này vậy?”
Hứa Ứng nói: “Đây là tổ pháp của Hứa gia ta...”
Ngọc Thanh đạo nhân lắc đầu cười nói: “Không phải nhánh Ngọc Hư ư? Theo lý mà nói tổ pháp của các ngươi là truyền thừa của Ngọc Hư cung, sao lại là loại pháp môn chỉ được cái mã ngoài như vậy?”
Hứa Ứng trợn mắt há hốc mồm: “Cái này, cái này...”
Ngọc Thanh đạo nhân thấy vậy nghi hoặc: “Ngươi không nhận được truyền thừa của nhánh Ngọc Hư?”
Hứa Ứng hoang mang lắc đầu.
Ngọc Thanh đạo nhân dò xét: “Ngươi chưa từng tới Côn Luân cảnh Ngọc Hư cung?”