← Quay lại trang sách

Chương 1294 Cách phản tặc trả nợ 3

Cô Xạ tiên tử và Viên Thiên Cương đành phải không nói tiếp đề tài này nữa.

Thần Bà sắc mặt âm trầm bất định, thầm nghĩ: "Đóa quái hoa kia có vấn đề, có vấn đề lớn là đằng khắc... Thế nhưng làm sao nó lại xuất hiện trong đạo tràng của Tiên Chủ chứ?"

Hứa Ứng chờ đợi mấy ngày, đợi cho Bồng Lai tiên nhân đều có thu hoạch thì mới rời khỏi Ngũ Nhạc tiên sơn, phía trước chính là một tòa huyền quan.

Bồng Lai tiên nhân vội vàng đuổi theo, nhao nhao tiến vào Doanh Châu. Thần Bà kiểm kê nhân số, có bốn tiên nhân Tưởng Nghị, Vương Phi không có trở về, thoáng suy tính một phen, trong lòng không khỏi đau xót.

"Bốn người Tưởng Nghị, Vương Phi đã bị tiên thảo đánh chết, biến thành phân bón rồi."

Thần Bà nói với chúng tiên: "Mặc dù nơi đây có cơ duyên khắp nơi, nhưng có mạng để lấy mới là cơ duyên, nếu không chỉ là quỷ đòi mạng mà thôi. Các ngươi nhất định phải đề cao cảnh giác, không được cách Doanh Châu quá xa!"

Lâm Thiên Hoa Lâm các chủ nói: "Ý của Thần Bà là Tiên Chủ có thể bảo vệ chúng ta đúng không?"

Thần Bà nói: "Ta đã tính qua, Tiên Chủ dữ nhiều lành ít, bản thân còn khó đảm bảo. Luận tính toán, hắn đấu không lại những lão hồ ly như Đông Vương và Đế Quân kia."

Chúng tiên hai mặt nhìn nhau.

Hỏa Long thượng nhân hỏi: "Vậy ý của Thần Bà chính là, nếu Tiên Chủ chết rồi, chúng ta ở gần khống chế Doanh Châu bỏ chạy, ít nhiều gì còn có thể phân được chút di sản sao?"

Thần Bà lườm hắn một cái: "Ý của ta là, Tiên Chủ dữ nhiều lành ít, tốt xấu còn có chữ lành, đám khốn kiếp các ngươi ngay cả một chữ lành không có. Cách Doanh Châu quá xa thì đều là chịu chết! Thành thật một chút cho lão nương, nếu không các ngươi sẽ bị người ta bắt tới thả đèn trời!"

Chúng tiên sợ hãi, không dám nói lời nào.

Hứa Ứng đi vào bên dưới huyền quan, ngửa đầu nhìn quanh, chỉ thấy tòa thiên địa huyền quan này nguy nga tráng lệ, dưới quan có nước Thiên Hà xuyên qua, hoàn toàn đối ứng với tòa đệ nhất huyền quan trong vực Hi Di, Vĩ Lư Huyền Quan!

Trước huyền quan còn có ba người, tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên tòa huyền quan này, thậm chí còn tế nguyên thần lên bay tới bay lui xung quanh, xem xét ảo diệu của huyền quan.

Hứa Ứng tế lên cảnh giới đời thứ nhất, đệ nhất huyền quan, so sánh với tòa thiên địa huyền này, lại điều động Vĩ Lư Huyền Quan của mình để so sánh với huyền quan của Địa Tiên Chi Tổ.

Ba tiên nhân kia thấy thế đều lộ ra vẻ kinh ngạc, không nói tiếng nào.

Hứa Ứng cũng giữ im lặng, cùng lĩnh hội tòa huyền quan này.

Qua hai ngày, một tiên nhân trong số đó rời đi, Hứa Ứng cũng từ từ đứng dậy, rời khỏi tòa huyền quan này.

Hai tiên nhân còn lại vẫn ở lại trước huyền quan, tiếp tục tham ngộ.

"Hai tiên nhân kia lại phải lĩnh hội lâu như vậy, có thể thấy được tư chất cũng bình thường thôi." Hàn Trạch Khang cười nói.

Thần Bà cười lạnh nói: "Hai tiên nhân này là đệ tử của Trường Sinh Đế, là kỳ tài Trường Sinh Đế ngàn chọn vạn chọn, mặc dù tu vi cảnh giới chỉ là Tiên Vương, nhưng để đánh chết đám ngu ngốc các ngươi thì vẫn dư xài đấy!"

Đám người giật nảy mình, lúc này mới biết hai tiên nhân kia có lai lịch lớn như vậy.

Cô Xạ tiên tử hỏi: "Tiên nhân đã rời đi kia là ai? Một thân lĩnh hội huyền quan, vậy mà còn nhanh hơn cả đệ tử của Trường Sinh Đế, ngang ngửa với Tiên Chủ của chúng ta!"

Thần Bà suy tính một phen, khẽ nhíu mày, nói: "Người này tên là Minh Sương Tụ, là một tán nhân, tư chất ngộ tính đều cao minh đến cực điểm. Hắn năm đó từng làm quan ở Tài bộ Tiên Đình, đắc tội Quản Thiên Tôn của Tài bộ, trong đêm chạy ra khỏi Tài bộ đến Biên Hoang. Nhưng chẳng biết tại sao, ta tính ra hắn có họa sát thân. Kỳ lạ, họa sát thân này từ đâu đến chứ?"

Hứa Ứng đi qua huyền quan này, ngửa đầu lên chính là từng tầng trời, nối liền với Thiên Hà.

Tiên nhân tên Minh Sương Tụ kia đang rảo bước đi tới, tiến vào tầng trời thứ nhất. Hắn thấy Hứa Ứng đi theo thì thả chậm bước chân, Hứa Ứng ngồi trên đế liễn, cũng tới gần tầng trời thứ nhất.

"Nội bộ bố cục của Ngũ Trang quan không khác gì ẩn cảnh ẩn hóa. Lĩnh hội ở nơi này có thể ngộ ra được ảo diệu tu hành của Địa Tiên Chi Tổ."

Minh Sương Tụ tự nhủ, "Buồn cười là có rất nhiều người không biết tài phú thật sự là gì, lại chạy đi tìm gốc đạo thụ kia trước."

Hứa Ứng liếc nhìn hắn một cái, Minh Sương Tụ thấy vậy thì mỉm cười nói: "Hứa Thiên Tôn đúng là diệu nhân, biết tài phú ở nơi nào."

Hứa Ứng nói: "Minh huynh đệ cũng là diệu nhân."

Minh Sương Tụ nhìn về phía động thiên Doanh Châu, ánh mắt lóe lên, cười nói: "Trên đỉnh đầu của Hứa Thiên Tôn có phải là động thiên Doanh Châu hay không? Có thể cho tiểu đệ mượn tu luyện mấy ngày hay không?"