Chương 1270 Thần toán xuất thủ 2
Lam Thành Dạ cười nói: “Hứa Thiên Tôn không hổ là đệ nhất trong Đẩu Bộ, nói năng rất đúng trọng tâm. Đúng là diệt Côn Lôn có liên quan tới Tiên Đình, nếu Tiên Đình không cho phép, Thiên Tôn cũng không dám diệt Côn Lôn.”
Tây Vương Mẫu nhíu mày.
Lam Thành Dạ nghiêm mặt nói: “Diệt trừ Côn Lôn chính là chiều hướng phát triển. Tiên đạo trong thiên hạ đều nằm trong tay Tiên Đình, duy chỉ có Thần đạo nằm trong tay Côn Lôn và các loại thần linh cõi âm. Quyền lực này liên quan tới hưng suy của Tiên giới, nếu ai nắm giữ loại quyền lực này có thể quyết định tiên nhân có thể phi thăng hay không, vì vậy nó nhất định phải nằm trong tay Tiên giới. Các loại thần linh ở Côn Lôn, cõi âm là do chúng sinh tế lễ mà ra đời, khó mà khống chế, cho nên dù thế nào đi nữa Tiên giới cũng phải tái tạo một thế giới Thiên Đạo, nắm giữ Thiên đạo trong tay mình. Vì vậy khi Thiên Tôn đề nghị thành lập một thế giới Thiên Đạo, Tiên Đình không ai phản đối.”
Hứa Ứng nhướn mày, đang định lên tiếng, Lam Thành Dạ đã nói thay y: “Nhưng sau khi Thiên Tôn diệt trừ chư thần, Tiên Đình mới phát hiện người khống chế thế giới Thiên Đạo không phải Tiên Đình mà là Thiên Tôn. Mấy năm nay Thiên Tôn mượn thế giới Thiên Đạo, khống chế độ kiếp phi thăng, coi thế giới Thiên Đạo thành thủ đoạn lựa chọn thân tín. Thế giới Thiên Đạo rơi vào tay loại dã tâm bừng bừng như Thiên Tôn, chẳng bằng nằm trong tay chư thần. Vì vậy chủ nhân nhà ta muốn Côn Lôn chưởng quản thế giới Thiên Đạo.”
Hắn rất thẳng thắn nói rõ ý đồ đến đây, khiến Tây Vương Mẫu không khỏi động tâm.
Chỉ có điều Côn Lôn này không phải Côn Lôn của mình mình Tây Vương Mẫu, Ngọc Châu phong Ngọc Hư phong là hai ngọn núi tỷ muội, mà Hứa Ứng là chủ nhân của Ngọc Hư phong.
“Nhóc họ Hứa, ý ngươi là sao?” Tây Vương Mẫu dò hỏi.
Hứa Ứng từ chối tỏ ý kiến.
Lam Thành Dạ cười nói: “Hứa Thiên Tôn chắc cũng biết, chủ nhân nhà ta chính là thần toán trên Tiên giới, năng lực tính toán thiên hạ vo song. Ví dụ như lần này chủ nhân nhà ta biết mục đích ngươi tới Côn Lôn lần này. Người tự tính ra kết quả, nói cho ta biết.”
Hứa Ứng ánh mắt nhấp nháy nói: “Lần này ta tới đây có mục đích gì?’
Lam Thành Dạ nói: “Hứa Thiên Tôn tới Côn Lôn lần này là để gặp Tử Đồng Tiên Quân, muốn hỏi cô ấy Nguyên Vị Ương có còn hay không?’
Hắn vừa nói ra câu này, một cặp mặt âm u đã nhìn vào Hứa Ứng.
Hứa Ứng nghênh tiếp ánh mắt đấy, thấy thì là gương mặt Nguyên Vị Ương, nhưng y lại hiểu, bên dưới cặp mắt này không phải là Nguyên Vị Ương.
Lam Thành Dạ cười nói: “Tử Đồng Tiên Quân có thể trả lời Hứa Thiên Tôn, nhưng chủ nhân nhà ta đã tính ra kết quả. Hứa Thiên Tôn muốn Tử Đồng Tiên Quân trả lời hay nghe suy đoán của chủ nhân ta?”
Ánh mắt Hứa Ứng nhìn gương mặt nữ tiên, nói: “Nguyên Vị Ương có còn hay không?’
Tiên tử kia sắc mặt bình tĩnh, giọng nói thăm thẳm, nói nhỏ: “Cô ấy vẫn còn đó. Cô ấy là một đoạn ký ức trong ngàn kiếp trùng sinh của ta, đoạn ký ức đó không biến mất.”
Cô nói đến đây lại thoáng chần chờ, dò hỏi: “Hứa Ứng có còn không?”
Thần thái Hứa Ứng buông lỏng, cười nói: “Ta chính là Hứa Ứng.”
Tiên tử kia có vẻ mất mát, không nói năng gì.
“Ngươi không phải hắn.” Cô không nói ra câu này.
Người cô đợi, không phải Hứa Ứng trước mắt.
Hứa Ứng nhìn sang người Lam Thành Dạ, ánh mắt kỳ dị nói: “Chủ nhân nhà ngươi còn nói gì nữa?”
Lam Thành Dạ mỉm cười: “Chủ nhân nhà ta còn nói, ngươi muốn kiểm chứng người có phải thần toán hay không, sẽ ra tay với ta. Các hạ định đánh bại ta để chủ nhân nhà ta hiện thân. Còn ta vừa mỉm cười vừa nhàn nhã bước đi là có thể dựa theo lời dặn của chủ nhân, dễ dàng tháo cửu đại pháp bảo sau lưng các hạ xuống.”
Hắn mỉm cười nói: “Đến lúc đó các hạ sẽ vui lòng phục tùng chủ nhân nhà ta.”
Hứa Ứng cười nói: “Ta đánh Tiên Vương là chuyện của hai năm trước rồi. Bây giờ Tiên Quân bình thường cũng chưa chắc là đối thủ của ta.”
Lam Thành Dạ thản nhiên nói: “Thần toán Tiên Đình, chủ nhân nhà ta là thiên hạ đệ nhất.”
Ánh mắt Hứa Ứng lộ vẻ hung dữ.
Thiên Huyễn Chân Nhân thấy mắt y lóe lên vẻ dữ tợn, giật nảy mình, không khỏi nuốt nước miếng một cái, âm thầm kêu khổ: “Họ Hứa muốn giết người rồi!”
Hắn không lạ lẫm gì Hứa Ứng, lần đầu gặp mặt, Hứa Ứng đã đuổi theo rất dữ tợn, truy lùng hắn từ thế giới này sang thế giới khác, tàn bạo không gì sánh được, khiến hắn nhiều lần gặp ác mộng.
Bây giờ ánh mắt Hứa Ứng lại toát lên vẻ dữ tợn, khiến hắn không khỏi đồ mồ hôi lạnh thay Lam Thành Dạ.
Lam Thành Dạ cười nói: “Tất cả suy nghĩ của ngươi đều bị chủ nhân nhà ta tính toán. Cho dù ngươi ra tay thế nào, đối với chủ nhân nhà ta đều là nhất định, ta có thể tùy tiện né tránh.’