Chương 1303 Sư huynh cứu ta 4
Nhưng đúng vào lúc này lại có một tiếng phịch vang lên, Đông Vương ngã vào trong đế liễn, kêu lên: "Hứa Thiên Tôn, cứu ta!"
Hắn cũng bị trọng thương, bị pháp bảo Chí Tôn kia gây thương tích, bây giờ tứ chi đã gãy mất ba chi, chỉ còn lại có một cái chân phải, ngã nhào trên mặt đất.
Đông Vương nhìn thấy hai đạo đồng Thanh Phong Minh Nguyệt, sắc mặt đột biến, trong lòng âm thầm kêu khổ, đang muốn đào tẩu, chỉ nghe đạo đồng tên Thanh Phong kia đột nhiên mở miệng: "Hóa ra là sư huynh Thượng Thanh Đạo Môn. Sư huynh cứu ta!"
Nói xong, khí tức của hai đạo đồng đều uể oải, ngã ngồi trên mặt đất.
Đông Vương kinh nghi bất định, kéo lấy thân thể bị trọng thương, cố gắng bò ra ngoài, trong lòng hoảng sợ không hiểu: "Quanh năm đánh ngỗng lại bị chim mổ mù mắt, ta rớt xuống trong ổ cướp rồi! Tên họ Hứa này cùng là cùng một bọn với hai đạo đồng kia!"
Hứa Ứng vội vàng nói: "Đông Vương, hiểu lầm, đây chỉ là hiểu lầm thôi! Đông Vương, Đông Vương! Chạy nhanh thế."
Hứa Ứng đi ra khỏi đế liễn, chỉ thấy Đông Vương đã đi xa, không còn thấy tung tích đâu nữa.
"Lần này chỉ là một phân thân của hắn tới đây, sức tính toán không mạnh bằng chân thân, nếu không chỉ cần tính toán thêm thêm chút nữa... chắc cũng không tính ra được đâu."
Hứa Ứng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Doanh Châu một cái, Thần Bà ngồi ở trong Di Đà cung, trên mặt đầy hồng quang, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn.
Đồng hành là oan gia, người phụ nữ này vốn không phục Đông Vương, từ lâu rồi đã muốn đọ sức với hắn một phen, để xem ai mới là thiên hạ đệ nhất thần toán. Phân thân Đông Vương ở chỗ này đừng hòng tính ra tin tức chính xác!
"Có Thần Bà ở đây, hắn tính thế nào thì ta cũng sẽ là một bọn với Thanh Phong Minh Nguyệt mà thôi. Nhưng ta vẫn là người giữ chữ tín, vẫn sẽ giúp đỡ Đông Vương một tay."
Hứa Ứng thầm nói một tiếng đáng tiếc, nếu như phân thân của Đông Vương ở lại, mình giúp hắn chữa trị tay chân cũng coi như đã giúp hắn một tay, làm tròn lời hứa rồi.
Đợi tới khi Nhân Sâm Quả Thụ hiện thế, mình cướp đạo quả thì thuận tay xử lý hắn, cũng không phụ tình nghĩa đồng minh.
"Tiên Chủ, cái tên tế pháp bảo Chí Tôn kia ra đang đại khai sát giới, chúng ta mau đi thôi!" Thần Bà thúc giục nói.
Hứa Ứng trở về đế liễn, đế liễn lập tức phá không mà đi, y nghi hoặc nói: "Rốt cuộc là ai tế pháp bảo Chí Tôn lên, ám toán nhiều cao thủ như vậy?"
Thần Bà lắc đầu nói: "Ta tính không ra. Tu vi, chắc chắn là đạo hạnh của người này đã chạm đến ranh giới Chí Tôn rồi."
Hứa Ứng suy tư nói: "Có thể làm cho Thần Bà tính không ra, bên ngoài hẳn là chỉ có ba người Đế Quân, Thiên Tôn, Đông Vương. Món Sơn Thủy Trượng Thiên Xích kia không phải xuất từ tay Đế Quân thì chính là xuất từ tay Thiên Tôn rồi. Hai người này cũng có khả năng bày kế mượn cơ hội để loại bỏ đám người kia, độc chiếm Nhân Sâm Quả Thụ. Nhưng cũng khó đảm bảo Tiên giới không có cao thủ ẩn nấp nào. Đương nhiên cũng có thể là Đông Vương."
Đông Vương thần cơ diệu toán, có thể thần không biết quỷ không hay cướp đoạt Quy Đạo Ngọc Bàn, đương nhiên cũng có thể cướp đoạt Sơn Thủy Trượng Thiên Xích rồi.
Ánh mắt của Hứa Ứng lóe lên, người này vận dụng pháp bảo Chí Tôn, nhìn như khôn khéo nhưng kì thực lại vô cùng bất cẩn.
"Hắn vận dụng pháp bảo Chí Tôn, đánh cược một phen hòng cướp Nhân Sâm Quả Thụ, nhưng hắn chỉ phát động hóa thân hoặc phân thân, đương nhiên tu vi thực lực thua xa bản thể của mình. Vậy thì vẫn có khả năng giết chết hắn để cướp đi pháp bảo Chí Tôn."
Trong mắt Hứa Ứng lộ ra hung quang, thấp giọng nói, "Ngũ Trang quan lại tự thành một giới, tiến vào giới này thì khó mà liên lạc với bản thể, nên nếu phân thân hóa thân của người này chết ở đây, pháp bảo Chí Tôn bị cướp, hắn cũng không biết là rơi vào trong tay ai..."
Đế liễn chạy về phía Thập Nhị Trọng Lâu, đột nhiên lại có từng cao thủ từ Dao Trì chạy ra, đi về phía bên này.
Hứa Ứng giật mình, vội vàng tăng tốc, phía sau lưng có một cỗ dao động làm người ta sợ hãi truyền đến, Hứa Ứng quay đầu nhìn lại, Sơn Thủy Trượng Thiên Xích lại xuất hiện lần nữa, lọt vào tầm mắt của y.
Món pháp bảo Chí Tôn kia đột nhiên trải rộng ra hai bên, nhưng lần này không phải mở ra theo hình thái quạt xếp, mà là như ấn ký, vốn là một cái Trượng Thiên Xích đơn độc, có vẽ sơn thủy đồ, chớp mắt một cái thì tách ra hai bên trái phải, trên không trung lại xuất hiện hai sơn thủy đồ.
Sơn Thủy Trượng Thiên Xích kia ầm ầm rung động, không ngừng trải ra hai bên, chỉ trong nháy mắt, bầu trời trong tầm mắt của Hứa Ứng đã bị sơn thủy đồ chiếm hết!
"Không tốt!"
Y rùng mình, không cần nghĩ ngợi đã mỗi tay ôm một cái, nhấc Thanh Phong Minh Nguyệt lên ném vào bên trong động uyên Doanh Châu của mình.